Bạn đang đọc Tổng Tài Câm Em Là Định Mệnh Của Anh! – Chương 129
Buổi sáng Mặc Đình Phong thức giấc, cảm giác đầu tiên là đầu óc đau nhức do tác dụng của đống rượu hôm qua gây ra.
Thấy Tiểu Hy nằm cạnh mình, anh vươn tay chạm vào gương mặt phúng phính của cô bé, đờ đẫn nhớ lại chuyện tối qua.
Trong cơn mơ màng anh thấy cô, bờ môi mềm mại đó chủ động hôn anh… Sau đó Mặc Đình Phong chẳng nhớ gì nữa.
Sao cô lại chủ động hôn anh? Nếu không có tình cảm với anh sao lại làm ra hành động này? Nếu thích anh vậy tại sao chấp nhận lời cầu hôn của Hứa Tần Lâm?
Biết bao câu hỏi nổ tung trong đầu không một lời giải đáp thích đáng cho Mặc Đình Phong.
Anh chợt với lấy chiếc điện thoại gọi cho Anna.
Trong máy Mặc Đình Phong thấy một tin nhắn và rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Anna, của thư ký, có cả của đối tác nhưng Anna là nhiều nhất đêm qua và nhắn với anh buổi tối nhớ rước Tiểu Hy.
Anh liền nhấn vào số cô gọi đi.
Đầu dây bên kia đổ chuông vài tiếng rồi ngắt máy, Mặc Đình Phong lại gọi lại, nghe thông báo tắt máy.
…
Anna đang bận bịu trong bếp thì chuông cửa reo lên, cô đi rửa tay rồi nhanh chân đi ra, tiếng chuông lại một lần nữa reo âm ĩ.
“Tới ngay tới ngay!”
Cạch!
Anna sững sờ nhìn người trước mặt.
Mặc Đình Phong đứng đối diện cô, hôm nay anh không đưa theo Tiểu Hy, chỉ một mình đến.
“Anh đến đây làm gì?”
Giọng cô có vẻ không được thân thiện lắm.
Anh hỏi:
“Không định mời anh vào trong sao?”
Cô không có kiên nhẫn nói chuyện tiếp tục với Mặc Đình Phong, kéo cửa đóng lại, bàn tay cứng rắn ngăn cản.
Mặc Đình Phomg thẳng thừng vào trong.
“Làm gì vậy? Tôi cho anh vào chưa?”
Mặc Đình Phong đột ngột kéo cô ôm vào lòng thật chặt.
Anna liền giãy giụa hét toáng lên:
“Mặc Đình Phong, bỏ tôi ra, bỏ ra!”
Vòng tay Mặc Đình Phong vẫn chặt chẽ khích khao ôm trọn cơ thể của cô.
Anh ôm mặt cô lên, dịu dàng hỏi:
“Em giận anh chuyện gì? Hôm qua còn tốt mà?”
Cái tên “Nhược Hy” hôm qua vẫn còn văng vẳng trong tay cô, tim Anna chợt đau nhói, cười cợt:
“Tốt gì chứ? Anh biết tôi sắp lấy Tần Lâm rồi vẫn giở trò xấu xa.
Mặc Đình Phong, anh là tên vô liêm sỉ!”
Vì chuyện cô chăm anh hôm qua mà quên bẵng đi chuyện cô đồng ý kết hôn với Hứa Tần Lâm, Anna vừa nhắc lại máu trong người Mặc Đình Phong lại sôi sục.
Ánh mắt anh như muốn ăn tươi nuốt sống trừng cô, quát:
“Em không được lấy cậu ta!”
Trong lòng cô vô cùng run rẩy vì dáng vẻ dọa nạt của anh, tuy nhiên cố điều khiển vẻ bề ngoài thật bình tĩnh, trừng lại anh, hỏi:
“Tại sao?”
“Vì anh yêu em!”
Sau đó, Mặc Đình Phong thẳng thừng áp xuống môi cô hôn lấy.
Anna phản kháng dữ dội nhưng đầu vẫn bị giữ chặt.
Cô tức giận, cào cấu lòng ngực anh rất mạnh.
Cô càng cào cấu Mặc Đình Phong càng hôn mạnh bạo hơn.
