Tôi Nhặt Được Nhóc Con Vai Ác

Chương 33: Vừa Nãy Anh Cố Ý Chờ Cô Ở Ngoài Cửa


Đọc truyện Tôi Nhặt Được Nhóc Con Vai Ác – Chương 33: Vừa Nãy Anh Cố Ý Chờ Cô Ở Ngoài Cửa


Editor: Vàng Anh
Beta: 2W
Sở Ca cầm chìa khóa mở cửa đi vào, sân nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, bài trí bên ngoài không có gì đặc biệt, không thay đổi nhiều so với thiết kế ban đầu.
Biệt thự có tầng lửng, tường trắng, mái nhà kiểu ngói màu đen, hơi giống với với khu dân cư Giang Nam.
Cửa ra vào của phòng khách có mật mã, Sở Ca thấy Trần Kiền nhập mật mã xong, mở cửa đi vào.
“Mật mã có thể đổi, sau cửa có hướng dẫn sử dụng.” Trần Kiền mỉm cười giới thiệu, “Biệt thự này chưa có người ở qua, mật mã là mật mã ban đầu, mỗi tuần hai lần sẽ có người đến quét dọn.”
Phong cách trang trí của phòng khách rất hiện đại, trông có vẻ lạnh lùng và thô cứng như một ngôi nhà mẫu, nhưng lại được trau chuốt rất tinh tế.
Cô rất hài lòng.
Một căn biệt thự được dọn dẹp sạch sẽ đẹp mắt, cô không cần dùng tiền mà có thể vào ở ngay lập tức, còn gì tuyệt hơn chuyện này.
“Để tôi kêu bọn họ mang va li của cô vào, cô đi tham quan một chút đi.” Trần Kiền thấy cô không có ý kiến gì, cười quay đầu đi ra ngoài.
“Cảm ơn chú Trần.” Sở Ca lên tiếng rồi tự ý lên lầu.
Biệt thự này không lớn như ở Hạnh Lâm, tầng một có ba phòng, tầng hai bốn phòng với một gian phòng đàn đầy nắng.
Tầng ba có một phòng ngủ và một thư phòng.
Nếu có một nhà ba miệng và một bà vú nữa, vậy là đủ rồi.
Ông nội đối xử với cháu trai nuôi vô cùng tốt, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chú hai chú ba của nhà họ Chung không có ý định mang bé An về, ngôi biệt thự này của bọn họ cũng sẽ không bị mất đi.
Sở Ca quay lại tầng hai, dặn dò người giúp việc giúp cô đem va li vào phòng ngủ chính, quay đầu đi xuống lầu thì gặp Trần Kiền.
“Ông cụ nói, sắp xếp cho cô mấy người đến quét dọn vệ sinh, nếu cô không thích thì không cần.” Trần Kiền cầm một chuỗi chìa khóa đưa cho cô, “Đây là chìa khóa của tất cả phòng ở đây.”
“Tự cháu quét dọn được rồi, không cần sắp xếp nhân viên tới.” Sở Ca nhận lấy chìa khóa nói cảm ơn một lần nữa, “Cháu ở bên này dọn dẹp, ông cụ có chuyện gì, chú cứ gọi cho cháu.”
“Được, tôi sẽ chú ý.” Trần Kiền càng nhìn cô càng thấy hài lòng.
Cũng không biết cậu chủ Yến An có vừa ý cô hay không? Cô gái tốt như vậy, có thể gả vào nhà họ Chung thì tốt biết mấy.
Hiền lành không tham lam, phong thái cũng thoải mái.
Sở Ca tiễn Trần Kiền, lên lầu dọn dẹp va li hành lý xong trời cũng sập tối.
Cô gọi thức ăn bên ngoài, xem những bức ảnh trang trí phòng làm việc đã hoàn thành trong khi ăn, ý muốn mua một căn nhà của cô trở nên đặc biệt mạnh mẽ.
Có nhà riêng cho mình vẫn tốt hơn, không được bao lâu mà cô đã dọn nhà hai lần rồi, thật sự làm phiền người khác.
Cuối tháng 10 mới khai máy 《 Lưu Quang Kiếm 》, còn hơn hai tháng nữa, cô có thể cân nhắc tham gia một chương trình thực tế hoặc đóng một vai không quá quan trọng.
Để cô hỏi Tần Chuẩn xem hiện tại anh có tài nguyên gì trong tay.
Cô phải kiếm tiền.
Sở Ca ăn cơm nước xong, cầm điện thoại di động lên, xem lại tất cả ảnh đã hoàn thành, đóng cửa sổ gọi điện thoại cho Tần Chuẩn.
Có lẽ anh ta bận, có thể đang đi trên đường, chuông điện thoại vang lên năm sáu lần mới được kết nối.
“Anh Chuẩn, trước mắt trong tay anh có tài nguyên gì không, bé An dã theo bố mẹ về nhà rồi, lịch trình gần nhất của em là gần ba tháng nữa.” Sở Ca đi thẳng vào vấn đề, “Em phải kiếm tiền.”
“Em đang ở đâu, anh đi tìm em.” Giọng của Tần Chuẩn rất lớn, “Anh thấy có tin em dọn ra khỏi Hạnh Lâm.”
“Ở Hoa Đình số 6, anh tới đi.” Sở Ca nói địa chỉ, “Đến nơi thì gọi điện cho em, em gọi quản lý khu nhà mở cửa.”
Lúc cô dọn ra khỏi Hạnh Lâm rất cẩn thận, cũng bị chụp được?
Đợi khoảng một tiếng, Tần Chuẩn vội vàng gọi tới.
“Nhà họ Chung đúng là có tiền, ở đâu cũng có biệt thự.” Tân Chuẩn hâm mộ cảm thán một câu, ngồi lên ghế sô pha, tiện tay sửa soạn lại mấy lời mời đem tới, “Sau khi tin tức Chung Yến An có vị hôn thê được tung ta, một số chương trình thực tế đã hủy kế hoạch mời, số còn lại cho biết họ có thể hợp tác.”
Sở Ca cầm tài liệu cúi đầu mở ra.
“Tin tức bé An về nhà vẫn còn trên hot search, 《 cục cưng 》 lần này lời to.” Tần Chuẩn thấy cô không lên tiếng, ngồi dậy và tập trung lại một chút, “Đạo diễn Trương Nam sẽ làm một bộ phim về truyền thuyết yêu quái đô thị sau khi quay xong 《 cục cưng 》, phim sẽ bắt đầu vào giữa tháng 8 và quay xong vào cuối tháng 10.”
“Thù lao bao nhiêu?” Sở Ca giương mắt nhìn anh, “Nhiều tiền thì đi ngay.”

