Tổng Tài Câm Em Là Định Mệnh Của Anh!

Chương 138


Bạn đang đọc Tổng Tài Câm Em Là Định Mệnh Của Anh! – Chương 138


Mặt trời bắt đầu ló dạng, những tia nắng sớm chiếu rọi vào căn phòng hạnh phúc.

Hàng mi nhỏ nhắn khẽ động, Tiểu Hy dụi mắt thức giấc, cô bé phát hiện mình đang nằm ở giữa Mặc Đình Phong và Hạ Nhược Hy thì kích động, hết nhìn sang mẹ đến nhìn sang ba.

Đây là cảm giác ngủ cùng ba mẹ sao? Ấm áp quá đi!
Tiểu Hy vươn tay nhỏ sờ vào khuôn mặt xinh đẹp của mẹ, cười khúc khích.

Đang ngủ thì cảm nhận da mặt ngưa ngứa, Hạ Nhược Hy thức giấc, ánh nhìn đầu tiên là thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, cưng chiều ôm Tiểu Hy vào lòng.
“Cục cưng, thức giấc rồi à?”
“Mẹ ơi!”
Cô bé nũng nịu chui rụt trong ngực cô ngửi lấy mùi hương êm dịu của mẹ.

Mặc Đình Phong nhìn hai mẹ con đang hạnh phúc ôm nhau, trong lòng bình yên đến lạ.

Anh ước ngày nào cũng thấy cảnh tượng yên bình này, không cần phải rộn ràng nhộn nhịp, chỉ cần anh, cô và con.
Mặc Đình Phong ôm hai mẹ con trong lòng, hôn lần lượt lên trán của họ, cất giọng ấm áp:
“Chúc hai mẹ con một ngày tốt lành!”
“Tiểu Hy cười hì hì, hôn lên má anh một cái thật to, chúc lại:
“Chúc ba cũng có một ngày tốt lành!”
Anh xoa đầu con gái một cách cưng chiều, sau đó nhướng mày với cô, đưa mặt ra.
“Đến lượt em đấy!”
Hạ Nhược Hy che miệng cười, người đàn ông này trẻ con quá.

Tiểu Hy cũng vui vẻ hợp tác với anh, hùa theo.
“Mẹ hôn ba đi!”
Cô thở dài, nhòm người hôn anh một cái vào má, tiện thể hôn lên mặt Tiểu Hy một cái.
“Hôn xong rồi, mẹ bé Tiểu Hy đi tắm này!”
“Dạ!”

Cô bé đưa tay thuận thế cho cô ôm, Hạ Nhược Hy vừa mới bế Tiểu Hy lên thì khựng lại không biết nghĩ ngợi gì đó quay lại nhìn anh.
“Hôm nay anh không đi làm à?”
Mặc Đình Phong ôn nhu đáp lời:
“Không, hôm nay ở nhà với em và con một bữa!”

“Nhược Hy!”
Hàn Nhung vừa thấy cô đã gọi, luyên thuyên đôi ba câu.

Bà ấy đã nghe Hà Vân Phi kể lại tất cả mọi chuyện.

Vốn rất quý mến Hạ Nhược Hy, lúc trước biết tin cô mất bà thật sự rất đau lòng, không ngờ cô vẫn còn sống, còn đến Mặc gia nhiều lần, bà cứ ngỡ là một người giống với Hạ Nhược Hy thôi, không ngờ chính là cô.
“Đã trôi qua nhiều năm rồi con thấy mẹ hai vẫn xinh đẹp như vậy, không khác xưa chút nào!”
Bà cười hiền hoà, bảo:
“Con lại khéo ăn nói, mẹ hai thấy mình đã già đi nhiều rồi này!”
“Con nói thật mà! À từ hôm qua đến giờ con không thấy mẹ ba và chú ba đâu, bọn họ đâu rồi ạ?”
“Kiến Minh dọn ra ở riêng lâu rồi, mẹ ba con từ sáng hôm qua đã đi thăm con trai, có lẽ hôm nay về đấy!”
Biết bao năm chưa gặp lại, họ có nhiều chuyện để nói với nhau.

Hạ Nhược Hy hỏi đến Mặc Thế Thành thì Hàn Nhung chỉ biết thở dài, đứa con ngỗ nghịch đó đã bị Mặc Đình Phong ép đi nơi khác, bà cũng chẳng biết cậu ta sống thế nào rồi, chỉ nghe anh nói có giao cho cậu ta tiếp quản một cửa hàng, cậu ta đến nhìn cũng không nhìn lấy một cái, suốt ngày tụ tập đua xe ăn tiền.

