Tổng Tài Câm Em Là Định Mệnh Của Anh!

Chương 125


Bạn đang đọc Tổng Tài Câm Em Là Định Mệnh Của Anh! – Chương 125


Hơn tám giờ sáng, Mặc Đình Phong cảm thấy hơi bồn chồn khi không thấy Anna đến phòng mình.

Bình thường vào giờ này cô đã đến cho anh ăn và uống thuốc xong.

Mặc Đình Phong chờ tiếp rất lâu cũng chẳng thấy bóng dáng cô, chả lẽ là vì chuyện chiều hôm qua cô quá ngại?
Cạch!
Cánh cửa được người bên ngoài mở ra, theo ý thức Mặc Đình Phong sẽ nghĩ đó là Anna, mở miệng định nói gì đó mới nhận thấy người vào phòng là Hứa Tần Lâm, sững người.
“Cậu vào đây làm gì? Cô ấy đâu?”
Hứa Tần Lâm lạnh nhạt đặt mạnh tô cháo xuống bàn, lên giọng:
“Ăn đi!”
Người đàn ông này đột nhiên vào đây làm tâm trạng anh bắt đầu không tốt, lại hỏi một lần nữa bằng giọng điệu khó nghe:
“Tôi hỏi cậu cô ấy đâu?”
“Còn ngủ!”
Mặc Đình Phong không vui thì Hứa Tần Lâm cũng chẳng dễ chịu gì.

Bắt buộc cậu ta phải phục vụ Mặc Đình Phong thế này bởi nếu anh cứ đổ bệnh ở nhà Anna mãi, cậu vô cùng chướng mắt.
Mặc Đình Phong chau mày suy nghĩ, bình thường Anna đâu có thói quen ngủ nướng ngày nào cũng dậy sớm nấu cháo cho anh, chăm anh uống thuốc.

Cảnh giác Hứa Tần Lâm nói dối.
“Đừng nhìn tôi như thế, không tin anh có thể ra ngoài kiểm tra!”
Anh không nói gì nữa nằm ngụp xuống trùm chăn, ý muốn đuổi người.

Hứa Tần Lâm bực dọc vung tay gỡ chăn của Mặc Đình Phong ra, quát:
“Mau ăn cháo đi, anh cứ vờ bệnh ở đây ăn vạ đấy à? Dậy cho tôi!”

“Tên điên này, buông ra!”
Cơ thể Mặc Đình Phong bị Hứa Tần Lâm xách dậy không một chút nể nang, anh đẩy mạnh cậu ta ra, hung hăng quá:
“Cậu bị điên à?”
“Tôi nói cho anh biết Mặc Đình Phong, Anna lúc ấy cũng bị té xuống hồ băng hôm đó, cô ấy cũng biết mệt chứ? Anh cứ nằm đây giả vờ giả vịt làm cô ấy áy náy, anh có phải là đàn ông không?”
Hứa Tần Lâm rất tức giận, ánh mắt như muốn xé xác Mặc Đình Phong ra làm hai, Mặc Đình Phong nghe cũng cảm thấy mình hơi quá đáng, cô cũng bị bệnh mà ngày nào cũng ở bên chăm anh, lúc ấy vì quá vui sướng đã không nghĩ đến, tự động ngồi dậy với tô cháo nóng hổi trên bàn, tự ăn.

Hứa Tần Lâm kế bên cười nhạo.
“Tự giác ăn được rồi cơ đấy? Tôi tưởng Mặc tổng tay chân đã không còn cử động được rồi chứ, ngày ngày buổi ăn của anh cứ làm tốn thời gian của Anna.

Một người đàn ông cao lớn như vậy cơ thể còn yếu hơn cô ấy, tôi đây là xấu hổ thay anh!”
Muỗng cháo đầu tiên được cho vào miệng, Mặc Đình Phong khó chịu nhăn nhó, cố nuốt thứ này vào bụng rồi đặt nó trở lại trên bàn, cau có:
“Là cậu nấu sao? Khó ăn chết được!”
Vừa nhìn đã biết thứ màu sắc này, hương vị này không ngon như thường ngày Anna nấu, Mặc Đình Phong không có hứng ăn.

Đã ghét người thì vật liên quan đến người đó cũng căm ghét.
Hứa Tần Lâm thầm rũa anh, một người ông phiền phức.

