Đọc truyện Tôi Nhặt Được Nhóc Con Vai Ác – Chương 34: Người Khác Giới Mà Anh Quen Nhất Là Cô
Editor: Vàng Anh
Beta: 2W
Sở Ca đẩy xe lăn vào phòng khách, bóng đèn bỗng sáng lên.
Cô buông tay đi về phía trước vài bước, thoải mái nhìn xung quanh, “Nhà của anh thật sự cần sửa sang lại, không gian rộng, nhiều chỗ trên tường đang bắt đầu tróc sơn, mặt đất cũng không bằng phẳng.”
Khu biệt thự Hoa Đình mở cửa sau khu ở Hạnh Lâm, trang trí do nhà phát triển chỉ có phần cơ bản, sau bao nhiêu năm, thật sự không thể nhìn được.
“Lúc trước tôi vẫn luôn ở nước ngoài, vừa mới trở lại, ngôi biệt thự này không có người ở.” Chung Yến An hít một hơi thật chậm và cố gắng hết sức để kiềm chế sự căng thẳng đang dâng trào.
Cô không quay đầu lại.
Chờ đến khi cô thấy dáng vẻ của anh, nhất định sẽ bị dọa.
“Phần cơ bản đã làm xong rồi.
Nếu không thay đổi lớn, khoảng một hai tháng nữa là có thể lắp đặt.” Sở Ca cười đáp lại quay đầu, “Anh thích phong cách nào?”
Người đàn ông ngồi trên xe lăn, áo sơ mi trắng buông thõng trên người, cả người gầy chỉ còn bộ xương, làn da trắng bệch ốm yếu.
May là như vậy, cũng có thể nhìn ra ngũ quan của anh rất tinh xảo, xinh đẹp.
Anh vừa nói mình vừa làm phẫu thuật xong, cho nên mới gầy như vậy?
Đoán chừng một thời gian sau khi tịnh dưỡng nhan sắc cũng sẽ được khôi phục.
Ánh mắt của anh rất đẹp, giống như biết nói vậy, vừa sạch sẽ vừa thâm thúy.
Mũi cũng là trời sinh cao và thẳng, môi nhìn hơi nhợt nhạt nhưng hình dáng rất gợi cảm.
Sở Ca chớp chớp mắt, khóe môi cong lên, “Tôi có thể ngồi xuống không?”
Anh có vẻ lo lắng hơn cô.
Chỉ không biết căng thẳng như thế này là do lần đầu tiên gặp một cô gái như cô hay là do tâm trạng không tốt.
“Mời ngồi.” Nhịp tim rối bời của Chung Yến An từ từ ổn định lại, khom người cầm chai nước đặt trên bàn trà nhỏ đưa cho cô uống, “Uống nước.”
Cô không sợ cũng không thét chói tai.
Lần cuối cùng người khác nhìn thấy mặt anh là vào ngày tiết Thanh Minh*.
(*Tiết Thanh Minh là ngày 4 hoặc 5/4 dương lịch tùy năm)
Anh cùng Hà Sâm đi tảo mộ bố mẹ và bà nội, anh đang chờ Hà Sâm đi lấy xe thì trời mưa to.
Hộ lí không mang ô, anh cũng không mang, người đứng chờ xe cùng bọn họ cho mượn một cái ô.
Lúc anh đưa tay ra đón, đối phương thấy được dáng vẻ của anh, hét ầm lên tại chỗ đã dọa sợ không ít người.
“Cảm ơn.” Sở Ca đưa tay nhận lấy nước suối trong tay anh, thấy tay anh gầy còm, mỉm cười nhận lấy nhưng không mở nắp.
Lần đầu tiên gặp mặt vẫn nên cảnh giác một chút.
Mặc dù ở Hoa Đình không có hào* như ở Hạnh Lâm, nhưng cũng không quá kém.
(*Hào là một con mương sâu, rộng, khô hoặc chứa đầy nước, được đào và bao quanh một lâu đài, công sự, tòa nhà hoặc thị trấn, trong lịch sử để cung cấp cho nó một tuyến phòng thủ sơ bộ.)
Thẩm Tiêu cũng có nhà ở Hoa Đình, anh ta ở biệt thự số 1, ngược hướng với bên này.
“Tôi thích một tông màu sáng một chút, hình dáng và chất liệu không nên quá phức tạp, còn nữa không cần quá nhiều vật dụng trang trí.” Chung Yến An nhận thấy sự phòng bị của cô, buồn bã buông mắt xuống, “Tối nay đã muộn rồi, ngày mai có thời gian cô hãy qua, khoảng thời gian này tôi đều ở nhà.”
