Tôi Thích Cô

Chương 7. Tôi yêu cô và tôi vẫn đang đợi


Bạn đang đọc Tôi Thích Cô: Chương 7. Tôi yêu cô và tôi vẫn đang đợi


7. Tôi yêu cô và tôi vẫn đang đợi.
-Tiểu thư Bảo An, xin cô hãy cho biết cảm nhận của cô khi biết tin cả gia đình khó khăn lắm cô mới tìm lại được đều đã chết.
-Tiểu thư, cô có cảm thấy hận những người đã bỏ rơi cô không?
-Cô có cảm thấy họ bị như thế là đáng không?
Hỏi những câu chẳng ra sao. Lũ nhà báo đúng không hổ danh là chó săn.
Trở về với danh phận là một tiểu thư cũng là lúc tôi phải đối mặt với rất nhiều thứ. Đầu tiên là việc đối mặt với cánh nhà báo lắm điều nhiều chuyện, tiếp theo là đối mặt với việc thừa kế trong khi cả hội đồng quản trị đang phản đối tôi.
-Cô có cách gì để hội đồng quản trị công ty Trúc Mai chấp nhận cô không?
-Đối mặt với cả một hội đồng như thế một cô gái mới chỉ có hai mươi tuổi như cô liệu có cảm thấy sợ hãi không?
Sợ sao? Đối mặt với hội đồng kỉ luật nhà trường tôi còn sợ chứ mấy ông già ở hội đồng quản trị tôi…chẳng biết.
-Nghe nói người yêu hiện giờ của cô chính là đại thiếu gia nhà họ Trương.
-Và hình như đó chính là người yêu của chị gái đã khuất của cô.
-Nghe nói chính anh ta đã hại chết chị gái cô hai năm trước, cô nghĩ sao về việc này?
Họ chọc đúng vào suy nghĩ của tôi. Đây chính là một trong rất nhiều thứ tôi phải đối mặt sau khi tìm lại danh phận của mình.
-Xin lỗi, tiểu thư của chúng tôi không thể trả lời bất ḱ câu hỏi nào của quư vị, cô ấy đang rất đau lòng về cái chết của ba mẹ cũng như sự thật về người yêu hiện tại của cô ấy, xin các vị hăy hiểu cho.
-Cảm ơn sự quan tâm của các vị, chúng tôi sẽ gặp lại các vị trong buổi họp báo cuối tuần này.
Những người vệ sĩ của tôi rất được việc.
-Tiểu thư xin cô hãy cho chúng tôi được biết…
Hàng trăm tiếng xì xào khác.

Vừa mới từ khách sạn bước ra mà tôi đã bị bọn nhà báo vây lấy như đỉa. Thật kinh khủng, bọn họ rất biết cách làm người khác mất kiềm chế, vì những câu hỏi của họ rất… đúng và chuẩn. +_+
Có vẻ như nhờ hồng phúc của tôi mà các nhà báo sẽ kiếm được kha khá.
Tôi chui vô trong xe mà các vệ sĩ đã chuẩn bị.
Nhiều khi không phải một cuộc sống giàu sang thì cũng tốt. Giờ là nạn nhân của một cuộc sống như thế tôi mới thấy nó thật phiền toái.
Chiếc xe của tôi rời xa khách sạn, lúc đó cánh nhà báo vẫn bu đầy cửa xe không chịu buông tha. Ghê thật!
Bây giờ tôi sẽ về nhà của mình. Đằng sau xe tôi là hai chiếc xe khác của các vệ sĩ. Xem ra nhà tôi rất giàu.
Lái xe của tôi là một người con trai trông có vẻ rất trẻ, dáng người cao cao khiến tôi liên tưởng đến một người. Đúng thế, tôi đang nhớ hắn, chỉ mới có mấy ngày không gặp mà tôi đã nhớ hắn rồi, tôi đúng là tệ hại mà. Vậy đấy, đánh tan đầu tôi ra đi.
Boong!
Ủa, nói thế mà đánh thật đó hả?
-Tiểu thư đã vất vả rồi.
-Tôi không sao.
Mà ủa, nghe cái giọng cũng giống của hắn. Thật ngớ ngẩn, tôi giờ lại còn hoang tưởng hắn là tay lái xe cơ đấy, điên rồi, điên thật rồi. Hắn điên sao mà chui vô cái xe này làm tài xế cho tôi, hắn là ai chứ, Trương Hoàng Nam đấy.
-Anh tên gì thế?
Điên rồi, tự nhiên hỏi tên anh tài xế, bộ tôi muốn làm quen với anh ta chắc.
-Tôi là Trương Hoàng Nam ạ.
-Trương Hoàng Nam…CÁI GÌ???
Hắn quay ngang mặt qua để tôi nhìn rõ thấy cái bản mặt khốn kiếp là đẹp trai của hắn, không quên để tôi nhìn thấy nụ cười nửa miệng của hắn nữa.
-Anh làm gì ở đây hả? Tài xế thật sự của tôi đâu?
-Tôi chính là tài xế của tiểu thư nè.
Hắn quay lại nhìn tôi cười đểu cáng. Lâu rồi không thấy điệu cười này. Gì chứ? Đến điệu cười khốn kiếp đểu cáng của hắn mà tôi cũng nhớ được sao? Thật là một con điên mà, tôi là một con điên.
-Giờ này chắc anh ta đang ngủ ngon lành tại gara rồi.
Anh đúng là côn đồ, dám đánh thương tài xế của tôi. Bộ thích thú lắm sao khi làm tài xế cho tôi hả, đại thiếu gia họ Trương?
-Trông cô có vẻ đã ổn rồi.
-Ổn gì mà ổn, ba mẹ chết mà ổn nhanh thế hả? Chỉ có người như anh ba mẹ chết mới nói ổn là ổn được.
-Tôi xin lỗi, hôm đó tôi không có ý rủa ba mẹ cô chết, chỉ là tôi buột miệng nói thế.
Nếu anh không buột miệng nói thế thì ba mẹ tôi cũng đã chết rồi.
-Biết có lỗi rồi còn bám theo tôi làm gì? Anh không biết là bây giờ tôi rất ghét nhìn thấy bản mặt anh à?
-Tôi biết cô ghét tôi vì tôi đã khiến chị cô phải chết, nhưng hãy để tôi bì đắp lại…
-Bù đắp lại bằng cách yêu tôi à? Bù đắp cho chị gái bằng cách yêu em gái, anh được lợi nhỉ?
-Nếu cô không phải em gái của Mai An thì tôi cũng sẽ yêu cô.
-Yêu tôi?
Là yêu chứ không phải thích?

