Tôi Thích Cô

6.2 (Tôi thích cô, hãy làm người yêu tôi)


Bạn đang đọc Tôi Thích Cô: 6.2 (Tôi thích cô, hãy làm người yêu tôi)


Tôi dọn bữa tối lên. Hắn nhìn qua một hồi rồi phán :
-Thật không hổ danh là trẻ mồ côi.
-Bộ vinh quang lắm sao mà anh mang chuyện đó của tôi ra khoe hả?
-Tôi chỉ muốn nói là nó rất ngon.
-Có liên quan gì đến việc tôi là trẻ mồ côi?
-Đừng nóng, tôi không có ý chế giễu chi cô, vì thấy nó ngon nên nghĩ chắc cô được mẹ nuôi dậy rất kĩ lưỡng.
-Tất nhiên, đâu có như anh, siêu thị chưa đi bao giờ, đến tờ 200 đồng cũng chưa bao giờ nhìn thấy, lại còn luôn khoe khoang là mình giàu có.
-Tôi thế đấy, vì thế mà không thích tôi được hả? – Tự nhiên hắn nổi cáu.
-Đúng thế, vì anh và gia đình anh như thế nên tôi cảm thấy rất là ớn lạnh, nên tôi không thể thích anh nổi.
Tôi bỏ lên phòng.
Tôi chỉ có ý đùa hắn tý thôi, thế mà hắn lại nổi cáu, đã thế tôi cũng nổi cáu luôn, đừng tưởng chỉ có anh mới nổi cáu với tôi được. (Mặc dù người nổi cáu luôn là tôi).
Tại sao tôi lại vô phòng hắn chứ? Có nhiều phòng mà. Thế là tôi vô bừa một phòng nào đó và nằm ngủ. Không tắm luôn. Ở dơ một đêm thôi mà, bực mình quá không muốn làm chi hết.
Có tiếng cọc cạch bên ngoài. Mặc kệ. Tôi đi ngủ đây.
Quên hết tất cả, tôi không muốn trong giấc mơ lôi luôn cả hắn vô, xui tận mạng, đen tận số luôn.
……………
Hình như sáng đã đến.
Tối qua ngủ thật ngon lành.
Hình như có gì đó không ổn với tôi lắm.
Mở mắt.
OMG!!!
Tỉnh ngủ một cách nhanh chóng.
Tôi đang làm cái quỷ gì thế này?
Trước hết tôi sẽ diễn tả cho các bạn tình hình lúc này của tôi. Chắc các bạn cũng đoán ra được là trên giường có mặt hắn, nhưng một điều kinh khủng hơn…tôi và hắn… đang…ôm nhau ngủ ngon lành trên giường.
TẠI SAO???
Tại sao tôi lại ôm lấy hắn một cách bình thản như không như thế, và tại sao hắn lại dám đặt tay lên eo tôi như thế, tại sao lại là tôi ôm lấy hắn nhiều hơn??? Tại sao???
Hắn ngáp ngủ và nhìn tôi.
Sao tôi còn chưa đẩy hắn ra chứ?
-Để yên đi, không thấy là ôm tôi rất ấm áp sao?
-Nóng muốn chảy mỡ luôn này.
– ^_^
Cười cái khỉ gió.
-Sao anh lại mò vô đây hả?
-Đây là phòng tôi mà.
-Phòng kia mới là phòng anh.
-Tất cả mọi phòng đều là phòng tôi.
-Tại sao lại là phòng anh chứ?
-Vì đây là biệt thự của tôi.
Ư nhỉ. Một câu hỏi thật ngu chưa từng thấy.
Tôi quên mất là mình đang ngủ trong biệt thự của hắn, hắn muốn ngủ ở đâu chẳng được và tôi ngủ ở đâu hắn chẳng mò tới được. Hang hùm là thế này đây.