Khóe miệng Tần Chuẩn giật giật, lại ngã trở về ghế sô pha, “Thù lao tầm ba triệu, anh ấy nói em có thể xem kịch bản để chọn nhân vật em muốn đóng.”
Bộ phim này đầu tư không lớn, thù lao của tất cả diễn viên đều không cao.
“Được.” Sở Ca cười, tiếp tục xem các chương trình thực tế và số liệu chứng thực do anh soạn.
Trong nguyên tác, Trương Nam cũng từng quay một bộ phim về truyền thuyết yêu quái đô thị kinh phí nhỏ, vốn đầu tư dưới 100 triệu*, doanh thu phòng vé cuối cùng là 600 triệu*, đã tạo tiền đề cho chủ đề yêu quái đô thị.
(*100 tr NDT = 355 tỷ 585 tr VND; 600 tr NDT = 2133 tỷ 515 VND)
Nữ chính là Đường An Nhiễm.
Cô ấy ra mắt từ phim 《 Cuồng Tín 》, sau đó nguồn tài nguyên điện ảnh của cô ấy đều đến từ Điện ảnh và Truyền hình Mộc Hạp, sau đó ký hợp đồng với người đại diện, từ đây lại càng tiến xa hơn trong sự nghiệp và được giải thưởng ảnh hậu.
Nếu Trương Nam ném cành ô liu này cho cô, cô không thể không đồng ý được.
Sở Ca xem hết thư mời và sắp xếp công việc tiếp theo, cầm điện thoại mở sổ ghi chú ra ghi chú, “Việc tuyên truyền 《 Cuồng Tín 》 anh xác nhận với bọn họ một chút, em có cần đi hết tất cả buổi tuyên truyền hay không.”
“Được, lát nữa anh gọi cho bọn họ.” Tần Chuẩn ngồi dậy, “Họp báo ra mắt 《 Cục Cưng 》, em chuẩn bị quần áo đi, em không cần quá long trọng cũng không được quá sơ sài.”
Cô không có trang phục cao cấp xa xỉ gì, nhưng trong tay cô có mấy giám đốc thương hiệu, chỉ sợ cô không muốn tiêu tiền.
Trang phục đẹp cũng là một phần của công việc.
“Em biết rồi, lúc đó tự em chuẩn bị, anh không cần quan tâm.” Sở Ca giương mắt nhìn anh, “Yên tam đi, em sẽ không quá mộc mạc đâu.”
Khóe miệng Tần Chuẩn giật giật, không lên tiếng.
Cô không có bộ quần áo nào là không mộc mạc.
Sở Ca ghi chú xong rồi, thả lỏng dựa lưng vào ghế sô pha.

