Bạn đang đọc Tổng Tài Câm Em Là Định Mệnh Của Anh! – Chương 136
Rời khỏi bệnh viện, Hạ Nhược Hy bắt taxi đến Mặc gia, trong lòng như lửa đốt.
Cô rất muốn gặp Mặc Đình Phong, gặp Tiểu Hy bé bỏng, cả gia đình nhà họ Mặc nữa, còn có… người mẹ bỏ rơi cô năm năm trước khi cô bắt đầu mất trí nhớ vẫn đang là người thực vật.
Lúc vô tình thấy bà tại bệnh viện, ánh mắt Hoạ Điềm nhìn cô rất kinh ngạc và đau khổ, bà kể với cô rất nhiều, cảm giác đau đớn khi bỏ cô, oán hận trong lòng Hạ Nhược Hy bây giờ đều biến mất.
Thời gian lúc này đối với cô sao chậm chạp đáng sợ, cô không ngừng thúc giục tài xế hãy lái nhanh đến Mặc gia.
Tưởng chừng như cả thế kỷ, cuối cùng Hạ Nhược Hy cũng đến được Mặc gia.
Ngôi biệt thự đã rất lâu, so với trước đây vẫn uy nghi tráng lệ như vậy.
Những tháng ngày đầu tiên khi cô gả cho anh, nơi này đối với cô như địa ngục, rồi sau khi anh biết yêu chiều cô, nó như một thiên đường.
Nhiều cảm xúc có vui buồn đan xen đều ở đây, cô rất ao ước được cảm giác ở nơi này một lần nữa, cùng chồng và con sống một cuộc sống hạnh phúc.
Rõ là ban nãy rất gấp gáp vào nhưng bây giờ đôi chân nặng trĩu, lại đứng một lúc ngắm nhìn, cô mới cất bước vào trong.
Hạ Nhược Hy ấn chuông cửa, bên trong không nhanh không chậm liền có người mở ra, là Hứa quản gia, bà trông có vẻ già hơn trước đây đôi chút, thấy cô thì tròn mắt, buộc miệng gọi:
“Mợ cả… à không, cô Anna, cô đến đây có việc gì vậy?”
Cô mỉm cười hiền hoà với bà ấy.
“Dì Hứa gọi con là Nhược Hy được rồi!”
“Hả?”
Bà kinh ngạc tột độ, ý cô chính là…
“Mẹ!”
Tiểu Hy từ bên trong thấy cô đã kêu oái lên, mừng rỡ chạy thật nhanh đến ôm lấy đùi cô.
Con bé ấm ức, rưng rưng nước mắt.
“Mẹ ơi, Hy tưởng mẹ bỏ Hy rồi!”
Lời con bé nói khiến lòng cô đau như cắt, Hạ Nhược Hy ngồi xuống ân cần lau nước mắt cho con gái bé bỏng, khoé mắt cô cũng phiếm hồng.
“Làm sao mẹ nỡ bỏ con được, con là bảo bối của mẹ!”
Hạ Nhược Hy ghì chặt Tiểu Hy vào lòng, như muốn hoà con bé vào tận cốt tủy mình.
Con gái tội nghiệp của cô bao năm qua đã chịu thiệt thòi rồi.
Mãi một lúc lâu cô mới vô tình thấy Hà Vân Phi đang ngồi trên sô pha, bà là ở đây trông cháu, thế mà nãy giờ cô quên mất, không để ý đến.
Cô nhìn ánh mắt bất ngờ của bà, mỉm cười, gọi một tiếng:
“Mẹ!”
“Con… con là Nhược Hy?”
Cô gật đầu.
“Đúng vậy, con là Hạ Nhược Hy, con dâu của mẹ!”
“Sao có thể…”
Hạ Nhược Hy bế Tiểu Hy, đi đến ngồi cạnh bà, tận tình kể lại tất cả những gì xảy ra năm đó.
Hà Vân Phi thật sự không ngờ Mặc Đình Phong lại làm cho Hạ Nhược Hy mất đi kí ức rồi giao cô cho Hứa Tần Lâm chăm sóc, ngụy tạo cái chết giả cho cô.
Suy cho cùng cũng vì muốn tốt cho Hạ Nhược Hy.
Con trai bà và con dâu bà chịu nhiều tổn thương rồi, sao lúc ấy bà lại rối ren, không nhận ra chuyện này?
Hà Vân Phi nắm lấy bàn tay cô khẽ vuốt ve, mỉm cười:
“Con nhớ lại là tốt rồi! Mẹ sẽ gọi Đình Phong về để hai đứa nói rõ với nhau!”
“Đừng mẹ!”
