Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ?

Chương 18.1


Bạn đang đọc Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ?: Chương 18.1

Phòng 602
Cốc Cốc Cốc…Cốc Cốc Cốc
–          Ra đây ra đây _ Ân đang nằm trên giường thì ngồi dậy ra mở cửa
–          Băng, vào đi _ Ân mừng rỡ khi thấy nó ở trước cửa
–          Anh đang làm gì vậy _ nó bước vào
–          Nằm chơi điện tử thôi, cũng chẳng biết đi đâu _ anh đóng cửa vào theo sau nó
–          Ờ _ nó ngồi trên giường nhìn anh
–          Em qua đây có chuyện gì không _ anh ngồi xuống cạnh nó
–          Không….phải có chuyện gì mới qua được sao _ nó nhìn anh
–          À…không, ý anh không phải vậy
–          Anh mới gội đầu sao….sao không sấy cho khô mà nằm vậy nhỡ đau đầu thì sao _ nó đưa tay lên vuốt mái tóc ướt của anh
–          Hì, quen rồi….anh không sao _ anh gỡ tay nó xuống
–          Để em sấy tóc cho…đưa đầu đây _ nó đứng dậy
–          Không cần đâu _ anh kéo nó ngồi xuống
–          Em sấy được mà, anh cứ để tóc ướt như vậy mà nằm sẽ đau đầu lắm đấy _ nó đứng dậy
–          Anh đã nói là không cần rồi mà _ anh hơi lớn tiếng với nó
–          …. _ nó hơi giật mình khi anh lớn tiếng với nó _ ờ, chắc sẽ nhanh khô thôi
–          Ừ _ anh quay đi không nhìn nó vì anh sợ nó sẽ phát hiện ra điều gì đó
Tóc anh ngày càng rụng nhiều hơn, vì vậy anh sợ khi nó đụng vào sẽ biết anh đang bị bệnh. Anh không muốn nó lo lắng, anh không đủ can đảm để lau nước mắt cho nó, nếu đã không biết thì tốt nhất đừng biết nữa. Nó nhìn anh thì anh lại né ánh mắt của nó, nó cũng tò mò khi anh lại né tránh như vậy nhưng không muốn hỏi. Nếu anh muốn nói thì anh đã nói rồi, nó muốn anh tự nói chứ không phải nó hỏi anh mới nói.
–          Cảm ơn bữa tối của anh nha _ nó cười
–          Em ăn hết chứ _ anh cười
–          Ừ…ngon lắm
–          Muốn uống gì không _ anh đứng dậy
–          Được uống rượu không _ nó cười
–          Hôm nay là ngoại lệ nha _ anh kí vào đầu nó
–          Hì,  một chai hennessy _ nó giơ 1 ngón tay lên
–          Ok, chiều em luôn _ anh đứng dậy gọi điện cho phục vụ
–          Đợi một lát _ anh nhìn nó

–          Anh có phim gì coi không _ nó nhìn vào tivi
–          Cũng có nhiều phim mới lắm đó, em chọn đi
–          Anh muốn xem phim gì _ nó cầm cái remote lên
–          Tuỳ em chọn
–          Xem phim ma nhá _ nó nhìn anh cười, nó biết rõ anh sợ ma như thế nào nên nó muốn chọc tức anh trả thù chuyện anh ghen vô duyên vô cớ
–          Hay mình xem phim khác đi, cũng có nhiều phim tình cảm hay lắm _ anh dành lại remote của nó
–          Anh sợ ma sao _ nó phì cười dành lại remote
–          Sao anh phải sợ…chỉ là….em là con gái mà, ai đời lại coi phim ma _ anh giật lại cái remote
–          Con gái cũng xem phim ma được mà _ nó đứng lên giành lại cái remote
–          Xem phim khác đi, phim hài cũng hay mà _ anh chồm tới giành lại cái remote
–          Em thích xem phim ma mà _ nó chồm tới chưa kịp lấy cái remote thì vướng vào cái ra giường mà bật ngửa ra sau
–          Cẩn thận _ anh cúi xuống để đỡ nó thì  hụt chân mà ngã theo nó xuống giường
Anh ngã nhào lên người nó, khoảng cách giữa anh và nó gần quá khiến nó thấy ngại ngùng, nhưng muốn đứng dậy thì nó lại không thể. Sức nặng của cơ thể anh cùng với ý định của anh không muốn đứng dậy thì nó hoàn toàn bị bất động. May là có chị phục vụ anh gọi mang rượu đến nên nó mới được giải thoát. Ngồi bên cạnh anh coi phim ma nhưng nó không sợ con ma trong phim mà nó lại sợ anh ngồi bên cạnh nó thì đúng hơn. Có thêm một chút men rượu vào người khiến hai má của nó nóng bừng lên, chưa được nửa bộ phim thì nó bảo mệt nên muốn về ngủ. Anh tính đưa nó về phòng nhưng nó bảo nó về một mình được và không cho anh đi theo. Ra khỏi phòng anh nó thấy tỉnh táo hẳn ra, rốt cuộc là tại men rượu hay tại anh mà nó cứ ngất ngất vầy nè.