“Ngày mai em phải tiếp tục đi huấn luyện, buổi trưa có thời gian nghỉ ngơi, anh đem kịch bản của đạo diễn Trương đến phòng tập Kendo đi.”
Tần Chuẩn gật đầu, thương lượng với cô về việc tuyển dụng nhân viên, sắp đến giờ phải rời đi.
Phòng khách im lặng, Sở Ca mở Weibo, bất ngờ hot search chính là chuyện cô bị đuổi khỏi nhà họ Chung.
Bình luận kiểu nào cũng có, nói cô vì bé An mới đến nhà họ Chung.

Cũng có người cười trên nỗi đau của người khác, nói để xem sau này cô còn dám nổ mình là thiên kim của nhà họ Chung hay không.

Còn có người nói cô gặp báo ứng đáng đời, ban đầu nhắm vào ảnh hậu, bây giờ đã bị nghiệp quật rồi.
Cô lắc đầu, khóa màn hình, nhớ đến bé An trong lòng cô hơi khó chịu.
Cô chưa từng nuôi một đưa bé như vậy, ở chung với nhau một tháng thì cô đã không nỡ rời xa, không biết bố mẹ thằng bé làm sao mà lại nhẫn tâm bỏ rơi thằng bé như vậy?
Ngồi thừ người đến rạng sáng, cô dụi mắt khô khốc rồi lên lầu tắm rửa, ngủ một giấc.
Buổi chiều thứ năm, họp báo ra mắt 《 Cục Cưng, Đi Thám Hiểm Nào! 》, Sở ca mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần jean tự tin ra sân.
Thiếu chút nữa Tần Chuẩn bị cô làm cho tức chết.
Anh nói nhiều như vậy nhưng vô ích.
Đường An Nhiễm, một người mới được mời đến, mặc quần áo còn chỉnh tề hơn cô.
Nhà họ Chung bên kia thật không biết ý, không chối thân phận của Đường An Nhiễm đã được rồi, còn sắp xếp cho cô ấy tham gia họp báo ra mắt 《 Cục Cưng 》.
Rõ ràng muốn cho Sở Ca khó xử.
Tần Chuẩn đi tới bên cạnh Sở Ca, không vui ngồi xuống, “Nghe nói Đường An Nhiễm đang mặc một bộ cao cấp trong bộ sưu tập Thu Đông của Chanel, ít nhất em cũng phải mặc một bộ giống như vậy chứ.”
“Khách mời chính thức của chương trình đều ăn mặc tùy tiện, cô ấy chỉ là được thơm lây mà lại ăn mặc trang trọng như vậy, anh cảm thấy cư dân mạng sẽ ghét ai?” Sở Ca không để ý.

“Chị Trần coi như là tiền bối cũng không ăn mặc trang trọng như vậy, cô ấy mới ra mắt cũng không phải thiên kim nhà giàu gì, càng khoe giàu sẽ càng khiến cho người ta không ưa.”
Cư dân mạng không ai không biết Chung Yến An bị liệt.