Hàn Nhung vô cùng đau đầu với đứa con trai này.
Sau khi trò chuyện với cô xong, Hàn Nhung lên phòng, Hạ Nhược Hy bắt đầu pha một ly cà phê, vừa pha xong thì Tú Anh chạy vào bảo có chuyển phát nhanh chuyển đồ cho cô.

Hạ Nhược Hy chau mày, cô đâu có đặt chuyển phát nhanh làm gì? Hỏi người kia mấy lần có chuyển lộn người không, chuyển phát viên lắc đầu chắc nịch khẳng định với cô, cô mới kí tên nhận lấy.

Hàng cô nhận là một xấp giấy gì đó đựng trong bao giấy, Hạ Nhược Hy hiếu kỳ mở ra, hàng chữ in đậm đập vào mắt cô khiến cô như chết lặng.
Giấy chuyển nhượng công ty? Từng dòng chữ rõ ràng, là Mặc Thị! Bên dưới còn có chữ ký rõ ràng như rồng bay phượng múa của anh, chuyển nhượng cho Hứa Tần Lâm…
Sao lại như vậy?
Cô lại mở sang xấp giấy tiếp theo, là một bản thỏa thuận cam kết từ hơn năm năm trước.


Nghe tiếng gõ cửa, Mặc Đình Phong cho người bên ngoài vào.

Hạ Nhược Hy bưng một ly cà phê nóng bốc khói đặt lên bàn làm việc của anh, mỉm cười:
“Anh uống đi!”
“Được!”
Mặc Đình Phong nếm một ngụm, gật đầu khen ngợi:
“Rất ngon, em làm ra thứ gì cũng ngon cả!”
“Anh khéo nịnh quá!”
Mặc Đình Phong bất ngờ kéo Hạ Nhược Hy vào lòng, để cô ngồi xuống đùi mình ôm chặt, mũi hít hà hương thơm mát từ tóc cô, hôn nhẹ một cái vào má.
“Em thơm quá đi!”
Hành động này của anh làm cô thấy nhột, cười phá lên kháng cự.

“Buông em ra đi!”
“Không, anh sẽ không buông em ra nữa, em sẽ mãi mãi bên anh!”
Mặc Đình Phong ôm cô rất chặt, tâm tình của anh hình như có gì đó không ổn, cô vòng tay ôm lấy cổ anh, tựa đầu kề má, hỏi:
“Vì em có đáng không?”
Anh nhìn cô, chau mi, câu hỏi này không khó để anh nhận ra cô đã biết sự thật.

Mặc Đình Phong vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh của vợ, êm tai nói:
“Em là vô giá đối với anh, những thứ trên đời này chẳng gì so sánh được.

Thế nên em đừng rời xa anh nhé! Anh thề phần đời còn lại anh sẽ bảo vệ tốt cho em!”
Có những thứ đã trải qua càng lâu thì ta càng hiểu rằng tầm quan trọng của nó có giá trị lớn lao thế nào.

Bốn năm xa cách, anh nằm trên giường bệnh là người thực vật, cô thì quên đi tất cả, chẳng ai nhớ đến ai nhưng khi bọn họ thức tỉnh, trái tim họ vẫn hướng về nhau, cùng chung nhịp đập, khoảng cách xa vời được kéo lại gần, mọi hiểu lầm đều được xoá bỏ.

Rồi cũng đến khi họ nhận ra, họ đã bỏ lỡ nhau suốt bốn năm trời.

Mặc Đình Phong trả lời vô cùng ngắn gọn nhưng Hạ Nhược Hy hiểu tường tận hàm ý trong lời của anh.

Những thứ vật chất bên ngoài đã là gì? Anh chỉ cần có em, anh muốn có một cuộc sống hạnh phúc với em, cùng em đầu bạc răng long, bách niên giai lão, cớ sao phải phân vân với vật chất bên ngoài?
Mắt Hạ Nhược Hy cay cay, bắt đầu phiếm hồng, nước mắt cứ thế ứa ra lăn dài.

Còn gì hạnh phúc hơn khi biết được bản thân đối với người mình yêu là vô giá.
“Em yêu anh!”
Nói rồi cô ngẩng mặt hôn anh, hôn vào đôi môi cương nghị ấm áp kia.

Người đàn ông này trước kia luôn tỏ ra chán ghét, đối xử lạnh nhạt với cô, anh thế mà vì sợ cô đau lòng nên làm cho cô quên đi anh, hỏi ai muốn làm cho người mình yêu quên đi mình đây? Phải tàn nhẫn với bản thân lắm mới có thể.

Sau đó anh không chết, theo đuổi lại cô, tuy nhiên không nói sự thật cho cô biết.