Hay là cô sợ anh.
“Vậy cũng được, tôi tên Sở Ca.” Sở Ca cười đưa tay ra, “Là hàng xóm của anh.”
“Lâm An.” Chung Yến An chần chờ đưa tay ra, hơi nắm lấy tay cô, lễ phép buông ra, “Lúc nào cô tới cũng được, mật mã cửa nhà tôi là 061090.”
Anh không thể nói thân phận thật sự của mình cho cô.
Trước khi trở về anh có ghé bệnh viện để làm kiểm tra, vấn đề của tim đã khôi phục lại bình thường, coi như an ủi.
“Được.” Sở Ca hơi chột dạ.
Cô đã che giấu rất kỹ, nhưng vẫn bị anh phát hiện cô đang sợ.
Cô nam quả nữ, bộ dạng của đối phương lại có chút đáng sợ, cô không thể nào không cảnh giác được.
Tội phạm cũng rất giỏi ngụy trang.
“Vậy tôi không tiễn cô, ngủ ngon.” Chung Yến An cúi đầu xuống, giọng nói trầm thấp hơi bực bội, “Đóng cửa là được, cửa sẽ tự khóa.”
“Được, gặp lại sau.” Sở Ca đặt chai nước khoáng trong tay xuống, vẫy vẫy tay rồi giả vờ bình tĩnh đứng dậy đi ra ngoài.
Quan sát mấy ngày trước rồi tính sau.
Hình như anh ta vừa mới về nước, lúc cô giới thiệu bản thân, anh không ngạc nhiên chút nào.
Gần hai tháng xuyên đến thế giới này, hình như ngày nào cô cũng lên hot search.
Nếu anh ta luôn ở trong nước thì sẽ không bình tĩnh như vậy.
Cho dù là người không theo dõi tin tức giải trí cũng sẽ chú ý đến tin tức về nhà họ Chung.
Cửa phòng khách đóng lại.
Bóng người cô gái xuyên qua màn mưa, rất nhanh đã biến mất không thấy.
Chung Yến An dời mắt, cầm chai nước lên mở nắp uống một hớp, thất vọng nhắm mắt.
“Không phải cô ấy không để ý cậu, chỉ là cô ấy bảo vệ bản thân mình nên hơi phòng bị.” Hà Sâm đi từ trên lầu xuống, cười cười, “Cậu không tin cô ấy?”
Rõ ràng lát rất để ý, vừa gặp mặt đã khẩn trương đến rối tung cả lên.
Ban đầu sau khi tiếp nhận Sang Thiêm phải đối mặt với nhiều cổ đông cũ cũng không thấy anh khẩn trương như vậy.
“Dọn dẹp xong?” Chung Yến An ngẩng đầu nhìn anh ta, “Giúp tôi lấy cây nạng.”
Hà Sâm nhún vai, quay đầu đi lấy nạng.
Không biết trong khoảng thời gian này cậu ấy đã đi đâu, khí tức u ám đáng sợ trên người cậu ấy đã giảm đi rất nhiều, ánh mắt cũng trở nên sáng hơn.
Giống như là…!tìm được động lực sống.
Thành thật mà nói, thấy cậu ấy như vậy anh rất vui vẻ.
Hà Sâm đi tới lấy cây nạng, tiện tay đưa tới, “Đừng miễn cưỡng bản thân.”
Chung Yến An gật đầu, cầm cây nạng thử một chút, cảm giác giống như trước khi thay đổi hình dạng về 6 tuổi vậy, dùng sức nắm chặt, mượn lực của hai tay chống cơ thể lên.
Anh nhất định phải bình phục.
“Tần Chuẩn đang tuyển người, tôi đã sắp xếp nữ vệ sĩ đến xin việc trợ lý, còn nam thì làm tài xế.” Hà Sâm đưa tay ra, cả trái tim cũng treo lên, “Nhà tạo mẫu và người của bộ phận quan hệ công chúng cũng sẽ đi qua.”
Cậu ấy đứng lên thật?
Đã hơn hai mươi năm không đứng lên, đột nhiên đứng lên như vậy không thể nào lập tức thích ứng như vậy được.