–          Ủa…Khôi Vĩ _ nó nheo mắt nhìn cái kẻ đang đứng trước cửa phòng mình
–          Cô đi đâu vậy hả….không sao chứ, có bị gì không _ hắn vội vàng chạy lại chỗ nó
–          Sao vậy, tôi đâu có bị gì đâu _ nó gỡ tay hắn trên vai mình ra
–          Vậy là tốt rồi _ hắn thở dài _ lần sau đi đâu cũng phải cẩn thận nghe chưa, không phải lúc nào tôi cũng ở sau lưng cô đâu
–          Cậu nói cái gì tôi không hiểu _ nó chau mày lại
–          Ngủ đi _ hắn đưa tay lên xoa xoa đầu nó
–          Cậu làm cái gì vậy…tôi đâu phải con cún của cậu, bỏ cái tay đó ra _ nó vùng vằng hất tay hắn ra
–          Tôi không biết làm sao…nhưng có lẽ…
–          Về đi, tôi cũng phải về đi ngủ để mai dậy sớm nữa _ nó đẩy hắn qua một bên để lấy đường vào phòng
–          Này….mai ngắm bình minh với tôi nha _ hắn kéo tay nó lại đối diện với hắn
–          Dậy được đã mới tính….tôi buồn ngủ quá rồi _ nó gỡ tay hắn ra rồi mở cửa bước vào phòng
–          Hình như tôi thích… _ chưa nói hết câu thì hắn như bừng tỉnh chuyện gì đó
Còn Duyên, không phải hắn về đây là vì hắn thích Duyên nên hắn mới về sao, vậy tình cảm mà hắn mới có với nó đây là gì, không thể cùng thích một lúc hai người được. Đúng là khi còn bên mỹ và lúc mới về nước hắn đã rất thích Duyên, lúc nào cũng nghĩ tới Duyên, nhưng từ hôm gặp nó, ngồi gần nó, nói chuyện với nó thì hắn gần như quên mất Duyên là gì trong mình rồi.
+++
Cốc Cốc Cốc

Cốc Cốc Cốc
–          Gì vậy trời _ nó với tay bật điện thoại lên _ mới có 4 giờ thôi mà
Nó kéo chăn chùm kín đầu để không phải nghe thêm tiếng gõ cửa nào nữa.
–          Dậy đi _ là tiếng của Ân gọi nó _ cô bé
–          Anh Ân _ nó còn ngái ngủ
–          Dậy nhanh đi, lạnh quá à _ anh nói ngoài cửa
–          Ủa…. _ nó lò mò leo xuống giường ra mở cửa cho anh
–          Anh làm gì qua đây sớm quá vậy _ nó nói mà mắt chẳng mở ra
–          Em đã hứa sẽ đón bình minh với anh rồi mà _ anh nhìn nó
–          Bình mình…á…nhớ rồi, đợi em một tí _ nó chạy vội vào trong làm vệ sinh cá nhân thật nhanh rồi chạy ra đứng trước mặt anh
–          Nhanh thật….20 phút nhanh hơn hồi nhỏ rồi _ anh chọc nó
–          Đi không _ nó hơi quê khi anh đứng đợi lâu
Anh nắm tay nó đặt đi trên bãi cát trắng buổi sáng, không khi trong lành, làn gió sáng hơi se lạnh khiến hai má nó gần như đông cứng vậy. Anh phà hơi vào hai lòng bàn tay của mình rồi áp chặt vào mặt nó khiến nó mỉm cười ấm áp. Anh choàng tay qua vai ôm nó để giữ cho nó ấm hơn khi mặt trời bắt đầu lên. Ánh sáng dần dần in bóng xuống mặt nước như một ngọn lửa đang to từ từ lên vậy.