Nụ hôn của anh như cuồng phong bão táp quét sâu vào khoang miệng cô do thám từng thứ, đôi môi mềm mại bị cắn đến bật máu.
Khi hôn môi thỏa thích, anh lướt xuống hõm cô cô ra sức hôn cắn.
Anna đau đớn cắn răng chịu đựng, không còn phản kháng nữa, điều này làm Mặc Đình Phong dừng lại động tác, chợt giật mình khi thấy bộ dạng thảm thương của cô lúc này.
Môi cô bị sưng rớm máu, cổ toàn những dấu đỏ thô bạo, ánh mắt Anna căm hận ngân ngấn nước trừng anh, Mặc Đình Phong sững người.
“Anh… anh không cố ý, xin lỗi em!”
Một cái tát thẳng thừng giáng vào một bên mặt Mặc Đình Phong, Anna tức giận ngút ngàn quát lớn:
“Sao anh có thể đối xử với tôi như vậy hả?”
Mặc Đình Phong đứng sững ở đó, không dám nhìn vẻ tức giận của cô, biết rằng bản thân thật quá đáng.
Lúc này có thêm một người xuất hiện ngoài cửa.
Hứa Tần Lâm thấy Mặc Đình Phong ở đây thì khó chịu, nhìn sang Anna quần áo xộc xệch, môi cô sưng tấy rớm máu, còn có cả trên cổ là những dấu đỏ chói, vừa nhìn vào cậu ta đã đoán được chuyện gì.
Cơn giận dữ thôn tính, tức khắc vung nắm đấm vào mặt Mặc Đình Phong.
“Tên khốn nạn, anh dám cưỡng ép cô ấy, Tôi giết chết anh!”
Anna chạy đến ôm người Hứa Tần Lâm ngăn cản cậu ta lại.
Hứa Tần Lâm tức đến nghĩ cũng không nghĩ được nữa, mục đích chỉ muốn đánh chết Mặc Đình Phong vì dám động vào cô.
Anna dùng hết sức ngăn cậu ấy, nghe tiếng gằn lớn bật ra trên đỉnh đầu:
“Con mẹ nó Mặc Đình Phong, annh dám động vào vợ sắp cưới của tôi, tôi liều mạng với anh!”
“Tần Lâm, bình tĩnh lại đi!”
Cậu không kiềm chế được, quát luôn cả cô:
“Em kêu anh bình tĩnh thế nào? Người phụ nữ của mình bị người đàn ông khác làm bậy em bảo anh bình tĩnh là bình tĩnh làm sao?”
Thái độ giận dữ của cậu ấy làm cô run cầm cập.
Lần đầu tiên cô thấy Hứa Tần Lâm giận dữ như vậy.
Vậy mà người đàn ông đứng đối diện kia vẫn cười được, dùng ngón tay cái quẹt vào khóe miệng dính máu của mình, lên tiếng:
“Từ lúc nào cô ấy là người phụ nữ của cậu? Cô ấy đã là người phụ nữ của tôi từ rất lâu, rất lâu rồi!”
Ý của anh là nhắc đến chuyện của năm năm trước nhưng Anna lại nghĩ rằng anh nói đến chuyện đêm đó cô bị bỏ thuốc.
Anna cảm thấy danh dự bị xúc phạm, hét toáng lên:
“Anh đi khỏi nhà tôi ngay!”
Tay Mặc Đình Phong nắm thành đấm chống xuống mặt đất đứng dậy, nhìn lướt qua đôi nam nữ một cái rồi quay người đi mất.
Con giận của Hứa Tần Lâm sôi sục, mắt thấy chiếc ly trên bàn liền chộp lấy đập mạnh vào tường vang lên âm thanh chói tay, mảnh ly li ti văng tung toé.
Anna biết rằng cậu rất giận, động vào cánh tay cậu ấy, cất lời:
“Tần Lâm, em không sao nữa rồi, anh đừng giận!”
Cậu ta nhìn vào mắt cô, ánh mắt chứa đầy tức giận.
“Từ nay anh cấm em gặp hắn ta nữa.
Nếu hắn đeo bám em cứ thông báo cho anh, biết chưa?”
Ngón tay cô run rẩy bấm vào váy, khẽ gật đầu.