“Xử lí Vương Kiệt và người đại diện của Đường An Nhiễm, đừng công bố thân phận Sở Ca là vị hôn thê của tôi, những thứ khác tùy cậu giải quyết.” Trán Chung Yến An đổ mồ hôi hột, mu bàn tay khô trắng bệch lộ cả xương, “Nói với Lục Hành Châu, đổi vai nữ chính của 《 Lưu Quang Kiếm 》, tôi có thể cân nhắc hợp tác với Hành Giả.”
Vương Kiệt ỷ vào việc có nhiều mối quan hệ trong giới, tung vô số tin tức để đối phó với Sở Ca, nếu anh không ra tay nữa, danh tiếng của cô sẽ bị hủy hoại.
Hà Sâm gật đầu lần nữa.
Sở Ca không phải là một cô gái không hiểu chuyện gì, ban đêm bị phóng viên đuổi tới phòng làm việc, không lâu sau trên mạng đã có tin tức bôi đen Đường An Nhiễm.
Cũng không thể nói là bôi đen.
Đường An Nhiễm là khách mời do nhãn hàng tài trợ sắp xếp, mặc quần áo trang trọng hơn cả khách mời chính, cố tình chiếm sóng của khách mời chính.
“Dùng nạng không được, ngày mai cậu đổi thành khung tập đi dành cho bệnh nhân tập vật lí trị liệu đi.” Chung Yến An mồ hôi đầm đìa., “Hay là không đứng nổi.”
Hai chân không có bất kỳ cảm giác nào.
Hệ thống không nói anh phải làm thế nào để hồi phục lại như cũ, chỉ nói chắc chắn sẽ khôi phục.
Sau khi giải thoát cho anh người tiếp theo là ai anh cũng không biết.
“Được.” Hà Sâm đưa tay đỡ anh, “Nghỉ ngơi trước đi, hơn hai mươi năm không đứng lên, không vội.”
Chung Yến An buông tay ra, ngã xuống xe lăn.
Anh rất gấp.
Hà Sâm lén thở ra, không dám lên tiếng.
Anh càng ngày càng chắc chắn, cậu bé bên cạnh Sở Ca là Chung Yến An, còn tại sao lại như vậy, anh lại không giải thích được.
“Trở về đi, tự tôi có thể được.” Chung Yến An chật vật thở hổn hển, mồ hôi như mưa rơi.
Hà Sâm há miệng, xoay người mở cửa đi ra ngoài.
Thấy cậu ấy không còn trầm lặng nữa, anh nên vui mới đúng.
Trời mưa to suốt đêm, hôm sau trời vẫn tiếp tục mưa.
Sau khi kết thúc huấn luyện Sở Ca đến phòng làm việc một chuyến, 6 giờ chiều mới trở về Hoa Đình.
Những hạt mưa rơi xuống như những sợi chỉ mỏng manh, đan xen vào nhau thành một tấm lưới khổng lồ, bao phủ toàn bộ Hải Thành.
Không khí đầy hơi nước ẩm ướt, nhiệt độ không cao, ngột ngạt đến khó thở.
Dừng xe đi xuống, trong lúc cô vô tình ngẩng đầu, thấy tầng hai của nhà kế bên vẫn còn sáng đèn, tròng mắt liếc qua liếc lại rồi cầm ô quay đầu đi ra ngoài.
Hai ngày tới tạm thời cô không có công việc, tuần tới bố mới có thể hội chẩn, cô có mấy ngày tự do.
Nhấn mật mã mở cửa đi vào nhà bên cạnh, Sở Ca nghiêm túc nhìn vườn hoa, trong đầu đại khái đã có ý tưởng thiết kế.
Đi qua vườn hoa cô cất ô giơ tay lên gõ cửa.
Cửa đi vào nhanh chóng mở ra, không phải người đàn ông tối hôm qua xuất hiện trước mặt cô, mà là một người dì trông chừng 50 tuổi.
“Cô là Sở Ca phải không? Tiên sinh ở tầng hai, cậu ấy nói nếu cô tới thì lên tầng hai tìm cậu ấy.” Dì nở nụ cười hòa ái, “Cô uống trà hay uống gì?
“Không cần phiền như vậy.” Sở Ca mỉm cười từ chối, “Cần đổi giày không dì?”
“Không cần.” Dì cười đóng cửa, dẫn cô lên lầu.
Sở Ca nhìn xung quanh một lần nữa, thấy căn phòng lạnh hơn và sạch sẽ thoáng mát hơn so với căn phòng mà mình nhìn thấy đêm qua, cô không khỏi cảm thấy có chút háo hức muốn thử.