Cậu rất ít khi phục vụ cho ai thứ gì, nay đích thân vào bếp nấu cháo cho Mặc Đình Phong, không phải xuất phát từ lòng tốt, chỉ là muốn anh mau khỏi bệnh rời khỏi nhà của Anna, thế nào tên đàn ông này thẳng thừng chê theo kiểu cho chó cũng không liếm, nghiến răng gằn giọng:
“Tự cao tự đại!”
Ngước mắt nhìn ánh mắt sa sầm căm ghét của Hứa Tần Lâm, Mặc Đình Phong không hề thua thế, mắt đấu mắt.
“Tại sao sức khoẻ tôi dễ yếu cậu cũng biết mà? Nếu nó không yếu chắc cô ấy hiện tại ở bên cậu? Hứa Tần Lâm, chấp nhận đi, dù năm năm trước hay năm năm sau người cô ấy yêu là tôi, không phải cậu!”
Từng chữ từng chữ thốt ra không quá lớn mà vẫn uy quyền, khuôn mặt nhợt nhạt của người đàn ông toát lên sự áp bức vô cùng lớn làm Hứa Tần Lâm tức đến nghẹn họng, chẳng nói được câu nào, hai tay run run.

Sau đó anh cầm lại bát cháo kia, tuy rất chán ghét nhưng vẫn múc mấy muỗng vào miệng nuốt xuống, sau đó lấy thuốc uống vào, động tác nhanh đến chưa được một phút.
Trong thời gian đó, Hứa Tần Lâm cũng khôi phục lại tâm trạng, từ kích động chuyển sang cười ra tiếng.

“Biết vì sao hôm nay cô ấy dậy muộn không? Vì đêm qua cô ấy thức đêm trò chuyện cùng tôi rất khuya.

Cô ấy sợ tôi hiểu lầm về quan hệ với cậu nên đã giải thích bản thân và cậu chẳng có chút tình cảm gì cả, cô ấy chỉ là cảm kích ơn cứu mạng của cậu thôi!”
Hứa Tần Lâm không nán lại nữa, bưng bát cháo nhanh chân rời khỏi phòng.

Khuôn mặt Mặc Đình Phong bắt đầu u ám hẳn.

Tiểu Hy mấy hôm nay thấy ba mình bệnh nên rất xót, đêm nào cũng ngủ cùng anh an ủi động viên anh.

Hôm nay thấy mẹ ngủ dậy trễ, cô bé liền chạy sang phòng mẹ xem thử, thấy Anna còn ngủ miên man.

Cô bé không gọi cô dậy, trực tiếp bò lên giường chui vào vòng tay cô, dụi dụi vào ngực cô tận hưởng hơi ấm của mẹ.

Phải tận đến hơn mười giờ Anna mới lờ đờ thức dậy, mí mắt nặng trĩu mở ra rồi híp lại ba bốn lần mới thật sự mở ra một cách nặng nề.

Cô thấy cánh tay phải bị tê cứng, có vật gì đè lên, ôm lại rất mềm liền nhìn xuống, thì ra là Tiểu Hy, cô bé nằm trong vòng tay cô ngủ ngon lạnh.

Anna khẽ mỉm cười, cúi môi hôn nhẹ lên cái trán nhỏ của cô bé.

Hôm nay tuyết không rơi, tiết trời vẫn lạnh lẽo, cô nhìn ngoài cửa sổ nghĩ ngợi gì đó, hai mắt chợt lóe lên sự kinh khủng, nhìn qua đồng hồ đã hơn mười giờ, cô chưa nấu cháo cho Mặc Đình Phong, chưa cho anh uống thuốc.

Liền quay sang Tiểu Hy nâng đầu cô bé dậy rụt tay mình ra, cẩn thận đắp chăn cho cô bé rồi chạy vào nhà tắm đánh răng rửa mặt bằng tốc độ nhanh nhất có thế.


Vừa ra khỏi phòng, cô đã bị Hứa Tần Lâm chặn lại.

