Bạn đang đọc Tổng Tài Câm Em Là Định Mệnh Của Anh! – Chương 130
Cuối tuần, Anna được nghỉ, cô nhốt mình trong phòng vẽ.
Kỳ thực, cho dù có cố gắng cách mấy cũng không có ý tưởng gì, đầu chỉ nghĩ về Mặc Đình Phong và Tiểu Hy.
Mấy nay anh không đến làm phiền cô là rất tốt, tuy nhiên cô không thấy vui vẻ bấy nhiêu.
Tự nhủ phải loại bỏ người đàn ông kia khỏi đầu mình.
Thứ cô cần đến là nghĩ về tương lai, lo chuyện kết hôn của mình và Hứa Tần Lâm.
Điện thoại bỗng sáng màn hình “ting” lên một tiếng, Anna bỏ bút vẽ xuống bàn cầm lên xem, nhìn đến tên người gửi, cô chau mày.
Là Mặc Đình Phong, anh muốn đưa Tiểu Hy sang chơi cùng cô lần cuối cùng, ngày mai anh và Tiểu Hy về nước, không làm phiền cuộc sống của cô nữa.
Trái tim cô chợt quặn lên một cái, tay siết chặt chiếc điện thoại.
Một lúc rất lâu, hít sâu một hơi, đánh một chữ “được” gửi đi.
Chưa đầy nửa tiếng chuông cửa cô đã reo, Mặc Đình Phong mang Tiểu Hy đến giao cho cô, lịch sự chào hỏi cô một câu rồi rời đi, từ đầu tới cuối cô không nói với anh lời nào.
“Mẹ ơi, Hy muốn đi công viên chơi!”
Cô thơm vào má cô bé, gật đầu:
“Được, mẹ sẽ đưa con đi!”
Công viên La Villette là công viên lớn nhất thủ đô Paris với hàng trăm trò chơi độc đáo cho trẻ em, không gian thoáng mát rộng lớn, vừa hay lại gần với nhà của Anna.
Cô đưa cô bé đến nơi này, cho cô bé chơi vô số trò chơi, mua cho cô bé rất nhiều thức ăn vặt ngon.
Từ xa nhìn Tiểu Hy đang ngồi trên một con ngựa đang quay vòng, tay cô bé cầm một cây kem socola, vị mà cô bé lẫn Anna thích ăn, cô bé từng chút một gặm nhấm.
Kem lạnh làm cô bé buốt răng nhăn mặt, rất khó khăn cắn được một cái, cô bé nhìn về phía cô vẫy tay mỉm cười toe toét.
Hai mẹ con chơi đến năm giờ chiều thì quay về, Tiểu Hy tiếc nuối nhìn những trò chơi mà cô bé chưa chơi hết, phụng phịu với cô.
“Lần sau mẹ đưa Hy đi chơi nữa nha!”
Anna nhìn chằm chằm cô bé, lòng buồn bã, còn có lần sau nữa sao?
Tiểu Hy cảm nhận được mẹ hôm nay rất thương yêu cô bé.
Cái gì cô bé thích cũng mua cho, còn hay ôm hôn cô bé rất nhiều, Tiểu Hy rất thích cảm giác này, cũng thơm lại Anna thật nhiều.
Xe taxi dừng trước cổng nhà, Anna vừa bước xuống cúi đầu vào túi xách, loay hoay tìm chìa khóa nhà, Tiểu Hy kế bên to tiếng gọi:
“Ba!”
Anna mới đưa mắt lên nhìn, bóng dáng người đàn ông cao lớn chững chạc trước cửa nhà cô, anh là đến từ lúc nào?
“Mặc tổng, tôi đưa Tiểu Hy về rồi! Hai cha con về vui vẻ!”
Cô rất muốn đi một mạch bỏ vào trong nhà nhưng chân cứ khựng lại, ánh mắt nuối tiếc nhìn chằm chằm Tiểu Hy, sau đó liền cúi xuống ôm lấy cô bé thật chặt, khoé mắt đỏ ửng.
“Tiểu Hy!”
Cô hôn vào khắp khuôn mặt của con gái nhỏ, lòng đau nhói.
Cứ nghĩ đến sau này không gặp lại cô bé, cô chỉ muốn khóc.
Tiểu Hy thấy Anna bật khóc, cô bé cũng hoảng sợ sụt sùi theo, hai bàn tay mềm mại bé nhỏ nâng mặt mẹ lên hỏi:
“Mẹ ơi, mẹ làm sao vậy?”