Hoàn cảnh gia đình của Đường An Nhiễm trung bình, hiện đang là học sinh viên năm ba của Học viện Múa, ăn mặc rất giản dị.
Mới vừa trở thành vị hôn thê của Chung Yến An không được mấy ngày, đã mặc ngay một bộ của thương hiệu thời trang cao cấp, cư dân mạng cũng sẽ không ngưỡng mộ.
Trong nguyên tác, sau khi cô ấy quay xong phim điện ảnh của Trương Nam, mới bắt đầu được chú ý tới.
Tài nguyên cũng tăng lên tỉ lệ thuận với sự ủng hộ của mọi người, cũng không bao giờ mặc quần áo theo mùa thế này.
“Đúng vậy, có điều nhà họ Chung không lên tiếng phủ nhận tin đồn, cô ấy có thể mượn gió bẻ măng*, lấy được tài nguyên tốt.” Tần Chuẩn hơi khó chịu.
(*mượn gió bẻ măng là lợi dụng tình thế để được lợi.)
Mặc dù quan hệ giữa Sở Ca và nhà họ Chung không phải thật, nhưng nửa đường thì bị người khác chặn lại, cũng rất bực bội.
“Kệ cô ấy đi, em chỉ cần kiếm tiền.” Sở Ca thấy Lữ Xuân Lâm đi vào, mặt mày cô vui vẻ chạy ra đón.
Chỉ cần kiếm tiền, Đường An Nhiễm muốn lăng xê bản thân cô ấy như nào cũng không liên quan tới cô.
“Anh thấy tin tức bé An đã trở về, hy vọng sau này thằng bé sẽ tốt.” Khóe môi Lữ Xuân Lâm nở nụ cười, “Cậu bé thật đáng thương.”
“Nếu như xuất hiện tình huống bị bỏ rơi một lần nữa, thằng bé có thể gọi cho em.” Sở Ca cắn môi, hơi không biết làm sao, “Dù sao em cũng không phải là mẹ của cậu bé, em không thể ép cậu bé ở lại.”
“Em đã làm rất tốt.” Lữ Xuân Lâm trêu ghẹo, “Đừng ủ rũ nữa, chúng ta phải vui dùm cậu bé chứ.”
“Vâng,” Sở Ca đổi chủ đề, “Thầy Lữ, xung quanh anh có ai định trang trí không, em có thể vẽ giúp bản vẽ thiết kế, lát nữa em sẽ cho anh xem văn phòng do em tự thiết kế.”
“Muốn đổi nghề hả?” Lữ Xuân Lâm vui thích cười ra tiếng, “Hình như không giống với Sở Ca mà anh biết.”
“Cũng không hẳn, chỉ là sở thích cá nhân thôi.” Sở Ca cũng cười theo.
“Được, nếu có anh sẽ liên lạc với em.” Lữ Xuân Lâm sảng khoái đáp ứng.
“Cảm ơn.” Sở Ca cười cong mắt.
Nói chuyện với nhau một hồi, khách quý của buổi họp báo đi vào, trong nháy mắt phóng viên đi vào rối rít chụp hình.
“Là do nhãn hàng tài trợ sắp xếp, cũng không liên quan gì đến nhà họ Chung.” Lữ Xuân Lâm trầm giọng giải thích, “Hiện tại cô gái này quá vui, không phải chuyện tốt.”
Sở Ca hiểu ra cười một tiếng rồi gật đầu.
Dù do nhãn hàng tài trợ sắp xếp, cũng chưa chắc phóng viên sẽ nói như vậy.
Đường An Nhiễm im lặng để cho phóng viên chụp một hồi, nhấc váy đi tới bên cạnh Sở Ca, cười vui vẻ chào hỏi, “Chị Sở Ca.”
“Chào cô.” Sở Ca mỉm cười trả lời cô ấy, không nói nhiều.
Đường An Nhiễm hơi lúng túng, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao.

Người đại diện muốn cô phải tham gia buổi họp báo ra mắt này, quần áo cũng là người đại diện chuẩn bị, cô không cách nào phản kháng.
Tin tức mấy ngày qua cô cũng rất im lặng.
Người đại diện không cho cô tài khoản Weibo, không cho phép cô thanh minh với bất kì người nào, nếu không công ty sẽ truy tố cô vi phạm hợp đồng, yêu cầu cô bồi thường.
Cô không bồi thường nổi.
Phóng viên vây lại, ánh đèn chớp nhoáng.
“Sở Ca, cô coi như là thiên kim của nhà họ Chung, chắc cô cũng biết vị hôn thê của Chung Yến An chứ?” Có phóng viên cố tình khiêu khích, “Có thể nói cho chúng tôi biết chuyện gì xảy ra không.”
“Có phải hai cô bằng mặt nhưng không bằng lòng nhau không?”
“Nghe nói Chung Yến An đã mất tích, hơn nữa bệnh tình cực kì xấu, có chuyện này không?”
“Sở Ca, có phải vì cô bị đuổi khỏi nhà họ Chung cho nên không có thương hiệu lớn cho cô mượn quần áo đúng không?”
“Nghe nói Mộc Hạp chuẩn bị phong sát cô, có chuyện này không?”