–          Đẹp quá _ nó nhìn chằm chằm mặt trời đang nhổ lên
–          Mãn nguyện quá _ anh buột miệng nói
–          Mãn nguyện _nó nhìn anh
–          Hả…à…ý anh là anh rất hạnh phúc, được ngắm mặt trời mọc cùng với người mình yêu thì còn gì bằng _ anh cười gượng
Nó nhìn khó hiểu rồi quay ra nhìn mặt trời mọc, cũng tạm dừng chuyện thắc mắc về câu nói lỡ miệng của anh. Gió lùa vào làm mái tóc dài của nó tung tăng bay lượn vướng vào mí mắt nó, anh đưa tay lên gỡ những cọng tóc đó ra. Hắn đứng đằng sau đã thấy hết, hắn đã đứng nhìn nó và anh rất lâu rồi. Từ khi hai người ngồi xuống, hai người ôm nhau, hai người nắm tay nhau đi, hai người cười với nhau hắn đều thấy hết. Nhếch mép cười đểu hắn tự cười bản thân khi ngu ngốc như vậy, biết rõ nó thích ai và ai là một cặp với nó vậy mà còn chui đầu vào thích nó. Nên quay về thích Duyên như lúc ban đầu đi, hắn quay gót bỏ đi.
–          Còn buồn ngủ thì ngủ đi…lát anh qua rồi cùng đi ăn _ Ân xoa đầu nó khi về tới phòng mình
–          Ok _ nó nói rồi về phòng
Trên đường về phòng nó cứ cười tủm tỉm miết, sau bao chuyện khiến anh và nó cãi vã nhiều lần tưởng rằng sẽ khó hàn gắn nhưng cuối cùng anh với nó cũng vượt qua để đến với nhau. Nó suy nghĩ về những hành động của anh ở ngoài bờ biển, chợt nhớ tới câu nói của anh khiến nó dấy lên một nỗi tò mò lớn.
–          Cô đi đâu về vậy _ hắn hỏi khi nó về tới phòng của mình, nơi hắn đang đứng đợi
–          Ủa …làm gì đứng trước cửa phòng tôi vậy _ nó hỏi
–          Trả lời câu hỏi của tôi đi _ hắn nhìn nó
–          … _ nó nghĩ “ tên này sao vậy, hình như hơi khác khác “ _ à thì, tôi đi ngắm bình minh với anh Ân, giờ thì cậu trả lời câu hỏi của tôi đi
–          Không phải cô cũng đã hứa là sẽ đi ngắm bình minh với tôi sao _ hắn đứng thẳng người nhìn nó
–          Chuyện đó… _ nó chợt nhớ về cuộc nói chuyện ngắn với hắn tối qua, giật mình _ tôi quên mất, tôi xin lỗi, tại tối qua tôi uống….

–          Cô tính nói là do cô say nên cô hứa đại chứ gì…nếu đã không làm được thì đừng có hứa _ hắn bỏ đi vô tình hất vai nó làm nó lùi lại một bước
Hắn bị gì vậy, tại sao lại tỏ thái độ như mình là gì của hắn không bằng vậy. Nó bực bội nhìn theo cái dáng cao nhòng nhòn đó bỏ đi, tên này kì cục quá, cứ như uống lộn thuốc vậy.
–          Cậu đang nổi nóng với ai vậy…vô duyên vừa vừa thôi _ nó chửi khi hắn bước tới cửa phòng mình
–          Cô nói gì _ hắn quay lại nhìn nó
–          À không _ nó vội mở cửa chạy vào phòng vì sợ hắn
–          Rốt cuộc chuyện gì xảy ra với cái tên điên đó vậy _ nó lầm bầm khi vào nhà tắm
Nó tính đánh một giấc thật ngon lành nhưng lại bị gián đoạn bởi Vương, anh qua rủ nó đi ăn rồi còn nói là định cùng mọi người đi chơi trước khi về nữa. Nó hơi rụt rè, nó biết chuyện tối qua làm anh rất khó xử, nhưng hình như anh có gì đó rất muốn nói với nó nhưng lại không thể. Nó nhìn anh lưỡng lự thì Ân đã dừng chân ngay sau lưng Vương, nó nhìn thấy liền giật mình.