-Buông tôi ra mau trước khi tôi điên lên.
-Tôi lại muốn nhìn thấy cô điên lên, chắc sẽ hấp dẫn lắm đây.
Hắn lè lưỡi của mình ra và liếm môi một cách vô cùng ớn lạnh. Tự nhiên mỡ trong người chảy ngược vô trong.
-Mà chắc cô không biết là mình đã ôm tôi như thế nào hả?
-Gì???
-Tôi vừa lên giường nằm được một lúc thôi mà cô ôm chặt lấy tôi không buông, cứ như sợ tôi bỏ cô đi mất vậy.
Không để ý, khi tôi ngủ say không biết gì, hắn muốn xuyên tạc kiểu gì chẳng được.
-Tôi phải dậy ăn sáng đi học, cả anh nữa.
-Hôm nay nghỉ, bộ cô không biết hả?
-Nghỉ? Lịch mới từ khi nào vậy?
-Tôi nói nghỉ là ko ai đi học hết đâu.
-Là sao?
-Tức là tôi và cô hôm nay bùng học, không hiểu hả? Tối qua tôi đã nói bạn cô nghĩ cách để qua màn điểm danh rồi.
-Anh sắp đặt từ tối qua rồi hả?
Hắn chỉ cười và vẫn cố ôm lấy tôi.
-Không có cái kiểu bùng học với tôi đâu.
Tôi cố vùng dậy nhưng hắn liền ép tôi nằm xuống và lấy mền trùm lên cả hai.
-Để coi cưng đi học kiểu gì.
-Anh bị điên hả?
Tôi lật mền ra, hắn lại trùm lên, tôi lật ra hắn lại trùm lên. Mệt quá! Bộ anh thích tôi đến thế hả, tên khốn kia?
-Muốn ǵ đây hả?
-Ngủ tiếp.
-Tôi không buồn ngủ.
-Vậy thì cố ngủ đi.
-Đồ điên.
Thế là tôi đành nằm thế với hắn, không phải tôi và hắn đang ôm nhau đâu nhé, tôi thì nằm ngửa, còn hắn thì chống một tay nằm nhìn tôi cười, còn một tay đặt ngang eo.
Cóc thèm phản kháng lại hắn nữa, mệt lắm. Tôi cứ nằm thế, hắn không làm gì tôi, tôi cũng không làm chi hắn, nước sông không phạm nước giếng, thế là được chứ gì?
Đã trễ giờ học, lúc này hắn mới chịu dậy. Tên khốn.
-Tôi đói rồi.
-Đói là việc của anh.
-Chồng đói vợ nói thế mà được hả?
-Mắc mớ gì mà không được? Tôi đâu phải vợ anh, anh cũng đâu phải chồng tôi.
-Đi nấu bữa sáng đi.
Tôi nhìn hắn với thái độ miệt thị và đầy bực dọc. Một buổi học của tôi. T_____T
Xử lí xong bữa sáng tôi cảm thấy mọi thứ thật rất nhàm chán.
-Chơi trò gì đi.
-Nghỉ học để ở nhà chơi trò gì hay ho sao?
-Chơi phỏm không? Ai thua thì phải làm theo lời người kia ra lệnh. OK?
Nghĩ cái đã, hắn là cao thủ đánh bạc, mấy cái trò này hắn coi bằng thừa, chỉ ngu mới nghe lời hắn chơi thôi.

-Sao, sợ à?
-Ai sợ? Chơi thì chơi.
Hình như lúc nãy tôi vừa mắng ai ngu ấy nhỉ? +_+
Mặc kệ, chơi phỏm thì chủ yếu là dựa vào vận may, tôi không tin hắn lại luôn may mắn trừ khi hắn gian lận. Đúng rồi, dân đánh bạc như hắn muốn hốt nhiều tiền từ con bạc thì chỉ có cách là gian lận, thế nên là con của ba hắn – ông trùm casino – ắt hẳn hắn phải biết nhiều thủ thuật gian lận lắm. Lại trúng bẫy rồi. T_____T
Hắn đang phát bài một cách chuyên nghiệp, tôi nhìn kĩ từng cử chỉ của hắn coi hắn có chia gian gì không.
-Thứ nhất chơi với một kẻ không biết gì về bài bạc như cô tôi không hơi đâu giở mấy trò gian lận ra mà làm gì, thứ hai nếu tôi có thủ thuật thì một kẻ như cô không bao giờ có đủ khả năng để nhận biết được.
-Anh đang khoe mình là con trai ông trùm casino đấy hả?
-Chơi ba ván, ai thua hai ván thì phải làm theo những gì đối phương yêu cầu.
-OK.
Tôi bắt đầu thấy sợ, trông điệu bộ của
hắn rất tự tin, bây giờ rút lui được không ta? Không, thật hèn hạ, hắn tất nhiên là phải tỏ ra tự tin rồi.
Ván thứ nhất…hắn thắng. +_+
Ván thứ hai…hắn không thua. +_+
Ván thứ ba…còn có ván thứ ba nữa sao? >_Trời ơi, không thể như thế được, hắn may mắn đến thế sao? Chưa đầy năm cây hắn đã hạ bài với ba phỏm một điểm. Nhanh không kịp chớp mắt, cả hai ván tôi đều cháy như rơm bén lửa.
-Đồ ngốc, chơi bài này không phải chỉ là may mắn mà còn biết chọn thời cơ và cách nhận biết cơ hội của mình.
Thật không thể tin được, hắn thắng quá oanh liệt.
Hắn sẽ làm gì tôi đây??? TT______TT
-Đến màn xử tội nào.
Hắn ra ngoài gara xe và một lúc sau hắn vác vô…một bộ quần áo…gà.
Kêu tôi quảng cáo gà rán hả?
-Mặc vô đi.
-Nóng thế này anh kêu tôi mặc vô cái này để mà chết hả?
-Cô là kẻ thua cuộc.
>_Tôi ko thua, tôi chỉ không thắng thôi.
Mà hắn ta thật lắm trò, lúc thì kêu tôi mặc lên người cái thứ gần như giẻ rách (giẻ rách thường hở hang mà),lúc thì lại kêu tôi mặc cái thứ kín không thể kín hơn được nữa.
-OK, giờ thì hát bài…
-Hát?
-Đúng, hát. Hát bài…
-Chú gà con?
-Không.
-Chú vịt con?
-Không, chú ếch con.
#_#
-Bộ anh không tìm nổi bộ con ếch hả?
-Mặc bộ gà hát bài con ếch, như vậy nó mới shock.