Trên hiện thực, dự án mà cô đăng ký nhận giải thưởng lớn là để sử dụng cho mục đích thương mại, nhà ở không phải là điểm mạnh của cô.
Trang trí nội thất nhà ở cần tiêu tốn nhiều tâm sức hơn, xem xét nhu cầu của chủ hộ, xem xét mục đích sử dụng của từng ngăn chức năng, yêu cầu về vật dụng trang trí tương đối cao.
“Tiên sinh đang tập đi ở phòng cuối của lối này.” Dì dừng lại, hơi ngượng ngùng, “Tiên sinh không thích ồn ào, tôi cũng không dám dẫn cô đến đó.”
“Cảm ơn dì.” Sở Ca cười, tự ý giơ tay lên gõ cửa, “Anh Lâm, tôi là Sở Ca.”
“Vào đi.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên sau cánh cửa.
Sở Ca cắn môi dưới, đưa tay mở cửa đi vào.
Căn phòng với ba mặt cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn mở ra rất trống trải, không có đồ đạc gì khác ngoại trừ một chiếc ghế đen và khung tập đi dùng để tập luyện phục hồi chức năng.
Trên sàn gỗ có một cây nạng, người đàn ông ngồi trên xe lãn nói chuyện với người khác, giọng nói vang lên khắp phòng dễ nghe như tiếng đàn cello vậy.
Sở Ca đóng cửa lại, cúi người nhặt nạng trên mặt đất, mỉm cười ngồi xuống ghế bên cạnh.
Chung Yến An kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại quay đầu, điều khiển xe lăn lướt qua mép giường, thấy cô nhìn anh, hai tai lập tức đỏ lên, “Chào cô.”
“Không quấy rầy anh chứ?” Sở Ca cười nhìn anh, “Hình như tôi tới không đúng lúc.”
“Không có.” Chung Yến An tránh ánh mắt của cô, điều khiển xe lăn lướt tới mép giường, “Tôi muốn thiết kế phòng này thành thư phòng, cô cảm thấy thế nào?”
Căn phòng này có ánh sáng tốt nhất.
Anh hy vọng một ngày nào đó có thể cùng cô ngồi ở chỗ này đọc sách.
“Vào mùa hè ánh sáng sẽ tương đối gay gắt, đây không phải nơi lí tưởng.” Sở Ca đứng dậy đi cùng, “Tôi đề nghị là dùng nơi này để làm phòng sinh hoạt cho bố mẹ và con cái, nếu như anh vẫn kiên quyết với ý định ban đầu thì cũng không phải không được, tôi sẽ thiết kế một cái rèm có thiết bị điều khiển từ xa.”
Chung Yến An quay đầu nhìn cô, trong mắt đầy kinh ngạc, “Phòng sinh hoạt cho bố mẹ và con cái?”
Anh chưa từng nghĩ xa như vậy.
Có điều căn phòng này thực sự thích hợp cho trẻ em vui chơi, đủ ánh sáng và diện tích rộng.
“Anh Lâm không nghĩ tới vấn đề kết hôn sao?” Sở Ca nhướng mày, “一 Nói chung, khi chúng tôi thiết kế, đầu tiên chúng tôi sẽ xem xét nhu cầu của khách hàng, đó là sử dụng để ở một mình hay là nơi ở cố định cho gia đình trong tương lai.
Hướng thiết kế là khác nhau.”
“Gia đình.” Tai Chung Yến An lại đỏ lên, “Cứ dựa theo đề nghị của cô, để nơi này làm phòng sinh hoạt cho bố mẹ và con cái đi.”
Anh muốn kết hôn với cô.
“Được, để tôi chụp lại.” Sở Ca lấy điện thoại ra mở khóa, chụp ảnh.
Cô có một bản sao của sơ đồ mặt bằng của biệt thự, bố cục của số 7 và số 6 giống nhau, diện tích cũng giống nhau.
Chung Yến An chờ cô chụp xong, tim lại đập loạn lên, “Cô Sở, cô nghĩ phòng nào thích hợp để làm thư phòng?”
Sở Ca suy nghĩ một chút, nói, “Phòng bên cạnh phòng ngủ chính có ánh sáng tốt, cũng có thể làm thư phòng với phòng ngủ chính thông nhau.
Anh có thể vào thư phòng trực tiếp từ lối đi và cũng có thể vào từ phòng ngủ chính.
