Tôi Nhặt Được Nhóc Con Vai Ác

Chương 32: Bọn Họ Sẽ Nhanh Chóng Gặp Lại


Đọc truyện Tôi Nhặt Được Nhóc Con Vai Ác – Chương 32: Bọn Họ Sẽ Nhanh Chóng Gặp Lại


Editor: Vàng Anh
Beta-er: 2W
Hà Sâm nhanh chóng trả lời tin nhắn: Lập tức sắp xếp.
Chung Yến An xóa tin nhắn, hai tay chống giường ngồi dậy, chăm chăm nhìn tay mình.
Hệ thống nói rằng anh sẽ bình phục sau khi hủy mối liên hệ, hai diễn viên sẽ xuất hiện chậm nhất vào ngày mốt, không biết Sở Ca có bỏ anh được hay không?
Có thể nghe sắp xếp của ông nội, tới gặp anh trưởng thành?
Đối với bên ngoài, cô vẫn là cháu gái của bạn cũ ông nội, không có quan hệ quá mật thiết với nhà họ Chung.
Cô cũng là vị hôn thê không công khai của anh.
Người muốn theo đuổi cô càng ngày càng nhiều.
Chung Yến An nhớ lại buổi tiệc chào mừng, ông nội mời rất nhiều thanh niên đẹp trai tài giỏi tới cho Sở Ca xem mắt, vô thức siết chặt tay.
Hà Sâm và ông nội đều không nói ngày đó thương lượng với cô như thế nào, anh cũng không hỏi.
Thất thần nhìn thời gian, Hà Sâm gửi tới một tin nhắn: Có người chuẩn bị tung tin, nói một cô gái tên Đường An Nhiễm là vị hôn thê của cậu.
Chung Yến An nheo mắt lại, nhìn chằm chằm màn hình một lúc rồi đáp: Để bọn họ tung tin, Sở Ca đã sắp xếp cho bộ phận quan hệ công chúng chuẩn bị một số bản thảo, đừng để cô ấy bị liên lụy.
Hà Sâm: Biết.
Chung Yến An xóa tin nhắn, mắt anh trầm xuống.
Đường An Nhiễm? Hệ thống yêu cầu anh trợ giúp cô gái đó sao? Buổi tiệc chào mừng ngày hôm đó hình như cô ấy cũng đến dinh thự.
Năm phút sau, Sở Ca từ bên ngoài trở lại, trên mặt nở nụ cười thật tươi, đôi mắt trong veo cong thành vầng trăng non, “Hộ lí đi mua cháo rồi, em có muốn đi vệ sinh không?”
Chung Yến An đột nhiên đỏ mặt, lắc đầu.
Sở Ca bị dáng vẻ ngây ngô đáng yêu của cậu bé làm cho tan chảy, “Vậy chị nói chuyện với em nhé, em mới nói em nằm mơ thấy bố mẹ, vậy trước kia em có nằm mơ thấy không?”
Chung Yến An cúi đầu nhìn hai tay của mình, khoảng mười giây trôi qua, anh nhẹ nhàng lắc đầu.
Sau khi xảy ra tai nạn, anh chưa bao giờ mơ như vậy.
“Lát nữa chị gọi điện cho bọn họ, nhưng chị không thể đảm bảo bọn họ sẽ đến đón em.” Giọng nói Sở Ca hạ thấp, “Người lớn có rất nhiều chuyện cần phải làm, không phải lúc nào cũng có thời gian để thỏa mãn yêu cầu của người bạn nhỏ.”
Chung Yến An ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt lẳng lặng nhìn cô.
Lúc nào cô cũng bảo vệ lòng tự trọng kém cỏi của anh.
“Nhưng nói không chừng bọn họ sẽ đến thật.” Sở Ca bị anh nhìn thấy chột dạ một cách khó hiểu, “Bọn họ không đến thì em cũng không thể trách chị.”
Chung Yến An chớp mắt, gật đầu.
Sở Ca nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Cho cậu bé ăn xong, cô dặn dò hộ lí một tiếng, ra ngoài phòng bệnh gọi điện thoại.
Bố mẹ của bé An đã để lại thông tin liên lạc của họ trong chuyển phát nhanh quốc tế.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, Sở Ca ngước mắt nhìn về phía cửa phòng bệnh, bình tĩnh nói: “Tôi là Sở Ca, bé An đã tỉnh dậy, mong hai người có thể sớm đến đón cậu bé.”
Trong những ngày qua, trên mạng xuất hiện thông tin bé An đột ngột hôn mê, Lý Trường Phòng và mấy lãnh đạo của cục cảnh sát Ngôn Đồng cũng đã đến thăm hỏi.
Nếu như bọn họ vẫn luôn chú ý tình hình trong nước, chắc chắn sẽ biết.
“Những chuyện liên quan đến bé An chúng tôi đều thấy được, thật xin lỗi vì đã làm phiền cô, hôm nay chúng tôi sẽ lên đường đón cậu bé.” Đối phương vô cùng khách khí, “Khoảng thời gian này rất cảm ơn cô, chúng tôi đã làm không đúng, sau này sẽ đền bù cho cậu bé thật tốt.”
Sở Ca sửng sốt, bĩu môi, cũng không biết nói gì nữa.
Cô không muốn bé An đi, nhưng cô không có tư cách để yêu cầu cậu bé ở lại.