Phóng viên giống như được uống máu gà vậy, nhìn thấy cô, họ rất hưng phấn.

Sở Ca giơ tay lên tỏ ý bọn họ hãy im lặng, khóe môi hơi cong, “Buổi họp báo hôm nay tôi sẽ trả lời những câu hỏi có liên quan đến chương trình 《 Cục Cưng 》, những vấn đề khác nếu mọi người muốn hỏi, xin hẹn khi khác.”
“Cảm ơn các vị đã chú ý, tôi rất vinh dự được làm khách mời trong buổi họp báo hôm nay, tôi cũng là người hâm mộ của chị bé An.”
Sở Ca nhìn thấy sự lo lắng và sợ hãi của cô, nụ cười trên mặt cô từ từ mở rộng, cố ý nói với cô trước mặt phóng viên: “Cô ngồi đi, buổi họp báo lập tức bắt đầu.”
Là người vừa mới ra mắt, người đại diện cái gì thì là cái đó, không có quyền từ chối.
Muốn nổi tiếng, thì cần phải phối hợp, đúng lúc cô cũng cần nổi tiếng.
“Được.” Đường An Nhiễm như trút được gánh nặng.
Toàn bộ buổi họp báo chỉ có cô là ăn mặc trang trọng nhất, thật quá xấu hổ.
Phóng viên chụp nhiều hình như vậy, không biết người đại diện sẽ tung tin gì tiếp.

Lần trước đến nhà họ Chung, ngay cả mặt của Chung Yến An cô còn không được thấy.
Càng không phải vị hôn thê của anh ta.
Người đại diện nói khi nào đã đủ nổi tiếng và sức hút rồi sẽ làm rõ, cùng lắm nói là một sự hiểu lầm đẹp đẽ.
Bởi vì cô có đến nhà họ Chung thật.
Bây giờ nhà họ Chung đang nhức đầu chuyện Chung Yến An mất tích, họ sẽ không phủ nhận tin đồn.
Mấy phóng viên vây xem thấy quan hệ của Sở Ca và Đường An Nhiễm rất tốt, tất cả đều mỉm cười đầy ẩn ý.
Đường An Nhiễm tìm được chỗ ngồi của mình ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Sở Ca, càng chột dạ.
Cô rất thích Sở Ca, thật sự không muốn bị hiểu lầm nên cô mới làm như vậy.
Sở Ca nghiêng đầu trao đổi ánh mắt với Lữ Xuân Lâm, cũng đi sang ngồi.
Buổi họp báo chủ yếu là công bố thời gian phát hình cụ thể, những chuyện thú vị trong thời gian quay và tung tích của bé An.
Sở Ca là người phát hiện ra cậu bé cũng là người báo cảnh sát, trả lời xong các câu hỏi, sẵn tiện thông báo việc bố mẹ bé An đến Hạnh Lâm để đón bé An về, coi như giải thích các video phóng viên đuổi theo bé An từ Hạnh Lâm đến sân bay.
“Rất cảm ơn mọi người đã quan tâm, bé An đã về nhà, sức khỏe cậu bé rất ổn định, tôi tin cậu bé sẽ ngày càng khỏe mạnh hơn.” Sở Ca nói xong, mỉm cười để micro xuống.
Cô không biết bé An có khỏe mạnh hơn hay không, cô chỉ rất nhớ cậu bé.
Kết thúc buổi họp báo đi ra ngoài, chẳng biết lúc nào bên ngoài đã mưa tầm tã.
Sở Ca lái xe, tạm biệt nhóm Lữ Xuân Lâm, đi cùng với Tần Chuẩn rời khỏi khách sạn trước.
Hai gian phòng trong phòng làm việc sẽ được tân trang lại hoàn toàn, đèn sẽ được lắp vào tối nay, cô phải đến kiểm tra một chút.
Hai người đi một đường cũng không phát hiện có phóng viên đi theo, đến dưới lầu phòng làm việc, không biết mười mấy phóng viên từ đâu chạy đến, không ngừng phóng về phía Sở Ca.
“Sở Ca, nghe nói cô có xích mích với Đường An Nhiễm dẫn đến việc cô bị nhà họ Chung bỏ rơi, có chuyện như vậy không.”
“Cô nghĩ gì về việc Đường An Nhiễm mặc bộ đồ cao cấp trong bộ sưu tập Thu Đông của Chanel, nghe nói hai cô vì để được ở lại nhà họ Chung đã đánh nhau.”
“Nghe nói…”
Sở Ca không chờ bọn họ tiếp tục đặt câu hỏi, đưa tay lấy micro gần nhất với mình, “Những chuyện mấy người nghe nói, tôi không biết chuyện nào hết, cảm ơn.”
Nói xong, cô trả micro lại, quay đầu đi lên lầu.
Người đại diện của Đường An Nhiễm rất lợi hại, từ khi tin tức bị tung ra đã bắt đầu cue cô, giống như cô đột nhiên có quan hệ với nhà họ Chung là vì gả cho Chung Yến An vậy.
(*cue trong tiếng Anh là nói bóng gió, ra hiệu)
Cứ như vậy, ai cũng sẽ cảm thấy Đường An Nhiễm cũng rất vô tội, còn người xấu là cô.
Sở Ca càng suy nghĩ càng tức giận.
Ra khỏi thang máy, một nửa kế bên tối om, còn phòng làm việc bên này thì sáng trưng.
Sở Ca đi vào, xem mấy cái bóng đèn được lắp đặt, sau đó quay sang khu vực tiếp tân.
Tần Chuẩn mệt mỏi ngả ra ghế sô pha, “Không làm sáng tỏ thật?”
Anh đã chuẩn bị hết mấy phương án để làm sáng tỏ chuyện này, lại bị Sở Ca ngăn cản.
“Để duy trì độ nổi tiếng, em cũng không bị tổn thất gì, ảnh chụp là ở biệt thự của nhà họ Chung.” Sở Ca buồn cười nhướng mày, “Có điều người đại diện của cô ấy đúng là rất lợi hại, anh có thể mượn đề tài này để phát huy, tung một chút tin nói cô ấy cố tình chiếm sóng của các khách mời chương trình.”
Cô và Hà Sâm chụp hình không chụp chính diện, nhưng cũng không phải là Đường An Nhiễm, lại để cho cô ấy được lợi từ chuyện này như vậy.
“Được, lát nữa anh sẽ sắp xếp.” Tần Chuẩn nhỏ giọng thầm thì, “Nhà họ Chung chỉ cần một bài viết có thể khiến cho cô ấy thân bại danh liệt, lá gan thật lớn.”
Sở Ca liếc nhìn anh ta, đứng dậy đi xuống lầu, “Không có chuyện gì nữa em đi trước, mưa rơi làm cho người ta phiền lòng.
Chắc nhà họ Chung sẽ không thông báo.
Cô không xác định có phải Chung Yến An đã gặp Đường An Nhiễm hay không, nếu như đã gặp, người mất mặt sẽ là cô.


