Tổng Tài Câm Em Là Định Mệnh Của Anh!

Chương 131


Bạn đang đọc Tổng Tài Câm Em Là Định Mệnh Của Anh! – Chương 131


Cách ngày cưới chỉ còn hai tuần lễ, Hứa Tần Lâm hẹn cô đi thử váy cưới.

Thật ra cậu đã háo hức hẹn cô rất nhiều lần nhưng Anna cứ chú tâm vào công việc.

Buổi biểu diễn thời trang của công ty diễn ra, với vai trò là người thiết kế chính nên cô rất bận, đến nay mới kết thúc, không có thời gian đi thử váy cưới với cậu.
Anna từ trong phòng thử đồ bước ra, một bộ váy cưới trắng tinh khôi với những đường cắt xẻ tinh tế mà không quá phô trương.

Với con mắt của một nhà thiết kế, Anna đã rất tinh tường chọn chiếc váy này, thành công hớp hồn Hứa Tần Lâm.

Cậu nhìn chằm chằm cô, xinh đẹp lộng lẫy, kiều diễm mĩ lệ là những từ để hình dung Anna trong mắt cậu ấy.

Cô bị cậu nhìn đến có chút ngại, cúi mặt sang hướng khác né tránh.

Hứa Tần Lâm đứng dậy chầm chậm tiến lại gần cô.

Hai bàn tay cậu đặt trên cầu vai Anna, mỉm cười.
“Rất đẹp!”
Cô chỉ rũ mi mắt nhìn xuống sàn, dường như cô không có chút hứng thú gì với chuyện thử đồ cưới này.


Hứa Tần Lâm cũng lờ mờ cảm nhận được, cậu hỏi:
“Em chọn một mẫu khác nữa xem!”
Cô khẽ lắc đầu nói:
“Một bộ này em thấy được rồi, anh đi thử vest đi!”
Cô không có ý chọn thế nên Hứa Tần Lâm liền tự tay chọn cho cô.

Nhân viên lịch sự giới thiệu chất liệu, màu sắc, kiểu vẻ của từng bộ váy, cuối cùng Hứa Tần Lâm lại chọn cho cô một chiếc váy cưới tay bồng, trong rất quyền quý và trang trọng, Anna lại đi thử một lần nữa.

Hứa Tần Lâm sau đó toàn là tự tay chọn cho cô, những bộ nào cô thử qua đều mua hết, ánh mắt những nhân viên nữ nhìn Anna một cách vô cùng ngưỡng mộ, cô ái ngại ngăn cậu lại.
“Em thấy như thế là được rồi!”
Hứa Tần Lâm nắm tay cô, mỉm cười.
“Vậy bây giờ đi theo anh, em phải giúp anh chọn vest đó!”

Chuyện kết hôn này tưởng rằng sẽ thuận lợi nhưng không hề dễ dàng như vậy.

Chuyện Hứa Tần Lâm vì cô mà gặp tai nạn lúc trước đối với người nhà họ Hứa vẫn còn canh cánh trong lòng.

Sáng sớm, bà Hứa đã đến nhà Anna tìm cô.

Anna hôm qua vì thức khuya vẽ bản thiết kế nên sáng sớm dậy muộn, hôm nay cô không đi làm nên mới buông lỏng bản thân như vậy, nào ngờ mẹ chồng tương lai đến tìm.

Anna nghe tiếng chuông cửa reo liên tục, bật dậy nhanh tay lấy thun buộc tóc rồi chạy một mạch ra cổng, mở cửa thấy người đến là bà Hứa thì giật nảy người.
“Bác… bác gái!”
Dương Tầm cau mày nhìn bộ dạng xộc xệch của cô từ trên xuống dưới càng khó chịu.

Anna gượng gạo giải thích với bà:
“Xin lỗi, con vừa ngủ dậy nên…”
“Cô không định mời tôi vào nhà à?”
Bà ấy không chút nhẫn nại nghe cô giải thích, cao giọng.

Anna liền nép sang một bên.
“Mời bác vào nhà ạ!”
Cô nhanh nhẹn vào bếp pha trà, không lâu bê lên một cốc trà thơm lừng nhẹ nhàng đặt trước mặt Dương Tầm, chỉ thấy bà đang nhìn những thứ xung quanh trong nhà của cô.