Nỗi đau chia lìa bố mẹ, đến nay cô vẫn chưa thể dứt ra được.
Hồi lâu, cô giật giật khóe miệng, nặn ra một nụ cười, “Được rồi, khi nào các người đến thì gọi cho tôi.”
Đối phương lại khách khí nói mấy tiếng cảm ơn, cuối cùng cúp điện thoại.
Sở Ca nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động tối đen, một lúc lâu sau, khóe mắt khô khốc chớp chớp, bình tĩnh trở lại.
Đi vào phòng bệnh, bánh bao nhỏ đang đỏ mắt dựa vào đầu giường, trông vừa đáng thương vừa ngoan ngoãn.
Cô mỉm cười, ngồi vào ghế trước giường, “Báo cho em một tin vui, bố mẹ em sắp tới đón.”
Chung Yến An ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt to đầy vẻ áy náy và luyến tiếc không thôi, trong lòng lại có chút vui mừng.
Cô rất khó chịu, cô không nỡ để anh đi.
“Sau khi trở về phải ngoan, muốn gặp chị cứ gửi tin nhắn cho chị được không?” Sở Ca đưa tay nhéo một cái lên mặt cậu bé, trong lòng ngũ vị tạp trần*, “” Chờ chị có thời gian, cũng sẽ đi gặp em.”
(*Ngũ vị tạp trần: ngọt, chua, cay, đắng, mặn cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn)
Chung Yến An mím môi cười, nhẹ gật đầu.
Sở Ca thấy cậu bé cười, buồn rầu trong ngực cũng vơi đi đôi chút.
Cậu bé sẽ tốt hơn, cô phải vui mừng mới đúng.
Được trở về bên bố mẹ là điều mà cô hằng mong đợi.
Sau hai ngày quan sát trong bệnh viện, bác sĩ không phát hiện có vấn đề gì nghiêm trọng, Sở Ca an tâm, đi làm thủ tục xuất viện cho cậu bé.
Đi thang máy lên lầu một, Tần Chuẩn vội vàng chạy tới, vừa thấy mặt lập tức nói: “Xảy ra chuyện lớn, hôm nay trên mạng đột nhiên lan truyền thông tin tình trạng thân thể của Chung Yến An rất đáng lo ngại, hơn nữa cậu ấy đã mất tích từ lâu.”
“Anh ấy không mất tích.” Sở Ca không giải thích được, “Nhà họ Chung phản ứng như thế nào?”
“Nhà họ Chung tạm thời không đáp lại, có điều trên mạng còn có người tung tin Đường An Nhiễm là vị hôn thê của Chung Yến An, còn đăng hình tiệc cô ấy đính hôn ở nhà họ Chung.” Tần Chuẩn nhìn cô, “Em không biết?”
“Biết, để cô ấy đi, chỉ cần cô ấy không ép em, cô ấy muốn làm gì thì làm.” Sắc mặt không được tốt cho lắm.
Có thể Chung Yến An đã gặp Đường An Nhiễm, cho nên nhà họ Chung mới không phản ứng.
Trong nguyên tác, sau khi Đường An Nhiễm ra mắt cũng bị hiểu lầm là vị hôn thê của anh ta.

