Tổng Tài Câm Em Là Định Mệnh Của Anh!

Chương 124


Bạn đang đọc Tổng Tài Câm Em Là Định Mệnh Của Anh! – Chương 124


Mặc Đình Phong bị sốt không hề nhẹ, sức khỏe khá yếu ớt, Anna không đành lòng để anh trở về khách sạn ở một mình không ai chăm sóc, chỉ nghĩ đơn giản là vì anh cứu mình nên mới bị bệnh nặng như vậy, cô quan tâm và chăm sóc anh bình phục là chuyện tất nhiên.
Hứa Tần Lâm nghe thấy cô đề cập đến chuyện để Mặc Đình Phong ở đây, cậu không vui, thế nào cũng đề nghị ở lại nhà cô.

Cậu nói rằng Anna sức khỏe cũng đang yếu kém, không thể chăm sóc tốt Mặc Đình Phong được, cậu sẽ ở lại phụ giúp cô.

Anna không có lý do từ chối bèn miễn cưỡng đồng ý.

Thế là căn nhà quanh năm hiu quạnh mình cô nay có thêm ba người.
Buổi chiều hôm sau, tuyết vẫn rơi đầy ngõ, tuyết hôm nay rơi không bằng hôm qua, thưa hơn một chút, bớt lạnh lẽo hơn một chút.

Mặc Đình Phong vừa hưởng thụ từng muỗng cháo Anna đút, vừa ngắm nhìn khung cảnh tuyết rơi trắng xóa ngoài cửa sổ, tâm trạng xem ra không tệ.

Đút anh ăn sạch sẽ cháo trong bát, cô lấy khăn giấy tận tay lau miệng cho anh.

Ánh mắt chăm chú nhìn đôi môi của người đàn ông, cảm giác cuốn hút quyến rũ quấn lấy đáy mắt cô.

Khoảnh khắc này Mặc Đình Phong cũng nhìn chầm chầm cô, môi anh khẽ cong lên, Anna mới rụt mảnh khăn giấy lại vứt vào thùng rác, lấy thuốc cho Mặc Đình Phong uống.

Anh rất ngoan ngoãn uống thuốc, lại nhìn tuyết phủ ngoài bầu trời đưa ra lời nói:
“Hay là chúng ta ra ngoài dạo một chút đi!”
Cô đặt ly nước xuống bàn, có vẻ không tán đồng cho lắm:
“Anh còn đang bệnh đấy, ra ngoài rất lạnh, không tốt!”

“Em xem, cả ngày cơ thể anh cứ dính chặt với cái giường này buồn chán biết bao.

Anh chỉ muốn ngắm cảnh chút thôi mà!”
Với lời năn nỉ chân thành này của Mặc Đình Phong, Anna đành mềm lòng, bắt đầu dìu anh xuống nhà.

Ở ngoài căn nhà của cô có một mái hiên không quá to cũng không quá nhỏ, anh đề nghị muốn đến đó, Anna do dự lo lắng cho bệnh tình của anh.

Mặc Đình Phong khẽ xoa đầu cô, hơi bất mãn:
“Em xem thường sức khỏe của anh quá rồi đó!”
Anna đành thở dài dìu anh băng qua trận tuyết kia đến mái hiên.

Ban nãy đã kiểm tra nhiệt độ cho anh, anh đã hạ sốt không ít cô mới yên tâm đưa anh ra đây.

Cũng còn thấp thỏm vì cơ thể anh nóng lạnh thất thường, chẳng lường trước được.
Hai người ngồi xuống hàng ghế trong mái hiên, cô nhìn những hạt tuyết rơi dính đầy đỉnh đầu và áo khoác của anh, cẩn thận dùng tay lau đi, từng cử chỉ đó làm Mặc Đình Phong ấm áp vô bờ bến.

Anh bỗng nhiên đứng dậy cao hơn cô những một cái đầu, hơi thở phả xuống vầng trán mịn màng, vương tay lau tuyết trên những sợi tóc dài đen mượt.