Hạ Nhược Hy liền ngăn cản, cô nói:
“Anh ấy chắc bận lắm, để chiều tối anh ấy trở về chúng con nói với nhau cũng được, mẹ đừng lo!”
Bà đành gật đầu.
“Vậy con đi nghỉ ngơi đi, đi cả chuyến bay hôm qua rồi! Tú Anh, đến xách vali lên phòng cho mợ cả đi!”
“Dạ!”
Một cô hầu nhanh nhẹn đến xách vali lên phòng cho cô.
Hạ Nhược Hy bế Tiểu Hy lên phòng anh, nhìn người hầu đang sắp xếp quần áo mình treo lên ngăn tủ cũ của cô, quần áo năm xưa của cô vẫn còn nguyên, mới toanh nguyên vẹn, nhìn đã biết là được bảo quản tốt thế nào.
Chợt Hạ Nhược Hy nhớ đến chuyện gì, hỏi cô người hầu kia:
“Cô biết Tố Linh chứ?”
Tú Anh gật đầu, đáp lời:
“Dạ biết!”
“Cô ấy đâu rồi?”
Năm xưa Tố Linh là người hầu thân cận của Hạ Nhược Hy giúp cô rất nhiều việc, cô rất muốn gặp cô ấy để nói chuyện cô đã nhớ lại, ai ngờ được, Tú Anh với vẻ mặt e ngại, bối rối nói:
“Cô ấy là… có ý với cậu cả! Bà cả biết được chuyện đó đã đuổi cô ta đi rồi!”
Hạ Nhược Hy thảng thốt tròn mắt.
“Sao có thể?”
“Trong phòng này lúc trước cậu cả để ảnh của mợ rất nhiều, tự dưng mất tích không lý do, cậu cả tra camera mới thấy cô ta tự tay đập phá ảnh của mợ rồi đem bỏ mất rồi.
Hôm ấy cậu cả giận đùng đùng gọi cô ta hỏi tội, cô ta ấy thế mà nói mình rất thích cậu cả.
Nói rằng cô ta xứng đáng ở bên cạnh cậu hơn mợ, con nghĩ cô ta điên rồi!”
Tố Linh trong suốt bốn năm qua chăm sóc Tiểu Hy, nhìn thấy Mặc Đình Phong ngày qua ngày.
Anh xuất sắc như thế, nhiều cô gái yêu thích là chuyện thường tình, nhưng Hạ Nhược Hy không ngờ Tố Linh trước kia trung thành với mình lại có thể phản bội cô như vậy.
Thật ra dấu hiệu nhận biết rõ ràng chính là hôm đó Tố Linh cho cô coi ảnh của cô trước đây, bảo anh chỉ coi cô là thế thân.
Khi nhớ lại, Hạ Nhược Hy cho rằng cô ấy không nhận ra mình, vì chủ nhân mà đuổi những người phụ nữ khác quấn bên anh đi, thật không ngờ…
“Con cất đồ xong rồi, mợ nghỉ ngơi đi!”
“Được!”
Cô ôm con gái trong lòng, cưng chiều thơm khắp khuôn mặt nhỏ của cô bé, con bé này là do cô mang nặng đẻ đau mà ra, thế mà cô hết lần này đến lần khác làm tổn thương con bé.
“Cục cưng à, mẹ xin lỗi! Mẹ chính là mẹ ruột của con, sau này mẹ sẽ không rời xa con nữa!”
Cô bé nghe những lên êm tai mà mẹ thủ thỉ, cười tít mắt hôn mấy cái liền lên má cô, ôm cô thật chặt cảm nhận hơi ấm của mẹ.
“Mẹ hứa rồi đó nha!”
“Ừm, mẹ hứa!”
“Mẹ ơi, mẹ rời xa Hy là do ba sao?”
Tiểu Hy ban nãy nghe hết những gì mà mẹ và bà nói, cô bé còn nhỏ không hiểu nhiều nhưng cũng hiểu một chút.
Hạ Nhược Hy xoa đầu con gái, phủ nhận:
“Không phải đâu con, ba cũng vì tốt cho mẹ thôi! Ba rất yêu thương chúng ta!”
Tiểu Hy nheo mắt không hiểu, thế là sao nhỉ? Chuyện của người lớn thật khó hiểu.
Hạ Nhược Hy bảo cô bé ngủ cùng cô.
Cả đêm trên máy bay, cô chẳng ngủ được chút nào, bây giờ mệt đến rã rời.
Không gặp được Mặc Đình Phong, tuy nhiên cũng đã trở về Mặc gia, có Tiểu Hy bên cạnh, cô an tâm hẳn chìm vào giấc ngủ cùng con gái.
Tám giờ tối, cô lờ mờ tỉnh dậy, Tiểu Hy vẫn ở bên cạnh nhưng Mặc Đình Phong thì vẫn chưa về.