Mà anh ta ngoại trừ là nhân vật hỗ trợ của Đường An Nhiễm, còn là nhân vật xúc tác cho tình cảm của Đường An Nhiễm và Thẩm Tiêu.
“Anh sẽ tiếp tục quan sát, lúc cần thiết sẽ phản kích một chút.” Tần Chuẩn nhún vai, “Thủ đoạn của người đại điện cô ấy rất cao tay.”
Sở Ca liếc nhìn anh ta một cái, khóe miệng không ngừng cong lên, “Anh cũng nên học một chút thủ đoạn đi.”
Tần Chuẩn sờ mũi một cái, không nói.
Sở Ca làm thủ tục xuất viện cho bánh bao nhỏ xong, lên lầu dọn dẹp một chút sau đó dẫn cậu bé về Hạnh Lâm.
Tần Chuẩn còn phải bận bịu chuyện khác nên không đi cùng với cô.
Trở lại Hạnh Lâm, Sở Ca muốn nghỉ ngơi, dẫn bánh bao nhỏ lên phòng khách mở ti vi cho cậu xem, cô cầm điện thoại lên mạng xem.
Tin tức Chung Yến An bị mất tích bỗng dưng rộ lên, cổ phiếu của một số công ty đại chúng vừa mở cửa đã dao động, thảo nào hôm nay ông cụ không có thời gian đến bệnh viện.
Lúc này chắc ông còn ở trụ sở chính của Sang Thiêm, cố gắng giữ ổn định giá cổ phiếu.
Sau khi đọc kỹ tất cả tin tức về Đường An Nhiễm, Sở Ca bất giác nhíu mày.
Những bức ảnh cô và Hà Sâm chụp đều bị biến thành của Đường An Nhiễm và Hà Sâm, làm giả một cách lộ liễu như vậy, chắc là do Chung Yến An bày kế.
Cô phải mượn cớ để dẫn bé An cùng ra ngoài.
Chu Vân nói tình hình của cậu bé có tốt lên hay không, điều đó phụ thuộc vào việc bố mẹ cậu bé có thực sự đến đón cậu hay không.

Trước khi cô gọi điện, đầu dây bên kia nói đã xem tin tức trong nước về việc cậu bé đột ngột đổ bệnh, sẽ lập tức mua vé xe về nước đón cậu.
Sở Ca không tin lời giải thích của bọn họ lắm.
Buổi trưa, Tần Chuẩn lại gọi điện thoại tới, điện thoại vừa được kết nối đã nghe anh nói, “Cư dân mạng công khai giám định thân thích của em và ông cụ, hai ngày tới em ra ngoài thì nhớ chú ý an toàn một chút, phóng viên sẽ theo sát em.”
“Anh biết ai làm chuyện này không?” Sở Ca nghiêng đầu liếc nhìn bánh bao nhỏ bên cạnh, âm thầm nghiến răng.
Tiệc chào mừng đã làm một tuần trước, trong thông báo do cục cảnh sát Ngô Đồng đăng lên vào đêm hôm đó, không có xét nghiệm thân thích nào của cô và ông cụ.
Người đã xem qua báo cáo giám định, chỉ có khách tham gia tiệc chào mừng hôm đó và người giúp việc của nhà họ Chung.
Đêm đó Đường An Nhiễm cũng xem qua báo cáo giám định, tại sao tới bây giờ cô ấy mới lấy ra để lăng xê?
Không giống với cách làm việc của cô ấy và người đại điện của cô ấy, mà là có người thừa dịp trả thù cô, đục nước béo cò*.
(*Trong các vụ cày bừa, ruộng nước đục ngầu, bùn, lấm làm cho cá tôm ở dưới nước không chịu được phải ngoi mình lên mặt nước, cò nhân cơ hội có ăn nhưng không cần phải đi kiếm.

Đục nước béo cò nghĩa là nhân lúc tình thế rối rắm có người nhân cơ hội để trục lợi.)
“Anh không động vào.” Giọng Tần Chuẩn nghiêm túc, “Bây giờ tốt nhất là không trả lời, mục tiêu của đối phương là nhắm vào em.”
“Vậy thì đừng động vào, để cho phòng quan hệ công chúng của Mộc Hạp xử lí.” Sở Ca nhướng mày, “Cực cho anh rồi, em vừa mới đón bé An về, có chuyện sẽ liên lạc lại.”
Tần Chuẩn bất đắc dĩ cúp điện thoại.
Sở Ca như có điều suy nghĩ, sau một lát thả lỏng làm ổ trên ghế sô pha, mở Weibo ra đọc tin tức.
【 Sở Ca mượn danh tiếng của nhà họ Chung, còn chèn ép người khác, mời cút ra khỏi giới giải trí.