“Trước khi lo cho anh thì hãy lo cho bản thân mình đi, em cũng bị té xuống hố băng đó, cũng đang bị bệnh mà?”
Anh nhìn đến chiếc áo khoác cô mặt hững hờ mà kéo sát lại, gài cúc chắc chắn.
“Em như thế này anh cũng rất lo!”
Hơi thở Mặc Đình Phong gần kề phả vào trán Anna, từng lời nói dịu dàng phát ra từ miệng anh, động tác cẩn thận cài áo khoác cho cô, tất cả làm trái tim Anna loạn nhịp trầm trọng.

Khuôn mặt người phụ nữ đỏ bừng thu hút ánh nhìn của Mặc Đình Phong, ánh mắt cô có phần ngơ ngác cứ nhìn anh, sao có thể đáng yêu đến thế?
Dần dần Mặc Đình Phong không kìm được cảm xúc dâng trào trong lòng mình, nhìn xuống đôi môi đỏ mọng, hơi thở cũng từ từ chậm lại, áp xuống.

Dung mạo người đàn ông dần phóng đại trước mắt cô, Anna tròn mắt, cả người cứng đờ không thể nhúc nhích.

Khoảnh khắc hai đôi môi chạm nhau, không gian như ngưng đọng.

Cái mềm mại va nhau giữa cơn tuyết, lành lạnh bỗng chốc chuyển thành ấm áp.

Mặc Đình Phong ban đầu chỉ mút nhẹ cánh môi cô, dần dần thừa thế xâm chiếm.

Anna cứ thế bị cuốn theo nụ hôn nhịp nhàng của anh, đầu óc dần mê muội, vòng tay bất giác ôm lấy tấm lưng chắc chắn của người đàn ông.
Đứng trước cửa sổ, Hứa Tần Lâm có thể nhìn rõ trong cơn tuyết trắng xóa rơi đầy trời, một người đàn ông và một người phụ nữ đang quấn quýt trao cho nhau một nụ hôn ngọt ngào, một khung cảnh tưởng chừng lạnh lẽo nhưng chan chứa ấm áp.

Hứa Tần Lâm siết chặt nắm tay, cái gọi là tự tin, mạnh mẽ trong người hoàn toàn bay mất.
Có những chuyện dù có cố gắng cách mấy cũng không thành công!
Tiếng cánh cửa phòng mở ra, Hứa Tần Lâm quay người lại thấy bóng dáng bé nhỏ của Tiểu Hy đang lon ton chạy vào.

Thật ra ban đầu gặp mặt, vừa nhìn thấy Tiểu Hy, Hứa Tần Lâm cảm thấy rất giống cô, con bé lúc đó đem đến cho cậu sự dè dặt và hoảng sợ không hề nhẹ.


Cậu hỏi:
“Con có chuyện gì sao?”
Cô bé chớp đôi mắt to tròn nhìn Hứa Tần Lâm, mấy hôm trước cậu bảo vệ cô bé khi ba mẹ nằm bệnh viện cô bé đều ghi nhớ, cũng vơi đi ít ác cảm với Hứa Tần Lâm hơn.
“Chú có thấy ba mẹ cháu đâu không? Cháu vào phòng hai người họ tìm không thấy!”
Ánh mắt Hứa Tần Lâm chợt nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi nam nữ kia vẫn triền miên, cậu cười lạnh.

“Bọn họ có chuyện đi một lát sẽ về ngay, con đừng lo!”

Tối đó Anna mất ngủ, mặt lúc nào cũng đỏ bừng bừng.

Nhớ lại nụ hôn buổi chiều trong cơn tuyết rơi giăng giăng, Mặc Đình Phong rất thuận thế hôn cô, cái hôn của anh nhẹ nhàng chiếm trọn tâm hồn cô, cả thân thể mềm nhũn, mãi một lúc lâu anh mới buông môi cô ra.