Anh sợ rằng cô sẽ không thể nhớ lại, nói ra sẽ cho cô một khúc mắt lớn, khiến cô nặng tâm.

Bây giờ cô còn biết anh đem cả công ty của mình ra cá cược, vì cô mất cả công ty và thế lực.

Chồng của cô có thể làm mọi chuyện vì cô, còn cô thì không hay biết gì hết.
Nụ hôn cuồng nhiệt rất lâu mới dứt, Mặc Đình Phong lau nước mắt trên má cô, thở dài.
“Sao lại khóc? Giận anh lừa em à? Anh xin lỗi!”
“Không, em giận vì anh quá ngốc!”
Hạ Nhược Hy dụi vào ngực anh, khiển trách.

Cái gì cũng giấu về một mình mình, ôm hết mọi buồn đau về mình, anh cho rằng bản thân mạnh mẽ lắm sao?
Mặc Đình Phong bất lực dỗ dành cô, ôm mặt cô thơm vào má một cái.
“Được rồi, là tại anh hết! Em đừng khóc nữa!”
“Anh ở đây chờ em một lát, em sẽ trở lại ngay!”
Hạ Nhược Hy lau nước mắt, rời khỏi người anh, đi nhanh ra ngoài cửa mất dạng.

Mặc Đình Phong nhìn theo không chớp mắt.

Đến khi cô quay lại trên tay là bao giấy lúc nãy chuyển phát nhanh giao cho đưa đến trước mặt anh.
“Gì vậy?”

Hạ Nhược Hy tự nhiên lần nữa ngồi lên đùi Mặc Đình Phong, nhếch mày với anh.
“Anh mở ra xem đi!”
Mặc Đình Phong mở ra, thấy bản chuyển nhượng công ty, còn có hợp đồng năm năm trước hiện lên trước mắt, anh chau mày.
“Hứa Tần Lâm sao không giữ lại những thứ này, đưa em làm gì?”
Cô tựa vào vai anh, trả lời:
“Anh ấy trước giờ vẫn rất tốt về mọi mặt, không có tham lam lấy công ty của anh đâu.

Chỉ là muốn chứng minh cho em biết em quan trọng với anh thế nào thôi!”
Anh cất mắt nhìn cô, bỗng dưng ngắt lấy mũi cô.
“Được lắm Hạ Nhược Hy, em dám khen người đàn ông khác trước mặt anh?”
“Ây, công ty của anh được trả về anh không quan tâm mà để ý điều nhỏ nhặt này làm gì?”
Mặc Đình Phong mặc kệ, bế bổng cô lên ra khỏi thư phòng, nhắm hướng phòng ngủ tung chân đạp cửa ra, quăng cô xuống giường.
“Để xem một chút em kêu tên anh hay là hắn ta!”
Hạ Nhược Hy sợ hãi rụt người về sau, hét lên:
“Anh làm trò gì vậy hả?”
Mặc Đình Phong cười phá lên, mới hù thế cô đã sợ phát khiếp, bắt đầu nằm đè lên cô, nhắm vào đôi môi đỏ mọng mà hôn.

Anh trường xuống cần cổ trắng mềm thoải mái thỏa thích cắn hôn khiến cô rên lên những âm thanh thanh thúy.

Bỗng nghe tiếng bước chân ngày càng gần, bọn họ liền dừng lại động tác, ngồi lại chỉnh tề nhìn ra phía cửa, là Tiểu Hy ngây thơ chớp chớp mắt nhìn.
“Ba mẹ làm gì thế?”
Người hoảng nhất là Hạ Nhược Hy, cô sợ con gái vừa thấy cảnh tượng ban nãy, đỏ mặt xấu hổ, thầm nhéo vào eo anh một cái.

Tên đàn ông này sao không khóa trái cửa chứ?
Mặc Đình Phong thầm mắng sao hôm nay Tiểu Hy không đi học, nhóc con này phá hoại chuyện tốt của anh rồi.

Mặc Đình Phong dịu giọng giải thích với con gái:
“Mẹ bị muỗi cắn, ba bắt muỗi cho mẹ thôi!”
Tiểu Hy đi lại gần nhìn cô, làm cô thêm chột dạ xấu hổ, con bé nhòm người lại gần quan sát cổ cô, xuýt xoa:
“Oa, con muỗi nào mà cắn cổ mẹ đỏ một mảng thế kia thật đáng chết nha! Ba ơi, ba đập được con muỗi đó chưa?”
Mặc Đình Phong: “…”
Hạ Nhược Hy bụm miệng cười đau cả bụng, Tiểu Hy bé nhỏ nào biết con muỗi khổng lồ đang ngồi chần dần trước mặt cô bé.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.