【 Cháu gái của bạn và vị hôn thê của cháu trai, mời chiến.


【 Không biết xấu hổ, tôi nói Sở Ca đấy.


【 Thông đồng với nhau lợi dụng con nít để lăng xê bản thân, sớm muộn gì cũng bị nghiệp quật, báo ứng lên đầu của người nhà cô, tôi nói Sở Ca đấy.



Sở Ca lướt nhanh một hồi, gọi điện thoại cho bố.
Người tung tin rõ ràng đáng nhắm vào cô, tin tức rầm rộ như vậy, bố mẹ chắc chắn cũng thấy được.
Điện thoại được kết nối, giọng nói của bố rất gấp gáp, “Tiểu Ca, con không sao chứ, bố và mẹ đều thấy tin tức trên mạng rồi, rất lo lắng cho con.

Bố mẹ tin con.”
“Con không sao, bố mẹ cũng đừng suy nghĩ nhiều.” Sở Ca bật cười, “Bố cứ dưỡng bệnh thật tốt, mấy hôm nữa bác sĩ chuyên khoa sẽ hội chẩn, bây giờ con mới nhận được một bộ phim mới, chắc là bị người ta ganh tị.”

“Thì ra là như vậy, vậy bố không lo lắng nữa.” Lý Thừa Điền cũng cười lên, “Bệnh viện bên này không cho người lạ vào, con ổn là tốt rồi.”
“Vâng, có chuyện thì gọi cho con, những tin tức kia sẽ được xử lí nhanh thôi.” Sở Ca thả lỏng, tỉ mỉ dặn dò một hồi mới cúp điện thoại.
Chung Yến An thấy cô cúp điện thoại cũng đặt điện thoại xuống.
Người tung tin ra là Vương Kiệt và người đại diện của Đường An Nhiễm, chuyện này hệ thống có tham dự vào hay không anh không biết.
Hà Sâm đã thông báo với bên truyền thông có mặt ở Hạnh Lâm một giờ sau.
“Bé An…” Sở Ca vừa mới mở miệng, lại có người gọi tới.
Cô liếc nhìn dãy số, ngập ngừng nhận máy, “Xin chào, tôi là Sở Ca.”
Số điện thoại này có hơi quen.
“Chào cô, tôi là bố của bé An, chúng tôi đã đến thành phố, xin hỏi địa chỉ cụ thể của cô ở đâu.” Người đàn ông rất khách khí, “Tiện thể, hôm nay chúng tôi đón cậu bé về nhà luôn.”
Sở Ca nghiêng đầu liếc nhìn bánh bao nhỏ bên cạnh, nụ cười cứng lại, “Được, biệt thự số 1 Hạnh Lâm, sau khi đến thì gọi cho tôi, tôi nói cho bảo vệ mở cửa cho anh.”
Nhanh như vậy? Cô cho là bọn họ sẽ không tới.
“Được, cảm ơn cô Sở.” Đầu bên kia lịch sự trả lời, rồi cúp điện thoại.
Sở Ca cất điện thoại, ổn định tâm trạng rồi mở miệng, “Bé An bố mẹ em sẽ nhanh chóng đến đây, chị giúp em dọn hành lí.”
Chung Yến An ngoan ngoãn gật đầu.
Sở Ca lên lầu, lấy va li mua cho cậu bé ra, cẩn thận xếp quần áo, giày dép bỏ vào, hốc mắt không tự chủ được ửng đỏ.
Cô không nỡ để bé An đi.
Sau khi đến thế giới này, cậu bé và cô vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau, đột nhiên phải đưa đi, cô rất khó tiếp nhận được liền.
Thu dọn xong tất cả quần áo, Sở Ca nhìn thấy cây súng nước để trên ghế sô pha.
Cậu bé rất thích món đồ chơi này.
Cô hít mũi, cầm súng nước lên đổ hết nước bên trong ra, cẩn thận đặt vào trong va li.
Bé An thấy súng nước sẽ nhớ tới cô.
Xách va li đi xuống, lại có người gọi tới.
Sở Ca nhận máy nói với đối phương đôi câu, cúp điện thoại gọi cho bảo vệ.
Bố mẹ bé An đến.
Đi tới tầng 1, một chiếc BMW màu đen lái vào sân, theo sau là vô số phóng viên báo đài bị người giúp việc chặn lại.
Sở Ca nhíu mày, mang theo va li đẩy bánh bao nhỏ đi ra ngoài.
“Chào cô Sở, khoảng thời gian này cảm ơn cô đã chăm sóc bé An, tôi là bố của cậu bé.” Người đàn ông cười chột dạ, “Bé An.”
Chung Yến An gật đầu, mím chặt môi.
“Sau này đừng bỏ rơi cậu bé như vậy nữa.” Sở Ca thấy bánh bao nhỏ xác nhận thân phận của đối phương, lời mắng chửi trong bụng vừa tới miệng thì rút lại.
Trước mắt đây là kết quả tốt nhất, nếu cô lắm miệng sẽ làm cho áp lực trong lòng bé An lớn hơn.
“Sẽ không có nữa, thật cảm ơn cô.” Người đàn ông nhận va li trong tay cô, khom người bế bé An đang ngồi trên xe lăn, nhẹ giọng nói bên tai, “Chú Hà đang chờ cháu ở bên ngoài.”
Chung Yến An cười cười, không nói gì.
Hai người này là diễn viên người nước ngoài gốc Hoa, chỉ phụ trách đón anh, chuyện còn lại anh đã sắp xếp xong xuôi, sẽ không để cho phóng viên chụp được anh.
“Hẹn gặp lại bé An.” Giọng Sở Ca hơi khàn, “Nhớ nhắn tin cho chị.”
Chung Yến An vẫy bàn tay nhỏ, cụp mắt xuống.
Bọn họ sẽ nhanh chóng gặp lại.
Sở Ca tiễn bánh bao nhỏ đi, các phóng viên đang đợi phỏng vấn nhanh chóng xông tới.
“Sở Ca, mời cô trả lời có phải ảnh hậu bị tung hình ảnh làm người thứ ba là do đội ngũ của cô làm không.”
“Cô có thể nói cho chúng tôi biết chuyện của Vương Kiệt có liên quan tới cô không.”
“Đường An Nhiễm là vị hôn thê của Chung Yến An, vậy hai người đã gặp nhau chưa.”
“Khoảng thời gian này, tất cả các tin tức liên quan tới cô nghe nói không có quan hệ với Mộc Hạp mà là do đội ngũ làm việc riêng của cô làm có đúng không?”

