Bạn đang đọc Tôi Thích Cô: Chương 6.3
Tôi cứ như một kẻ vô hồn xuất hiện tại khách sạn PRD. Tôi đã không kịp hỏi Bảo Chi địa điểm chính xác tổ chức đám tang cho ba mẹ tôi ở đâu.
Tôi cứ rối rít lên, nước mắt thì cứ không ngừng rơi.
-Cho hỏi tang lễ của hai vợ chồng bị tai nạn máy bay trên chuyến Singapore được tổ chức ở lầu mấy?
Giọng hắn hỏi cô tiếp viên cũng rối rít.
-Có phải là vợ chồng chủ tịch Trần của công ty Trúc Mai không ạ?
-Sao? Chủ tịch Trần của Trúc Mai?
Hắn sao thế chứ? Đang hỏi cho tôi hắn còn hỏi lại làm gì?
-Đúng…thế…
-Ở lầu chín ạ.
Tôi lập tức chạy ngay lại thang máy, hắn cũng chạy theo. Tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến điệu bộ của hắn lúc này.
Lầu chín, tại sao lại tổ chức ở tận lầu chín?
Mà vợ chồng chủ tịch Trần của công ty Trúc Mai? Liệu có phải họ là ba mẹ tôi, không thể thế chứ? Tôi là con của nhà giàu sao?
Không nghĩ nhiều nữa, tôi phải đi gặp họ để chứng thực. Nhưng bây giờ tôi chỉ có thể nhìn thấy ảnh của họ mà thôi.
Một lúc sau tôi và hắn mới tìm thấy nơi tổ chức cho những người có thể là ba mẹ tôi. Đúng là vợ chồng chủ tịch Trần gì đó rồi, vì mẹ tôi cũng đang ở đó, và cả Bảo Chi.
Có rất nhiều người ở đây, nhưng không có một ai ngồi trước linh vị, chẳng lẽ họ không có thêm người con nào.
Tôi chẳng nghe mẹ và Bảo Chi nói chi thêm, tôi bước lững thững đến trước linh vị của hai người.
Họ chính là ba mẹ của tôi thật sao? Họ là những người giàu có, thế thì tại sao lại bỏ rơi tôi, có phải vì thế mà họ phải chịu quả báo thế này không?
Vừa hận vừa đau, nước mắt tôi cứ ròng ròng.
Bên dưới ảnh của ba mẹ tôi là ảnh gia đình, có ba người. Họ còn có một người con gái nữa. Người con gái đó là chị tôi. Chắc chắn là chị tôi vì cô ấy hơn tôi ba tuổi. Chắc chắn hơn tôi ba tuổi vì người đó chính là…
-Mai An.
Tôi quay lại. Hắn đang đứng nhìn bức ảnh gia đình với dáng vẻ thẫn thờ.
Đúng thế, cả tôi và hắn đều thẫn thờ.
Phải hiểu chuyện này thế nào?
Tôi ngồi khuỵu xuống khóc nức lên.
Mai An là chị gái tôi, tiểu thư đài các giàu có đã yêu hắn đến chết chính là chị gái tôi. Còn vợ chồng chủ tịch của Trúc Mai là ba mẹ của chị Mai An đó đã bỏ rơi tôi khi tôi chưa đầy hai tuổi, đã phản đối tình yêu giữa chị ấy và hắn và đã hại chết chị ấy chính là ba mẹ tôi.
Rút cuộc sau chuyện này tôi và hắn là gì?
Hắn đã gián tiếp hại chết chị tôi, đã yêu chị ấy nhưng lại cũng lãng quên chị ấy.
Hắn nói thích tôi, muốn quên chị gái tôi để yêu tôi bằng tất cả trái tim của hắn.
Hắn đã đốt bỏ những bộ trang phục của chị gái tôi để thế vô đó là của tôi.
Hắn đã từng dùng tôi để thay thế chị gái tôi và giờ là bỏ chị tôi để yêu tôi.
Hắn và tôi, là gì chứ?
Tôi dường như đã mất ý thức, rơi vào trạng thái mất cân bằng. Tôi chìm dần vào giấc ngủ, mênh mang, trống vắng, và lạnh…
Có cảm giác như tôi đã hôn mê rất lâu hoặc là ngủ rất lâu. Hoặc là đó chỉ là cảm giác. Mọi thứ mơ hồ không rõ ràng. Tôi không muốn thoát khỏi trạng thái này, tôi muốn chìm sâu hơn trong đó.
Tôi thấy yếu sức và rất mệt mỏi.
Tôi tỉnh dậy trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ. Không phải phòng hắn, không phải nhà tôi cũng không phải bệnh viện.
Và bên cạnh tôi…không phải mẹ, không phải Bảo Chi, là hắn.