Cô lại ôm chặt Tiểu Hy hòa vào thân thể mình, không muốn cô bé nhìn thấy mình khóc, lau nước mắt trả lời cô bé:
“Mẹ không sao, Tiểu Hy đừng lo! Nhớ này, Tiểu Hy phải là một đứa bé ngoan ngoãn nghe lời, không được khóc nhè có biết không? Con phải ăn giỏi mới mau lớn, xinh đẹp và thông minh được.
Và hãy nhớ rằng dù có ra sao mẹ cũng yêu thương con rất nhiều!”
Trong lòng Tiểu Hy chợt có linh cảm không lành, cô bé ghì chặt người Anna, thút thít.
“Mẹ ơi, có chuyện gì sao?”
Mặc Đình Phong nhìn cảnh này chỉ biết xót xa, đi đến gần mẹ con họ, lên tiếng:
“Anh muốn nói chuyện với em một chút, được không?”
Tay cô vuốt nhẹ tấm lưng nhỏ của Tiểu Hy, lạnh nhạt lắc đầu.
“Giữa chúng ta không có gì để nói cả!”
“Đây là lần cuối cùng anh làm phiền em!”
…
Trong căn phòng riêng biệt, Anna không nhìn anh cau mày nói:
“Anh nói đi!”
Thái độ xa cách của cô làm Mặc Đình Phong vừa khó chịu vừa nhói lòng, anh gượng ép bản thân thật bình tĩnh.
“Lúc nào thì em làm đám cưới?”
Cô lạnh nhạt đáp:
“Tháng sau!”
Gấp như thế? Hứa Tần Lâm đây là muốn tranh thủ đưa cô về nhà phòng trừ rắc rối.
Mặc Đình Phong chỉ biết cười trừ.
“Anh chỉ muốn chúc em có cuộc hôn nhân viên mãn thôi!”
Câu nói vừa bật ra, Anna ngỡ ngàng nhìn chằm chằm anh, muốn nói gì đó nhưng miệng cô không bật ra nổi.
Người đàn ông kia cười dịu dàng với cô, lại cất lời:
“Xin lỗi, khoảng thời gian này làm phiền em nhiều rồi, từ nay về sau anh sẽ không làm phiền đến em nữa, em hãy sống một cuộc sống thật tốt với người đàn ông em đã chọn.
Anh đi đây!”
Mặc Đình Phong nặng nề quay mặt bước đi, khoảnh khắc này lồng ngực Anna cứ đau nhói, cô liền ngăn anh lại:
“Khoan đã!”
Cô muốn hỏi anh có yêu cô không? Không phải là vì dung mạo giống hệt vợ anh mà là chính con người thật của cô.
Nhưng cô vẫn không thể bật ra câu hỏi đó.
Cô sợ… mình sẽ đau lòng thêm.
Anh ngừng bước chân nhìn Anna mà cô thì mãi không nói gì, anh ngờ hoặc hỏi:
“Còn có chuyện gì sao?”
Cô thoát khỏi cơn ngẩn ngơ, lắc đầu.
“Ừm, Tiểu Hy… anh nhớ chăm sóc cho con bé thật tốt nhé!”
Vẻ mặt Mặc Đình Phong thoáng lên chút thất vọng, anh gượng cười, gật đầu.
“Đương nhiên rồi! Cái gì anh cũng cho con bé được, riêng một người mẹ thì không!”
Ngón tay cô khẽ run lên, cố ngăn cản sự kích động đó mà bấu vếu vào vạt váy, hững hờ.
“Thật ra anh còn trẻ như vậy lại là một người đàn ông thành công.
Biết bao cô gái muốn làm vợ anh, anh suy xét chọn một cô gái tốt là được rồi!”
Mặc Đình Phong khẽ lắc đầu.
“Trước giờ tôi chỉ yêu duy nhất một người phụ nữ.
Lúc trước, hiện tại hay cả tương lai đều thế!”
Nói rồi anh cất bước rời đi.
Câu trả lời như thế của anh làm cô rõ rồi, hít một ngụm sâu muốn hòa tan đau khổ trong lồng ngực.
Anh nói vậy đã quá rõ ràng.
Trước đây, bây giờ hay tương lai, mãi mãi anh chỉ yêu một người phụ nữ là Hạ Nhược Hy.
Đứng bên rèm cửa, Anna quan sát Mặc Đình Phong, anh mang theo tiểu thiên thần bé bỏng Tiểu Hy đi mất rồi!