Sở Ca kiên nhẫn đợi bọn họ hỏi xong, cười nói: “Thực xin lỗi, tôi không biết mọi người đang nói cái gì, cũng không có đội ngũ mạnh như vậy, buộc ảnh hậu làm người thứ ba, ép đạo diễn Vương ra khỏi ngành.

Những tin tức này tôi cũng đã xem trên mạng, hoặc là từ lời của mọi người nghe được.”
Trong chớp mắt tất cả im lặng.
Sở Ca gọi quản gia và bảo vệ tưới, nhàn nhạt nói, “Đóng cửa.”
Quản gia lên tiếng, đi cùng người giúp việc và bảo vệ, đuổi tất cả phóng viên ra ngoài.
Sở Ca trở lại trong phòng, cầm điện thoại lên gọi cho ông cụ nói bé An đã được bố mẹ ruột đến đón.
“Trở về cũng tốt, dù sao thằng bé cũng còn nhỏ.” Ông cụ không có tinh thần, “Chỉ là không nỡ.”
“Cháu cũng không nỡ.” Sở Ca thở dài, “Hôm nay cháu sẽ dọn ra ngoài, bé An không còn ở đây, cháu ở đây cũng không thích hợp.”
“Ông nội có một biệt thự ở Hoa Đình số 37 đường Bắc Hồ, lát nữa ông kêu Trần Kiền đưa chìa khóa cho cháu.” Giọng nói ông Chung hạ thấp, “Tiểu Ca, Yến An thật sự bị mất tích, Hà Sâm không liên lạc được với nó.