Cảm giác hụt hẫng xâm chiếm toàn bộ lý trí, nổi bất an cồn cào trong lòng.
Hạ Nhược Hy lấy điện thoại từ trong túi xách của mình, muốn gọi cho Mặc Đình Phong, chỉ một cái nhấn tay đã thành công gọi đi thì bị tiếng nhạc thiếu nhi trong điện thoại nhỏ của Tiểu Hy vang lên ngăn chặn.
Cô lấy điện thoại trong túi áo của cô bé ra, thấy hai chữ “Chú Huyên”, cô hiểu đó là Trình Huyên, trợ lý thân cận của Mặc Đình Phong, liền bắt máy.
“Tiểu Hy à, ba con hôm nay khá bận nên không trở về nhà sớm được, con ở nhà ngủ sớm nhé, đừng có chờ.
Ngoan ngoãn, ngày mai chú sẽ mua bánh kẹo đến cho con!”
“Tiểu Hy? Trả lời chú đi!”
“Là tôi, Anna đây!”
Đầu dây bên kia im bặt, mất một lúc lâu mới lên tiếng:
“Anna, sao cô ở đó?”
Hạ Nhược Hy không trả lời cậu ta, mà bảo:
“Tôi sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Hy!”
Cô cúp máy, nhìn sang con gái bé nhỏ say giấc, khuôn mặt nộm phấn đáng yêu phát ngất.
Nhìn thật kỹ, con bé rất giống cô lúc nhỏ, còn được pha trộn vẻ đẹp của Mặc Đình Phong.
Cô rời khỏi giường xuống nhà, Hứa quản gia thấy cô liền niềm nở bảo đã chuẩn bị xong xuôi thức ăn tối, cô nói mình chưa đói, muốn ra ngoài dạo một chút.
Trời đã tối như vậy, Hứa quản gia rất lo ngại, khi cô đi khuất liền bảo vệ sĩ đi theo xem chừng cô.
Tâm trạng Hạ Nhược Hy trĩu nặng, cô đi bộ trên từng góc phố, chẳng biết phải đi về đâu.
Ánh đèn đường ngả vàng hiu hắt chiếu rọi, đời sống về đêm lặng lẽ hơn ban ngày.
Cô đi đến chân chẳng biết mỏi, thơ thơ thẩn thẩn mà đi.
Đến một công viên giờ này đã thưa thớt người hơn, Hạ Nhược Hy dừng bước nhìn một cái, sau đó đi vào trong, đứng trước đài phun nước quen thuộc mà nhìn, cô lại đứng nhìn thật lâu thật lâu, hồi tưởng chuyện xưa cũ.
Người đàn ông kia đã từng hứa với cô một lời hứa mà anh ấy không biết có thể thực hiện được hay không, rồi sao đó nhẫn tâm khiến cô mất hết kí ức.
Cô giận lắm, nhưng cô cũng rất thương.
Mặc Đình Phong ngu ngốc, sao anh không nói cho em biết chứ?
Nỗi lòng rất muốn gặp Mặc Đình Phong lại tuôn trào, cô hiện giờ muốn tại đây gặp anh, muốn giải quyết tất cả mọi chuyện, về lại trước đây.
Không chần chờ gì thêm, cô rút điện thoại ra gọi vào số của anh.
Tiếng đổ chuông đều đều vọng vào tai, tiếng của gió se lạnh hoà với tiếng chuông nhỏ nhỏ, hình như là tiếng chuông điện thoại của người đưa con chơi gần đây.
Điện thoại hiện lên đếm giây.
Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên:
“Anh đây!”
Tiếng nói của Mặc Đình Phong bóp chặt trái tim của cô, môi cô run run, hít một ngụm hơi thật sâu vào.
“Đình Phong, em muốn gặp anh!”
Nói xong câu này, cô bỗng thấy áp lực kinh khủng, cô không biết nói làm sao ngoài câu đó, thật sự muốn gặp anh đến phát điên.
Loa điện thoại vang lên giọng cười nhẹ trầm thấp, anh nói:
“Quay lại đằng sau nào!”
Hạ Nhược Hy có một linh cảm len lỏi, nặng nề nhất chân lên quay người về sau.
Mắt thấy bóng dáng người đàn ông cách mình một khoảng cách không xa lắm nhưng giống như cả hai đang đứng giữa vạch phân chia ranh giới vô hình, muốn ở cạnh nhau trừ khi phải vượt qua được vạch ranh giới này, loa điện thoại kéo ý thức của cô tỉnh táo lại:
“Thật ra em muốn gặp anh lúc nào cũng được, anh vẫn luôn dõi theo em!”