-Đúng thế, tôi yêu cô, và tôi vẫn đang đợi.
Tôi im lặng, hơi sững sờ, giờ thì hắn đã yêu tôi.
Nếu tôi không phải em gái của chị Mai An thì vẫn yêu tôi, thế chẳng nói rõ là sẽ quên chị tôi sao?
-Tôi không biết đến khi tôi chết như chị tôi thì anh sẽ nói những câu đó với ai nữa.
Anh có thể đã yêu chị tôi rất nhiều, nhưng rồi khi chị ấy chết anh lại lãng quên chị ấy để yêu một cô gái khác. Lúc này anh nói anh yêu tôi nhưng đến một lúc nào đó anh cũng sẽ lãng quên tôi và lại yêu một cô gái khác. Cứ thế, một vòng tuần hoàn cho đến khi anh chết.
Tôi không thể tin những lời anh nói.
Tôi không nói gì nữa, hắn cũng im lặng, chắc không biết giải thích sao.
Suốt cả đoạn đường chỉ im lặng.
Nhà tôi là một biệt thự khá lớn, tất nhiên không thể vị thế như biệt thự nhà hắn, nhà tôi làm ăn trong sạch đâu có phi pháp đen tối gì.
Tôi vừa xuống xe hắn đã đi sát tôi. Mấy cô vệ sĩ chạy lại chỗ tôi.
-Tiểu thư, người này đây phải tài xế của tiểu thư.
-Tôi là…
-Anh ta là vệ sĩ đặc biệt của tôi.
Tôi lên tiếng luôn tránh để hắn nói những câu vớ vẩn như tôi là bạn trai của cô ấy, tôi là người yêu của cô ấy hay tôi là chồng chưa cưới của cô ấy. Chắc hắn cũng ko dám.
-Vệ sĩ đặc biệt ạ?
-Đúng thế.
Rồi tôi đi về phía cửa chính của biệt thự. Giờ đây chỉ còn mình tôi ở đây thôi sao?
Cánh cửa mở ra, một người phụ nữ đã lớn tuổi đứng nhìn tôi.
-Tiểu thư Mai An…
Đôi mắt của bà ấy chất chứa những tâm tư, khi nhìn thấy tôi nó biến thành hi vọng.
-Tôi là em gái chị Mai An.
-À…tiểu thư là em gái tiểu thư Mai An, tiểu thư Trúc Linh.
-Trúc Linh?

-Vâng, tên của tiểu thư do bà chủ đặt cho.
Trúc Linh, cái tên thật đẹp.
Nhìn tôi rất lâu bà ấy chuyển ánh mắt về phía người đứng bên cạnh tôi.
-Cậu là…
-Anh ta là…
-Cậu chính là người yêu tiểu thư Mai An, chính cậu đã hại chết cô chủ, chính là cậu, cậu đến đây làm gì chứ?
Tôi không dám nói hắn là gì của tôi cả, mà hắn thì là gì của tôi chứ?
Ánh mắt bà…bà ấy làm gì trong nhà tôi cũng chẳng biết, nói chung ánh mắt của bà ấy đầy sự căm tức nhìn hắn. Ngược lại vẻ mặt hắn vẫn trơ ra không biết điều.
-Cậu ra khỏi nhà này, ở đây không ai chào đón cậu hết, cậu hãy…
-Bà chỉ là một quản gia, lấy tư cách gì đuổi tôi đi hả?
Vô lễ, thật vô lễ hết đỗi, dù chỉ là một quản gia nhưng về phương diện tuổi tác bà ấy đáng tuổi bà anh mà anh dám ăn nói như thế hả? Đúng là một kẻ côn đồ không coi ai ra gì.
-Đây là nhà tôi, là nhà chị Mai An, anh đừng có giở thói đại thiếu gia của mình ở đây, anh hãy rời khỏi đây đi.
-Tôi…
-Đi đi.
Bị tôi đuổi, hắn bực mình đi thẳng trước đó còn kịp để lại cho tôi một ánh mắt… giống như đang giận tôi vậy. Vớ vẩn, đi thì đi, giận dỗi chi ở đây. Nghĩ ra thì hắn cũng tội nghiệp, làm tài xế cho tôi tới đây, không có đi xe, thế nên tôi nói với một vệ sĩ.
-Hãy đưa anh ta về đi.
-Vâng thưa tiểu thư.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.