Lúc cần thiết phản kích thì phải phản kích, không lý nào bỗng dưng bị gán tội mình không làm.
“Đi đường chú ý an toàn.” Tần Chuẩn lắc đầu, ở lại trông coi.
Sở Ca khoát tay, sải bước đi ra ngoài.
Đến bãi đậu xe, điện thoại liên tiếp nhận được mấy tin tức liên quan tới mình, cảm giác vô cùng mệt mỏi.
Cuộc chiến tranh giành cấu xé lẫn nhau trong cái giới này khốc liệt hơn cô tưởng.
Dự án văn phòng không thể báo cáo cho giải thưởng hàng năm của Andrew Martin được, nó quá đơn giản.
Cô phải tìm một dự án phù hợp khác để luyện tay.
Lữ Xuân Lâm đồng ý giúp cô chú ý, hy vọng sau khi kiếm tiền xong, dự án sẽ hoàn thành.
Trở lại Hoa Đình, trước cửa biệt thự bên cạnh có một người nữa, người đó ngồi trên xe lăn, trên tay cầm một chiếc ô đen to lớn, lặng lẽ dừng lại dưới mưa.
Cổng biệt thự có ba bậc thang, hai bên là mái dốc có độ dốc cao hơi cao.
Có thể là do xe lăn của anh ấy không đủ pin, hoặc do mưa quá lớn làm mặt đất trơn trượt, Sở Ca nhìn thấy rõ ràng chiếc xe lăn đang lùi lại.
Cô mím khóe môi, lái xe vào sân đậu rồi cầm ô xuống.
Người này không biết chuyển đến từ lúc nào, mấy ngày nay cô bận rộn, cũng không thèm để ý.
Sở Ca đi phía sau người đàn ông cầm ô, cười nói: “Xin chào, có cần tôi giúp không?”
Trong chớp mắt tim Chung Yến An đập loạn nhịp, chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói khàn khàn trầm thấp lên tiếng, “Phiền cô rồi.”
Anh cho là…!cô sẽ không dừng xe lại giúp.
“Anh mới vừa dọn tới sao, mấy ngày nay tôi thấy ở đây không có ai.” Sở Ca nhìn thoáng qua anh, nghiêng đầu kẹp ô, dùng sức đẩy anh lên.
Người này thật gầy, da cũng trắng đến mức dọa người, nhưng ánh mắt rất đẹp, giọng nói cũng rất dễ nghe.
“Hôm nay vừa chuyển tới, không nghĩ trời sẽ mưa.” .” Chung Yến An nắm chặt ô, trong lòng bàn tay túa ra mồ hôi nhễ nhại.
“Khó trách tôi không thấy.” Sở Ca đưa tay giúp anh mở cửa, ánh mắt nhìn thấy bãi cỏ mọc um tùm ngoài sân, trong lòng nảy ra một ý tưởng, “Tôi đẩy anh vào nhé, hình như xe lăn của anh hết điện.”
Không biết anh có muốn sửa lại nhà không?
“Cảm ơn.” Tim Chung Yến An lại tăng nhanh.
Chắc cô không nhận ra anh chứ? Dáng vẻ quỷ quái của anh bây giờ, rất khác so với hồi còn bé.
“Nhà này là của anh hay anh mướn?” Giọng Sở Ca tùy ý, “Trông giống như chưa được sửa sang.”
Nếu là nhà mướn thì chắc không tiêu tiền để sửa, nhà riêng của anh thì cô mới có thể làm.
“Của tôi, tôi mới vừa phẫu thuật từ nước ngoài về, tạm thời không thể đi bộ, định qua một thời gian ngắn sẽ sửa sang lại toàn bộ.” Chung Yến An thuận miệng nói.
Sau khi mua căn biệt thự này, nó chỉ trang trí cơ bản, ban đầu anh định dùng để làm phật lòng ba anh em họ, ai biết rằng ông nội ra tay còn tàn nhẫn hơn mình, ngoại trừ những gì họ đã có, không cho họ thêm bất cứ thứ gì.
Biết anh cũng đến đường Bắc Hồ, ông nội lại ra tay trước, để Sở Ca sống trong biệt thự số 6 nơi anh định ở ban đầu, để lại cho anh căn số 7 chưa được sửa sang.
Anh theo hai diễn viên gốc Hoa ra sân bay, bay ra nước ngoài rồi trở về.
Tối hôm qua hệ thống đã giải trừ cho anh trở về hình dạng trưởng thành, anh lập tức chuyển đến.
Vừa nãy anh cố ý chờ cô ở ngoài cửa.
Anh biết xế chiều hôm nay, cô tham gia buổi họp báo ra mắt 《 Cục Cưng 》.