Sự riêng tư được đảm bảo và cửa sẽ không mở được, đồng thời việc đóng cửa sẽ không ảnh hưởng đến các thành viên khác trong gia đình.
“
Biệt thự số 6 không thiết kế như vậy.
Đáng tiếc không phải nhà của cô, nếu không cô đã tìm người sửa lại.
“Được, cứ làm theo đề nghị của cô.” Chung Yến An không có ý kiến.
Biết là cô chỉ thiết kế nhà cho mình, nhưng trong lòng anh có một loại vui mừng, bọn họ đang bàn cách trang trí phòng tân hôn.
“Ừ, vậy tôi chụp lại.” Sở Ca không nghĩ anh lại dễ nói chuyện như vậy, lúc chụp hình lại khóe miệng không nhịn được giương cao.
Trong hiện thực, cô đã gặp phải rất nhiều bên A không hiểu gì cả.
Lúc được giới thiệu thì cứ gật đầu, trong nháy mắt lại đưa ra ý kiến, cái này không được, cái kia cũng không được.
Một dự án sửa đi sửa lại vô số lần, cuối cùng lại chọn bản thiết kế ban đầu.
Anh dễ nói chuyện như vậy, hoàn toàn không hợp với dáng vẻ bề ngoài của anh.
Chắc là cô đã trông mặt mà bắt hình dong rồi, luôn cảm thấy tính khí của anh hơi u ám.
Xem xong phòng ở tầng hai, Chung Yến An dừng xe lăn, buồn buồn lên tiếng, “Phiền cô Sở tự lên tầng ba xem một chút, chân tôi còn chưa tiện.”
“Không sao, anh ở đây chờ tôi là được.” Sở Ca cười với anh, nhẹ nhàng bước chân lên lầu.
Cô biết bố cục của tầng ba, nhưng cô không biết anh muốn dùng chúng để làm gì.
Chụp hình xong đi xuống, Sở Ca nhìn thấy anh thực sự đang chờ cô ở đầu cầu thang, đột nhiên nghĩ đến bé An.
Không biết bây giờ thằng bé thế nào rồi.
Đã đi mấy ngày rồi, không gửi cho cô một tin nhắn nào, cô gửi tin nhắn cũng không trả lời.
Cô rất nhớ cậu.
“Tầng ba chỉ có hai phòng, cô nghĩ thiết kế như thế nào thì tốt hơn?” Giọng nói của Chung Yến An rất nhẹ, “Tôi muốn có một phòng nghe nhìn.”
Ở Hạnh Lâm có một phòng nghe nhìn, lúc tâm trạng anh không tốt, anh sẽ nhốt mình trong phòng nghe nhìn, một mình xem phim chiếu bóng.
“Cũng được, phòng ở tầng ba rất lớn, một phòng làm phòng nghe nhìn, một phòng có thể làm phòng quan trắc thiên văn*.” Đôi mắt Sở Ca cong cong, “Hoặc làm phòng thể dục, anh có thể cân nhắc.”
(*Quan trắc thiên văn kiểm tra đánh giá và quan sát có hệ thống về thiên văn.)
“Được.” Chung Yến An khẽ gật đầu.
Cô suy nghĩ vô cùng chu đáo.
Sở Ca thấy anh không có ý kiến, ấn tượng về anh lại càng tốt hơn, “Vậy tôi về trước, khi phác thảo xong tôi sẽ đến gặp anh, tháng 9 tháng 10 là mùa thích hợp nhất để thi công ở Hải Thành, đến tháng 11 nhiệt độ xuống thấp thì không thể đảm bảo chất lượng được.”
“Tôi chờ tin tức của cô.” Chung Yến An cúi đầu xuống, cố gắng giấu vẻ luyến tiếc trong mắt, “Nếu cô gặp vấn đề trong quá trình phác thảo, cô có thể đến đây bất cứ lúc nào.”
Sở Ca gật đầu, xoay người xuống lầu.
Hình như anh là người rất ôn hòa? Tính tình cũng rất tốt, không khó sống chung.
Chung Yến An đưa mắt nhìn cô ra khỏi cửa, điều khiển xe lãn quay lại phòng tập hồi nãy, vươn tay lấy nạng, cố gắng đứng dậy trở lại.
Anh nhất định phải bình phục.
Từ trời tối đến rạng sáng, quần áo Chung Yến An ướt nhẹp, người cũng có thể đứng lên.