Anna hơi e ngại, cất lời:

“Mời bác uống trà ạ!”
Dương Tầm nhìn ly trà, có chút ghét bỏ, nói:
“Cô mau thay đồ cho gọn gàng đi rồi đến bệnh viện cùng tôi!”
Anna thắc mắc:
“Đến bệnh viện làm gì ạ?”
Vừa nâng ly trà lên định uống, nghe câu hỏi của cô, Dương Tầm đã mạnh tay đặt lại ly trà xuống bàn khiến nó kêu lên một tiếng mạnh bạo vọng vào màng nhĩ cô khá khó chịu.

“Bảo đi thay đồ thì đi đi! Thật lắm chuyện! Nhanh lên đó, tôi không có thời gian ở đây chờ cô đâu!”
Anna nhận thấy người đàn bà này rất khó chiều, sau này mà làm mẹ chồng cô chắc rất khó sống.

Cũng may Hứa Tần Lâm ở riêng, sau này cô không cần sống trong cảnh mẹ chồng nàng dâu gì đó với Dương Tầm.
Cô lên phòng soạn một chiếc váy nhẹ nhàng thanh lịch rồi vào phòng tắm, cố thật nhanh tay lẹ chân để xuống tiếp mẹ chồng tương lai, thế nào vẫn bị mắng là chậm chạp lề mề.

Anna có chút không phục, Dương Tầm liền hung hãn mắng:
“Tôi nói có sai sao? Con gái con nứa ngủ đến trưa trời còn chưa dậy, ăn mặc luộm thuộm bê bối, hành động thì chậm chạp.

Tần Lâm nhà tôi cưới cô về chắc chỉ để chưng kiểng thôi! Đã giới thiệu cho nó biết bao cô gái vừa có quyền thế, vừa có tài vừa có sắc, vậy mà nó làm như trên đời này chỉ mình cô là con gái vậy, khư khư muốn lấy cô cho bằng được.

Tức chết đi mất!”
Anna ăn một tràng này, chỉ biết đứng im chịu trận, không ngờ rằng Dương Tầm ghét bỏ cô đến vậy.

Nghe bà ấy nói xong rồi, cô hối thúc:
“Chẳng phải bác nói đi bệnh viện sao, chúng ta đi thôi!”
“Cô…”
Dương Tầm nuốt cục tức vào bụng, vẫn muốn mắng Anna tiếp, tuy nhiên chuyện đến bệnh viện là quan trọng hơn.


Đi theo bà có hai vệ sĩ riêng, Anna theo bà ngồi lên chiếc xe sang trọng, được vệ sĩ lái đến bệnh viện.

Cô chẳng biết tại sao bà lại đưa cô đến đó làm gì, là ai gặp tai nạn gì à? Đến nơi, khi Dương Tầm nói với bác sĩ kiểm tra tổng quát toàn thân cho Anna và chú trọng nhất là vấn đề phụ sản, trinh tiết của cô, cô mới hiểu rõ.

Các bác sĩ Pháp ở đây nghe thấy thì lắc đầu ngán ngẩm, thời này còn có người mẹ chồng cổ hủ thế sao?
Anna nghe được lời bà nói vô cùng lo sợ, cô… đã thất thân với Mặc Đình Phong, chuyện này Hứa Tần Lâm biết và cam tâm chấp nhận, nhưng mẹ cậu ấy là chắc chắn không rồi, bây giờ cô phải làm sao đây?
“Bác… bác gái à, bác làm thế là không tin tưởng con đó!”
Dương Tâm nhếch mày cất lời:
“Sao? Cô sợ à? Nếu cô bình thường thì sợ làm gì? Lỡ như cô bị bệnh gì báo Tần Lâm thì sao? Hay cô là loại gái không nên nết? Nếu kết quả cho ra cô bình thường thì tôi sẽ chấp nhận cuộc hôn nhân này, còn nếu cô bị vấn đề gì… tự hiểu rồi đấy!”
Cô hít một ngụm khí vào bụng, sợ hãy bấu ngón tay vào lòng bàn tay, cố tỏ ra mạnh mẽ.
“Bác đây là không tôn trọng con, con không việc gì phải ở đây!”
Cô quay người toang rời đi, Dương Tầm liền lôi cô trở lại.
“Muốn chạy hả? Người đâu, bắt nó lại!”
“Làm gì vậy? Buông tôi ra!”
Hai tên vệ sĩ ép cô vào trong phòng kiểm tra.

Bác sĩ và y tá ở đây đều sợ hãi không dám nói gì.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.