Ánh mắt anh ôn nhu như nước nhìn Anna, nụ cười treo trên môi làm Anna ngượng chín mặt quay người định chạy vào trong nhà, cổ tay liền bị siết chặt.
“Anh đã nói rồi, anh sẽ theo đuổi em!”
Năm xưa cô lấy anh là vì mẹ anh ép buộc, giữa họ lúc đó không có tình yêu và hạnh phúc.

Hiện tại cô không nhớ anh đã là chồng cô, vậy anh sẽ theo đuổi cô, bù đắp từng chút trước đây cô thiếu thốn.
Anna đứng im như bị điểm huyệt, cô muốn đi mà cổ tay cứ bị Mặc Đình Phong níu giữ, một lúc lâu cô lên tiếng:
“Ra ngoài lâu rồi, chúng ta… chúng ta vào trong thôi!”
Mặc Đình Phong cười khẽ với câu nói run rẩy đó, biết cô ngại, anh không muốn trêu nữa, tay vẫn giữ chặt cùng cô vào trong.
Cô hết lăn qua lăn lại đến đập chân giãy nảy trên giường, thế nào cũng ngượng, một chút buồn ngủ cũng chẳng có, bực bội bước xuống bếp uống ly nước vì nảy giờ hoạt động tốn không ít năng lượng.

Không ngờ cô phát hiện Hứa Tần Lâm đang đứng ngoài cửa.

Mười một giờ rồi cậu chưa ngủ, đứng đấy làm gì?
“Tần Lâm!”

Tiếng gọi của Anna vừa rơi, Hứa Tần Lâm xoay người lại nhìn cô, khẽ cong môi, cô tiến lại hỏi:
“Sao anh chưa ngủ?”
Hứa Tần Lâm không trả lời cô, ngược lại hỏi một câu:
“Rốt cuộc em đối với Mặc Đình Phong là loại tình cảm gì?”
Câu hỏi của cậu như khoá chặt miệng cô, cứng họng ngỡ ngàng.

Đột nhiên cậu hỏi câu này là cảm giác bất an, đã phát giác ra chuyện gì? Cô cũng ngẫm nghĩ lại cảm xúc của mình, khi gặp mặt anh thì trái tim lúc nào cũng đập mạnh, như báo với cô đây là một người đặc biệt, mà đặt biệt về khoảng nào cô cũng chẳng rõ.
Thấy cô cứ trầm mặt không trả lời, cậu bổ sung thêm một câu:
“Em cứ nói thật lòng bằng cảm xúc của mình, anh sẽ không trách em!”
Anna cảm thấy bản thân rất có lỗi với cậu, cô trước đây là người yêu anh mà bốn năm nay không có tình cảm với anh, bây giờ thì rung động trước người đàn ông khác, sao cô có thể thốt nên lời nói thật lòng?
“Em… em với anh ấy không có gì hết!”
“Thật?”
Hứa Tần Lâm hỏi ngược lại, Anna chậm rãi gật đầu, ánh mắt cúi xuống mặt sàn.

Hứa Tần Lâm chăm chú nhìn cô, như muốn nhìn xuyên thấu tâm tư của cô rốt cuộc chứa cái gì.

Cô nói bản thân và Mặc Đình Phong chẳng có gì nhưng cậu không chút nào gọi là nhẹ nhõm.

Sự quan tâm của cô dành cho Mặc Đình Phong và nụ hôn buổi chiều đó… cậu chứng kiến tất cả, làm sao gọi là chẳng có gì?
Anna trở về phòng mình nằm xuống giường ôm chặt con gấu bông, vẫn như lúc nãy không buồn ngủ trầm tư nghĩ ngợi rất nhiều điều.

Giữa hai người đàn ông đó, người cô nên chọn là Hứa Tần Lâm, thế mà cô vẫn bị níu kéo với Mặc Đình Phong.

Cứ thao thức đến tờ mờ sáng Anna mới chợp mắt ngủ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.