-Nhìn anh giống danh hài quá.
-Ai?
-Công Lí Bắc Đẩu.
– >”Tôi ngậm ngùi trong cay đắng làm con điên trước mặt hắn, còn hắn cười thích thú. Vui quá nghen?
Đang hát và nhảy như một con ếch thực thụ thì…ackk! Tôi biết sẽ có ngày này mà.
Nàng công chúa vấp ngã với hình hài của một…con gà, lập tức chàng hoàng tử đỡ lấy nàng công chúa. Cả hai nhìn nhau say đắm, lúc này chỉ cần một nụ hôn của hoàng tử đẹp trai là nàng công chúa gà sẽ trở lại là một cô công chúa vô cùng vô cùng xinh đẹp, nhưng vấn đề là muốn hôn vô mỏ một con gà hơi bị khó đấy.
Cut!
Vẫn chưa đến lúc hắn được làm hoàng tử của nàng công chúa này đâu.
Một – nụ – hôn, say – đắm? Nghĩ sao mà dùng từ đó hả? Lâu lắm không buồn nôn thì phải.
Hắn đang đè lên người tôi, thực chất có đè nổi đâu, người tôi béo quá mà. Tôi và hắn cứ nhìn nhau như thế, như thế nào thì tôi không biết.
-Bộ đồ này vướng quá nhỉ?
-Đúng thế.
-Cởi ra đi.
Ánh mắt của hắn thật đáng chết.
Tôi đẩy hắn ra và đứng dậy lột ngay bộ đồ gà nóng tởm người đó ra. Lột xong thoải mái hẳn ra.
Tôi đang chỉnh trang lại quần áo thì bị hắn kéo nằm xuống ghế.
-Làm gì thế hả?
-Tôi kêu cô lột bộ đồ đó ra để dễ ôm cô hơn thôi, tính thoát hả?
-Tránh ra.
-Người thua cuộc, nhiệm vụ tiếp theo…
-Cái khỉ gì nữa, bộ đồ và bài hát chưa đủ hả?
-Tôi có nói sẽ giới hạn hình phạt đâu.
Lại bị lừa rồi. T_____T
-Nhiệm vụ tiếp theo…hãy chủ động hôn tôi đi.
-Đừng hòng, tôi không có thích anh, không chủ động được.
-Vì mấy cái thẻ cô còn có thể qua đêm với tôi cơ mà, bây giờ chỉ là chủ động hôn, bộ quá sức lắm hả?
-Không làm được.
Tôi tính nhổm dậy, nhưng hắn lại như lúc sáng ép tôi nằm xuống. Tôi thì nằm trên ghế, giống như cá đang nằm trên thớt còn hắn thì ngồi bên cạnh như một kẻ đang muốn thịt tôi để ăn. Cái từ “làm thịt” sao đúng cả hai nghĩa với hắn quá.
-Vậy tôi hôn cô được không?
-Không được.
Tôi gắt lên.
-Vậy thì thôi.
Có phần shock. Sao hắn từ bỏ ý định nhanh thế?
Tôi ngồi dậy, hắn cũng nhảy lên ghế ngồi cùng.
Tự nhiên cả hai lại im lặng. Điên à? Có khỉ gì mà im lặng?
-Khó chịu thật.
-Khó chịu trong người hả? Đi mua Sensa cool hay Dr…
Giật mình. Hắn quay sang nhìn tôi, hai tay giữ chặt lấy vai tôi, sao thấy giống cái hôm hắn hôn thành công tôi lần đâu tiên ở đây thế?
-Cái tôi cần không phải mấy thứ đó.
-Thế cần gì?
-Hỏi vô tư nhỉ? Tôi cần đôi môi của cô.
-Đôi môi của tôi? Nó có thể giúp anh bớt…CÁI GÌ??? >”Lửa trong tôi bốc lên như hoả Diệm Sơn, chính tôi đang nóng trong người này.
-Tôi nghĩ cô cũng đang cần tôi làm thế đấy.