Hắn đang ngủ gục bên cạnh tôi.
Tôi rút tay ra khỏi tay hắn một cách vô tình.
Mắt tôi như đã sưng lên.
Hắn cũng tỉnh giấc và ngẩng dậy nhìn tôi.
-Cô tỉnh rồi à, thấy trong người…
-Ra ngoài đi.
Hắn có vẻ hơi ngỡ ngàng với thái độ của tôi. Phải rồi, giờ tôi và hắn phải chấm dứt cái trò lố bịch này.
-Cô sao thế?
-Mai An là chị gái tôi.
-Đúng thế nhưng điều đó…
-Điều đó không hề ảnh hưởng đến vấn đề của tôi và anh đúng không?
-Mai An đã không còn nữa, cô ấy cũng sẽ hiểu tôi nghĩ gì.
-Thật thấy tội nghiệp cho chị tôi khi
yêu một kẻ như anh để phải chết, nhưng cuối cùng thì anh cũng không thể yêu chị ấy đến suốt đời. Tôi không muốn như chị tôi.
-Ý cô là gì?
-Chuyện của chúng ta kết thúc rồi, tôi không muốn là người cướp người yêu của chị tôi. Anh đi đi.
Hắn ôm lấy tôi. Ôm làm gì, tôi và anh từ đầu đến giờ đã không có gì rồi, nói kết thúc không phải dễ quá sao?
-Tôi thích cô, hãy làm người yêu tôi.
-Anh cũng nói thế với chị tôi à?
-Không, tôi muốn cô hãy yêu tôi giống như Mai An đã làm, tôi sẽ bảo vệ cô.
-Tôi không muốn làm người yêu của anh, anh đã có người yêu là chị tôi rồi.
-Làm người yêu tôi, yêu là động từ, không phải danh từ.
Bây giờ là lúc giảng giải kiến thức Tiếng Việt cho tôi sao?
-Tôi muốn ở một mình, anh hãy ra ngoài đi.
Hắn ko nói thêm gì nữa mà ra ngoài.
Nước mắt tôi lại rơi. Tôi ít khi khóc, và gần như không bao giờ khóc, nhưng chuyện này quá shock đối với tôi, không chỉ là việc giữa tôi, hắn và chị Mai An mà còn vì cả gia đình và người thân của tôi đều ra đi hết chỉ còn mình tôi. Suy cho cùng người hại chết ba mẹ tôi chính là tôi, nếu không vì quá muốn gặp tôi thì họ đã không đi chuyến bay chết tiệt kia. Suy cho cùng từ đầu đến cuối tôi vẫn là trẻ mồ côi.
Lòng tôi tê buốt, tất cả những nỗi đau đều cùng một lúc đổ xuống đầu tôi và tại sao lại có cả hắn trong nỗi đau của tôi? Có phải là tôi cũng đã thích hắn nên mới thấy đau lòng thế này? Không, tôi không hề thích hắn, và bây giờ tôi càng không thích hắn nổi.
Tôi đã vô tình mắng chị gái mình ngốc nghếch đi yêu hắn, tôi thật quá đáng. Tôi đâu thể ngờ người ngốc nghếch đó lại chính là chị gái tôi.
Nước mắt chảy ngược vào tim là thế này sao?
Tôi lại ngất đi, sự việc này quá sức tôi và với sự chịu đựng của tôi.
Một bất ngờ to lớn mà mẹ và Bảo Chi dành cho tôi : ba mẹ chết, chị gái chết, và chị gái lại là Mai An.
Cảm giác của một người con mất đi ba mẹ còn đau khổ hơn cảm giác bị ba mẹ bỏ rơi mà tôi từng nghĩ là rất khó chịu trước đó. Tôi đã nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại những người bỏ rơi tôi, tôi sẽ căm ghét họ cho đến hết đời. Nhưng bây giờ chứng kiến cảnh này lòng căm hận không biết đi đâu?
Tôi lại trở về là trẻ mồ côi, lại lần nữa tôi bị họ bỏ rơi.
Nhưng lúc trước họ bỏ rơi tôi thì tôi vẫn có thể tìm thấy họ và họ vẫn có thể tìm lại tôi, còn bây giờ dù cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua khoảng cách của âm và dương.
Những tháng ngày vui vẻ của tôi không biết còn có thể tiếp tục nữa không.
Sự thật là tôi vẫn muốn ở bên cạnh hắn, vẫn muốn nghe thấy câu “tôi thích cô” từ hắn, vẫn muốn cãi lộn với hắn.
Tôi phải làm sao đây? Mâu thuẫn giữa ham muốn của bản thân và hiện tại của chính mình.
Hắn và chị tôi đã yêu nhau, hắn yêu chị tôi nhiều hơn.
Hắn đã giết chết chị tôi.
*
* *