Anh nắm chặt cây nạng, thở hồng hộc, nhịp tim dần dần mạnh hơn.
“Ông cụ…” Hà Sâm đẩy cửa ra, lời nói chưa kịp nói xong bị nuốt trở lại, đổi lời, “Ông chủ, cậu làm được rồi!”
Cậu ấy thực sự đứng lên!
Chung Yến An quay đầu nhìn anh ta, tay cầm nạng run rẩy té xuống.
“Cẩn thận.” Hà Sâm chạy tới kịp đỡ anh, vừa kích động vừa tức giận, “Dì nói cậu không ăn cơm tối, luôn ở trong phòng tập luyện.
Cậu làm như vậy chân cậu chưa kịp hồi phục thì cậu đã mất mạng rồi đó.”
“Không sao, trong lòng tôi hiểu rõ.” Chung Yến An té xuống đất, thở hổn hển như trâu, “Cậu vừa nói ông nội muốn làm gì.”
“Không phải cậu kêu tôi làm sáng tỏ chuyện vị hôn thê của cậu sao, bên này tôi vừa mới chuẩn bị xong bản thảo, ông cụ đã gọi điện thoại tới.” Hà Sâm cầm chai nước, mở nắp đưa cho anh, “Vài ngày nữa ông ấy sẽ đưa Sở Ca đi dự lễ kỷ niệm 100 năm thành lập Sang Thiêm.”
Chung Yến An uống một hớp, ánh mắt hiện lên ý cười.
Ông nội luôn là người bảo vệ con cái nhất.
Ông không thèm làm rõ tin tức trên mạng, lúc đưa Sở Ca đến lễ kỷ niệm cũng không cần nói gì cả, phóng viên báo đài sẽ đuổi theo đưa tin.
Ban đầu Sang Thiêm chỉ là một xưởng thủ công để làm đồ nội thất, cũng không được gọi là Sang Thiêm.
Sau này mở xưởng vải bông đến làm vật liệu xây dựng, trải qua trăm năm mưa gió, đổi tên mấy lần cuối cùng cũng quyết định được cái tên đó.
Trong lễ kỷ niệm này, người mà ông nội mang đến là đủ để giải thích địa vị của người đó trong nhà họ Chung.
“Còn một chuyện nữa, người phụ trách thị trường châu Á của Lam Mị đã gọi điện cho tôi để hỏi xem danh tính của Đường An Nhiễm có phải là thật không.” Hà Sâm nghiền ngẫm cười, “Có người đã giới thiệu cô Đường tiểu thư làm người phát ngôn mới của họ với lý do cô ấy là vị hôn thê của cậu, nên thân phận của cô ấy phù hợp với giá trị thương hiệu của họ.”
Lam Mị và Mộc Hạp có mối quan hệ hợp tác sâu rộng.
Mộc Hạp không có nghệ sĩ, chỉ hợp tác với đạo diễn, vì vậy rất ít khi bọn họ giới thiệu người phát ngôn.
“Để Sở Ca làm người phát ngôn, tạm thời không từ chối cô Đường bên kia, để cho bọn họ tiếp tục lãng xê.” Chung Yến An trầm mặt, đôi mắt đen láy hiện lên vẻ tàn độc, “Tin tức Sở Ca dự lễ kỉ niệm cùng với ông nội không được để lộ ra.”
“Được.” Nụ cười trên mặt Hà Sâm càng rộng, “Nghe nói hôm nay Sở Ca đến tìm cậu, có phải cô ấy giống như tôi nói không, cô ấy không ghét bỏ cậu.”
Mặt Chung Yến An không cảm xúc nhìn anh ta, không lên tiếng.
“Dù gì tôi cũng đã có ba người bạn gái, kinh nghiệm phong phú.” Hà Sâm hơi đắc ý.
“Sau đó bị đá ba lần?” Giọng Chung Yến An lành lạnh.
Hà Sâm: “…”
Sao lại không cho anh chút mặt mũi nào vậy?
*
Sáng thứ hai, Sở Ca vội vàng đến Bệnh viện Trung tâm Y tế Quốc tế trước 8 giờ, cùng bố và mẹ chờ kết quả hội chẩn.
Hôm nay chuyên gia hội chẩn, nếu không có vấn đề gì lớn có thể tiến hành phẫu thuật vào thứ tư.
Khoảng 10 giờ, Trần Kiền thay mặt ông cụ đến để nghe kết quả hội chẩn.