Tay hắn chuyển vị trí tập kết từ vai tôi đến cổ tôi rồi đến má. Sàm sỡ thế hả? >”Nhưng không hiểu sao tôi không phản ứng lại.
Tiếp theo là nụ hôn của hắn từ trán tôi (sự tin tưởng tín nhiệm) xuống mũi tôi (sự ham muốn hay tôn sùng gì đó) rồi xuống thấp hơn.
Kích thích, bị kích thích thật rồi, tay tôi thì đang vòng qua cổ hắn. Lại bị hắn mê hoặc rồi.
Chắc khi hắn hôn đến môi tôi, tôi sẽ lại cuốn theo chiều gió mất, mà không khéo nếu hắn muốn tiến xa hơn tôi cũng bằng lòng mất.
Tên cáo già, đồ hồ li tinh, đồ cáo chín đuôi chỉ giỏi quyến rũ người lương thiện trong sáng như chị đây, đồ đáng ghét.
Có chuông điện thoại khi một lần nữa môi hắn vừa mới khẽ chạm môi tôi.
Ơn trời, ơn này con sẽ không bao giờ quên. Chính vì không thoát ra nổi sự quyến rũ của con hồ li tinh này mà con mới cần đến sự giúp đỡ của Người. Thật là trời ko phụ người có lòng.
Nhưng hắn lại không có vẻ gì là muốn buông tha tôi.
-Có chuông điện thoại, bộ tai anh điếc hả?
-Bị sức hấp dẫn của cô lấp mất tai rồi nè.
Không buồn nôn, không phát ói, chỉ là…muốn mửa.
Tay hắn vẫn cố thủ tại những vị trí trước đó, còn rất may tay tôi đã rút lại và đang cố đẩy hắn ra. Nhất định không để sức hấp dẫn của hắn cũng lấp mất tai mình.
-Tôi đã nói là để tôi nghe phone.
-Mặc nó đi, tôi vẫn chưa hôn mà.
Sao trông hắn giống thú cưng Momo (Jang Geun Suk) trong You’re my pet thế nhỉ? Lúc nào cũng làm nũng. Mà nhìn điệu bộ của hắn lúc hôn tôi thật giống một nghĩa khác của pet. Nhưng bây giờ tôi không rảnh để quan tâm hắn làm nũng đáng yêu hay đẹp trai cỡ nào hay hắn đã pet tôi ra sao.
-Để tôi nghe, lỡ đâu có ai chết thì sao?
-Có ba mẹ cô chết thì có.
-Vớ vẩn, ăn nói thế hả?
Tôi nghiêm mặt đẩy hắn ra và chụp ngay lấy phone kẻo nó tắt. Bảo Chi. Gọi tôi chi? Không phải hắn đã nói với nó tôi nghỉ rồi sao?
-Gì thế?
-Mày…mày…
-Sao?
-Bình tĩnh nhé, mày…có bao giờ muốn gặp ba mẹ ruột của mày?
-Hỏi gì kì vậy?
-Có muốn không?
-Gặp làm gì? Họ bỏ rơi tao, nếu không phải là họ tìm lại tao thì tao sẽ không bao giờ muốn gặp lại họ. Mà hỏi làm gì?
-Mẹ muốn ày một bất ngờ là để mày và ba mẹ mày gặp lại nhau…
-Gì?
-Mẹ đã cho người đi tìm ba mẹ ày…
-Mẹ làm thế?
-Cứ nghe tao nói hết đã.
Hắn đang nhìn tôi vẻ lo lắng, chắc do tôi không được vui khi nói chuyện với nhỏ bạn thân.
-Họ ở đâu?
-Tại khách sạn PRD. Nghe tao nói hết đã, vì muốn về ngay gặp mặt mày nên họ đã bay từ Singapore về đây, nhưng…máy bay mà họ đi…xảy ra sự cố…
Chiếc phone từ tay tôi rớt luôn xuống. Gặp sự cố trên máy bay kết quả cuối cùng luôn là…die.
Không thể thế được, không thiêng đến thế chứ?
Tôi quay sang hắn, chẳng cần biết hắn đang nhěn tôi thế nŕo, tôi túm lấy cổ áo hắn như người mất hồn.
-Anh là tên khốn, anh dám rủa ba mẹ tôi chết…họ…chết rồi…
Và tôi oà lên khóc. Nhưng ngay sau đó tôi hiểu ra mình không nên ngồi lì ở đây mà khóc lóc thảm thương với hắn, tôi phải đi gặp họ, khách sạn PRD, PRD.
-Đưa tôi…đưa tôi đến khách sạn PRD, nhanh lên.
Ko định hình được cảm giác của lúc này, liệu có thật đó là ba mẹ tôi, và họ đã chết?
Tôi ko muốn nghĩ gì nữa, đầu tôi quay cuồng nhưng bên trong trống rỗng, mọi thứ ù ù bên tai những thứ không định hình được.
……………


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.