Ông nội già rồi, bên cạnh chỉ có một thằng nhóc là Yến An, bây giờ cũng không biết nó bị xảy ra chuyện gì, nếu con không ghét bỏ, cho ông nội nhận cháu làm cháu gái được không?”
Giọng nói ông cụ nghẹn ngào rõ ràng truyền tới tai cô, tim Sở Ca thắt lại, mím môi thật chặt, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng gật đầu, “Được.”
Ông cụ cũng rất khó khăn rồi.
Trong nguyên tác, vì để hợp lí hóa nhân vật của Chung Yến An trở thành nhân vật phản diện, đã để cho mẹ của anh ta chết vì tai nạn giao thông, bố thì tự sát.
Ông cụ có một đứa con trai ruột như vậy, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đã rất tàn nhẫn với ông rồi, còn phải chịu đựng cháu trai mình có thể chết bất cứ lúc nào.
Chỉ nhìn chữ viết, có lẽ cô sẽ không suy nghĩ nhiều.
Dù sao bọn họ cũng không phải nhân vật chính.
Nhưng bây giờ, bọn họ đều là người sống sờ sờ, có suy nghĩ có cảm xúc của riêng họ.
Cô không đành lòng nhìn một ông già hèn mòn xin một người không có chút quan hệ huyết thống nào để có được sự ấm áp của gia đình.
“Đứa bé ngoan.” Giọng nói của ông cụ nghẹn ngào truyền tới, “Đừng quá áp lực tâm lý, ông nội chỉ muốn có nhiều hơn một người trong gia đình.”
“Cháu biết.” Giọng nói Sở Ca hạ thấp, “Ông cũng đừng suy nghĩ nhiều, nói không chừng sẽ có kì tích, anh ấy khỏe lại bình thường trở về bên cạnh ông.”
Ông cụ lên tiếng, cách điện thoại cũng có thể nghe được giọng nói vô lực, tuyệt vọng của ông.
Sở Ca trò chuyện với ông một hồi, kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại, lên lầu sửa soạn hành lý.
Ngoại trừ dọn đi, cô còn phải gọi điện cho đạo diễn của 《 Cục Cưng 》.
Bé An đã về nhà, còn lại hai kì nữa, cô không thể nào đến đó ghi hình được.
Điều này cũng đã được ghi trong hợp đồng được ký vào thời điểm đó.

Sau khi bố mẹ bé An xuất hiện, cô không cần phải tiếp tục ghi hình chương trình nữa, không bị trừ tiền thù lao.
4 giờ chiều, Trần Kiền đưa chìa khóa tới.
Sở Ca đến ga ra và lái chiếc xe Camry của mình ra ngoài, rồi đi theo xe đến Hoa Đình ở số 37 đường Bắc Hồ.
Đường Bắc Hồ gần cao ốc Hải Thịnh, cách phòng làm việc của cô vô cùng gần, điều kiện bên trong kém hơn khu Hạnh Lâm, nhưng không đến nỗi.
Bây giờ cô không có tiền mua nhà, cô còn mở phòng làm việc, ở đây cũng thuận lợi hơn nhiều.
“Ngôi biệt thự này là chuẩn bị phòng cưới cho cậu ba, có thể không phải phong cách cô thích, nến cô muốn sửa sang lại, tôi sắp xếp công ty sửa chữa tới.” Trần Kiền đưa chìa khóa cửa chính cho cô, “Ông cụ nói từ nay về sau cô chính là cô chủ của nhà họ Chung.”
“Không cần phiền như vậy, ông nội đối xử với cháu rất tốt rồi.” Sở Ca nhận lấy chìa khóa, bệnh nghề nghiệp theo bản năng nhìn về phía bên cạnh, “Còn căn bên này không phải ông nội mua đúng không, giống như không được sửa sang.”
“Không phải, chủ nhà bên đó chúng tôi không biết.” Trần Kiền cười chân thành, “Giống như không có chủ nhà vậy, an ninh của khu nhà này rất tốt, cô không cần lo lắng.”
Căn kế bên là do cậu chủ Yến An mua, lần này cậu ấy trở về sẽ tới đó ở, chứ không về lại Hành Lâm.
Ông cụ sắp xếp cho Sở Ca ở kế bên cậu, hy vọng rằng họ có thể biết nhau.
Hy vọng có thể có kết quả tốt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.