Sở Ca vừa khẩn trương vừa sợ, trái tim như treo trên cổ họng, làm sao cũng không thể bình tĩnh được.
Cô không hy vọng những điều tồi tệ trong nguyên tác xảy ra.
Cô không thích ứng được với thế giới này cô không thích ở đây, cô không có bạn bè, cũng không có anh và bố mẹ.
Bố mẹ nuôi của nguyên chủ là nguyên nhân duy nhất giúp cô chống đỡ ở thế giới này.
Trước khi cô không biết làm thế nào để rời khỏi thế giới này, cô hy vọng họ sẽ tốt.
Cô không sợ chết, mà có sợ cũng không thể trở về.
Bọn họ là động lực sống của cô.
“Đừng lo lắng, điều kiện và bác sĩ ở đây là tốt nhất, tiên lượng* cũng vô cùng chính xác.” Lưu Mai Hoa thấy hốc mắt cô đỏ lên, không khỏi nhớ tới lúc mới nhận nuôi cô.
(*Tiên lượng là một thuật ngữ y tế để dự đoán khả năng phát triển của bệnh, kể cả dấu hiệu và triệu chứng sẽ cải thiện hoặc xấu đi hoặc duy trì ổn định theo thời gian.)
Bố mẹ con bé đều là người có tiếng tăm ở Hải Thành, theo lẽ thường khi họ qua đời, người thân trong nhà cũng nên đối xử tử tế với con bé.
Ai ngờ, người thân bộn họ chia tài sản bố mẹ con bé để lại, rồi không ai muốn nuôi con bé, còn nghĩ tới chuyện vứt con bé ở một vùng nông thôn xa xôi nào đó.
Nếu không phải con bé vẫn còn nhớ số điện thoại của bà, chắc lúc này đã ở một vùng nông thôn xa xôi nào đó bị buộc kết hôn sinh con.
Đêm đi đón con bé, đứa nhỏ này vừa thấy hai vợ chồng bọn họ đã quỳ xuống.
Đỏ mắt dập đầu với bọn họ, nói với họ: Sau này hai người chính là bố mẹ của con, con sẽ hiếu thảo với hai người.
Trong những năm qua, con bé đã rất khó khăn rồi.
“Vâng.” Sở Ca lên tiếng, nghiêng đầu gối lên vai bà, lòng bàn tay đã túa mồ hôi nhễ nhại.
“Bố còn phải nhìn con kết hôn nữa, bố không bỏ mẹ con con ở lại đâu.” Lý Thừa Điền nở nụ cười từ ái, “Tương lai con còn phải sinh cháu cho bố.”
Sở Ca bật cười, nhưng cảm xúc vẫn chưa nguôi.
Khi gần 11 giờ, Trần Kiền đi theo bác sĩ chăm sóc của bố tới để thông báo kết quả hội chẩn.
“Tiên lượng rất tốt, ca phẫu thuật được lên kế hoạch vào thứ tư.” Trần Kiền trông có vẻ thoải mái, “Thư giãn đi, đây không phải là vấn đề lớn.”
“Cảm ơn chú Trần.” Trái tim treo lơ lửng của Sở Ca rơi xuống.
Trần Kiền gật đầu, rời đi cùng với bác sĩ.
Sở Ca ở lại bệnh viện ăn cơm trưa cùng với bố mẹ, gần 2 giờ mới trở lại Hoa Đình.
Cô đã xin nghỉ phép ở đoàn phim, nên hôm nay không cần đến.
Trời nắng nóng, cỏ dại ở sân nhà bên cạnh mọc lên như điên dại sau cơn mưa hôm đó.
Cô lên lầu đứng trước cửa sổ nhìn một hồi, ở sân bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bóng người gầy gò.
Người đàn ông cầm ô, điều khiển xe lăn trượt vào sân lặng lẽ nhìn ra cửa một lúc rồi cô đơn quay lại.
Sở Ca há miệng, lời chưa kịp nói ra khỏi miệng đã thấy anh nhận lấy cây nạng được dì đưa tới, nhọc nhằn đứng lên.
“Tiên sinh?” Giọng nói đầy lo lắng của dì truyền vào tai cô qua cái nóng oi bức của buổi xế chiều.
Người đàn ông không nói lời nào, anh đứng một hồi rồi nặng nề ngã trở lại xe lãn, bực bội cúi đầu, “Đi vào thôi.”