Nhìn quần áo đêm qua cô vẫn chưa thay, đầu tóc bù xù xộc xệch, cậu biết cô đang gấp gáp vì điều gì, cất lời:
“Anh đã cho cậu ta ăn và uống thuốc rồi, em đừng lo! Thức ăn sáng cũng đã chuẩn bị sẵn hết, xuống ăn sáng với anh đi!”
“Anh cho anh ấy ăn gì?”
“Cháo!”
“Anh nấu?”
“Ừ!”
Anna thảng thốt, Hứa Tần Lâm không ưa Mặc Đình Phong vậy mà có thể nấu cháo cho anh? Vậy Mặc Đình Phong có chịu ăn không?
“Yên tâm, cậu ta ăn rất ngon lành, uống thuốc hết rồi, đang ngủ rất ngon.

Thế đi ăn với anh được chưa?”
Cô cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, hai tên oan gia này mà chịu hoà thuận như thế chắc hôm nay trời nắng rát đầu giữa mùa đông lạnh cóng này.

Cuối cùng vì Hứa Tần Lâm cứ nằng nặc bảo cô ăn cơm cùng nên cô mới bỏ qua.

Anna vào phòng gọi Tiểu Hy dậy ăn sáng cùng.

Đến buổi chiều Mặc Đình Phong mới thấy bóng dáng của Anna, cô như cũ cơm bưng nước rót phục vụ, Mặc Đình Phong không ngờ lại từ chối.
“Em không cần làm những việc này cho anh đâu, anh đỡ rồi, có thể tự ăn được!”
“Nhưng…”
Anna do dự nghi hoặc, anh mỉm cười nắm lấy bàn tay cô, khẽ nói:
“Em cũng mệt mỏi mà đúng không?”
Câu hỏi quan tâm kết hợp với ánh mắt ôn nhu như nước kia làm Anna nhìn đến ngơ ngẩn nhìn, đến khi bừng tỉnh mặt bắt đầu đỏ lên.

Sao lúc nào bên cạnh người đàn ông này cô cũng ngây ngô như vậy? Thật quá mất mặt! Vội rụt tay lại Anna gượng cười.
“Em khỏi rồi! Anh vì cứu em mà bị sốt nên chăm sóc anh là chuyện thường tình!”
Ánh mắt Mặc Đình Phong vẫn chăm chú đeo đuổi cô.


Anna ngượng nghịu lộn xộn tìm ra chủ đề khác.
“Ừm… em thấy sức đề kháng của anh hơi yếu, liệu có phải chuyện trúng độc năm xưa làm hại anh không?”
Cô lúc nãy bất chợt nhớ đến lúc trước anh có kể về chuyện này, hậu quả nặng nề đến hôn mê bốn năm, cũng may kịp thời cứu chữa.

Mặc Đình Phong khẽ gật đầu.

Anh giải thích chi tiết hơn:
“Loại độc đó gây tổn thương cho cơ thể anh rất nhiều, hiện tại thì hoàn toàn khỏi, thân thể bình thường rất khoẻ.

Tuy nhiên nếu anh bị thương hoặc vô tình bị bệnh gì sẽ lâu khỏi một chút.”
Anna thấy anh rất thiệt thòi cũng hiểu anh là một người đàn ông rất tốt nhưng người vợ anh yêu đã qua đời, để lại một đứa con gái đáng yêu cho anh.

Nỗi đau này dằng vặt biết bao.

Chợt cô nhận ra vừa nãy mình hỏi câu đấy hình như mang tính nghi ngờ cao, đàn ông thường sĩ diện về sức mạnh của mình, cô lại đi hỏi sao sức đề kháng của anh yếu.

Anna hoảng loạn giải thích:
“Thật ra em… em không có ý đó như anh nghĩ đâu, em…”
Bộ dạng này của cô làm anh cười ra tiếng, hiểu rõ cô nghĩ gì, đặt tay lên má cô nâng lên, hỏi lại:
“Anh nghĩ cái gì em biết à?”
Nhiệt độ trên tay Mặc Đình Phong rất ấm, nơi da mặt của cô bị anh chạm đỏ ửng rồi lan ra khắp mặt.

Anna xấu hổ gạt tay anh ra quay người rời đi, không quên nói vọng lại:
“Anh tự ăn rồi uống thuốc đi!”
Nhìn theo bóng lưng cô, Mặc Đình Phong chỉ biết cười, tự cầm bát cháo thơm phức cô nấu bắt đầu ăn.

Quả nhiên cháo cô nấu là tuyệt nhất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.