Anh ở trong phòng đợi hết mấy tiếng, thấy video cô bị phóng viên đuổi theo tới phòng làm việc, mới biết cô sẽ trở về rất trễ.
Vì để có thể gặp cô, anh che dù đợi ở ngoài biệt thự nửa tiếng.
“Anh muốn sửa sang lại nhà?” Sở Ca mừng rỡ cao giọng nói, “Tôi thiết kế cho anh nha, không lấy tiền, bảo đảm anh sẽ hài lòng.”
Cô đang rầu vì không tìm được một dự án phù hợp để đạt được bằng cấp của mình, đúng lúc giúp anh thiết kế biệt thự, đến lúc đó nói cho bên thi công một chút, nhà thiết kế là cô.
“Cô biết thiết kế?” Chung Yến An nhớ tới dáng vẻ của cô khi vẽ phác thảo bản thiết kế, giọng nhẹ nhàng hơn, “Như thế có làm phiền cô không?”
Tìm cô thiết kế, anh không cần phải mượn cớ khác để đến gần cô.
“Không phiền, anh có yêu cầu gì thì nói với tôi, tôi sẽ vẽ một bản phác thảo cho anh trước khi thảo luận.” Sở Ca nở một nụ cười.
“Được.” Chung Yến An cúi đầu, khóe môi cong cong, rồi hạ xuống, “Vào nhà nói.”
Trước hết phải để cho cô biết dáng vẻ thật sự của anh, hy vọng cô…!không bị dọa sợ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.