Cô mở cánh cửa của nhà bên cạnh đi vào, dì vừa thấy cô ánh mắt lập tức sáng lên, “Cô Sở tới?”
Tiên sinh đã mấy ngày không ngủ, trợ lý của cậu ấy khuyên bao nhiêu cũng vô dụng, dì cùng không biết làm gì mới phải.
“Cháu đến tìm anh Lâm.” Đôi mắt Sở Ca cong cong, “Anh ấy đang ở trên lầu?”
“Mới vừa lên, chắc đang ở trong phòng lớn.” Dì muốn nói lại thôi, “Tiên sinh cậu ấy…”
“Anh ấy thế nào?” Sở Ca cũng cảm thấy Lâm An có chuyện.
“Cậu ấy đã không được nghỉ ngơi tốt mấy đêm rồi, tôi khuyên thế nào cũng không được.” Dì cười khổ, “Hy vọng cô Sở có thể giúp tôi khuyên một chút.”
Sở Ca hơi khó xử, “Để cháu thử một chút.”
Cô với Lâm An không quá thân quen, cô không chắc cô khuyên thì có ích.
“Cảm ơn.” Sắc mặt dì khá hơn một chút, “Phiền cô rồi.”
Sở Ca khoát tay, quay đầu đi lên lầu.
Căn phòng được thiết kế thành phòng sinh hoạt cho bố mẹ và con cái, cánh cửa khép hờ, loáng thoáng nghe thấy tiếng nạng rơi trên sàn gỗ.
Cô khẽ thở ra, giơ tay lên gõ cửa, “Anh Lâm, tôi là Sở Ca.”
Trong phòng vang lên một tiếng “Đùng”, tiếp theo là giọng nói buồn buồn của người đàn ông, “Cô…”
Sở Ca không đợi anh nói xong đã đẩy cửa đi vào, “Chào anh.”
Người đàn ông ngã xuống đất, áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi, tóc ướt sũng dán vào trán, trông chật vật.
“Anh có thể ngồi dậy được không?” Sở Ca ngồi xuống đối diện anh, trên đôi mắt thanh tú khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói, “Bố tôi bị bệnh năm năm, lúc đầu cũng rất gấp, sợ mình nhắm thì không thể tỉnh dậy được.”
Chung Yến An gật đầu, hai tay chống lên mặt đất từ từ ngồi dậy, “Sẽ tốt hơn.”
Bác sĩ mà ông nội sắp xếp để tư vấn cho bố cô là chuyên gia hàng đầu trong Hải Thành.
“Đúng vậy, anh cũng sẽ tốt hơn, không cần gấp như vậy, thân thể anh cần một quá trình để thích ứng.” Nụ cười trên môi Sở Ca mở rộng, “Nghỉ ngơi một chút?”
“Được.” Chung Yến An ngẩng đầu, Nụ cười của cô gái hiện ra trước mắt vừa sinh động vừa tươi sáng.
Ánh mắt của cô sạch sẽ trong veo, không một chút sợ hãi hay chê bai nào.
Giống như…!anh là người bình thường chứ không phải quái vật.
“Đúng rồi, lần trước tôi quên hỏi anh.” Sở Ca lấy bản vẽ ra đưa cho anh, “Anh sửa sang lại nhà, không cần bàn bạc với bạn gái anh một chút à? Lỡ cô ấy không đồng ý thì sẽ tương đối phiền toái.”
Cô đã gặp phải trường hợp này, nhưng bên A không phải là quan hệ trai gái mà là đối tác của nhau.
“Bạn gái?” Chung Yến An cầm bản vẽ, chột dạ cúi đầu xuống, hai lỗ tai lặng lẽ đỏ lên.
Anh không có bạn gái.
Số lần nói chuyện với nữ giới vô cùng ít ỏi.
Khoảng 24 năm, anh không phải ở dinh thự của nhà họ Chung thì ở Hạnh Lâm, trừ các trường hợp bắt buộc phải có mặt, anh rất ít tiếp xúc với người ngoài.
Hầu hết các giám đốc điều hành cấp cao của công ty đều là nam giới, thậm chí nếu là người khác giới thì họ cũng không còn trẻ.
Người khác giới mà anh quen nhất là cô.
“Đúng, bạn gái.” Sở Ca vô tình nhìn thấy gò má và lỗ tai của anh đỏ lên, tim không khỏi đập trật một nhịp.
Hình như tuổi tác của anh cũng không nhỏ, sao lại đỏ mặt?