–          Chỉ là rủ cả nhóm đi ăn rồi đi chơi một chuyến trước khi về thôi, không phải hôm qua ai cũng đi chơi mánh lẻ rồi sao _ Vương nói
–          Anh… _ nó ngạc nhiên khi Vương biết Ân đang đứng sau lưng mình
–          Ừ…sao cũng được, để tao gọi đặt thuyền đã _ Ân nói rồi rút điện thoại ra
–          Hai người…hết giận nhau rồi sao _ nó nhìn hai người rụt rè
–          Có giận đâu mà hết _ cả hai cùng nói càng làm nó thấy khó chịu hơn thôi
–          Đợi em thay đồ đã _ nó tức giận đóng cửa cái rầm trước mặt hai cái tên đó
–          Xin lỗi cái đấm tối qua _ Ân nhìn Vương
–          Tao sẽ không nhận…vì tại mày mà tao không thể thích con bé được nữa _ Vương nói rồi bỏ đi ngang qua Ân hất vai anh làm anh chao đảo
–          Dù sao cũng nhờ mày chăm sóc con bé khi tao không thể nữa _ Ân nói
–          Tự đi mà làm…tao không muốn làm gì thêm ày hết, với tao như thế là quá nhiều rồi
–          Tao…thật sự….rất xin lỗi mày Vương à _ anh nói nhỏ khi Vương đã bỏ đi được một khoảng
Cả sáu người ngồi cùng một bàn ăn trong nhà hàng của khu resort, vì trên bàn ăn toàn món hải sản nên nó đã không ăn mà chỉ uống nước không. Thiên Anh với Duyên nhìn nó với ánh mắt như một kẻ tiểu thư kén ăn, nó cũng chẳng cần giải thích gì thêm cho những con người đó. Không ai biết lý do tại sao nó lại bỏ ăn cả, khi nó đứng dậy ra ngoài trước chờ mọi người thì một lúc sau hắn cũng đứng dậy ra ngoài với nó.
–          Tại sao không ăn _ hắn ngồi xuống cạnh nó
–          Không ăn được _ nó nhìn xa xăm ra biển
–          Không ăn được…lý do _ hắn nhìn nó
–          Tôi bị dị ứng nên không thể ăn hải sản được _ nó nhìn hắn
–          Ra là thế, vậy hôm trước cô nằm ở khoa dị ứng là vì nó sao _ hắn hỏi
–          Ừ
–          Ta đi thôi, hôm nay phải chơi cho đã rồi mới về được _ Ân bước ra nói
–          Đi thôi _ Thiên Anh hùa theo
Khi mọi người đứng để lên thuyền thì Thiên Anh cứ giả vờ yếu đuối để hắn quan tâm và đỡ, Duyên cứ nhìn Vương mong rằng sẽ nhận được một sự quan tâm nhỏ từ anh nhưng anh làm lơ tất cả ánh nhìn của Duyên. Nhìn thấy hai con người đó nó thở dài, việc gì phải nhờ vả và trông chờ vào sự giúp đỡ của người khác vậy chứ. Nó gạt tay Ân và Vương đưa ra để đỡ nó lên thuyền, nó tự leo lên thuyền mà không cần ai giúp đỡ.
Chiếc thuyền chạy vòng vòng quanh bờ biển rồi chạy ra xa bờ, ở dưới chân tụi nó được làm bằng chất liệu trong suốt, tụi nó cùng nhìn xuống để xem cho rõ lớp lớp san hô và những đàn cá đua nhau bơi lội trong làn nước xanh trong. Sự chăm chú tập trung ngắm cảnh của nó cứ bị Thiên Anh chen ngang mỗi khi nó lên tiếng làm nó mất hứng. Ngồi thẳng dậy, chống tay vào boong thuyền nhìn ra xa xăm. Những cánh chim bay trên trời, nó ước được như những cánh chim bay trên trời đó, tự do, phóng khoáng, không có sự ràng buộc nào cả. Hôm nay sẽ vui đấy, sẽ tự do đấy nhưng hết hôm nay rồi ngày mai sẽ ra sao, nó sẽ vât vả như thế nào đây. Gió lồng vào khoang giữa của thuyền làm tóc của Thiên Anh quật vào mắt hắn khiến hắn khó chịu. Ngồi thẳng lên thì hắn thấy nó đang nhìn ra một nơi khác, tóc được gió biển nâng niu nhẹ nhàng, hắn liền rút điện thoại ra để lưu giữ cái hình ảnh tuyệt đẹp đó. Tóc bay ngang khuôn mặt khiến cho bức hình mờ mờ ảo ảo không nhìn rõ khuôn mặt nó nhưng nhìn rất đẹp, nhìn nó rất đẹp.
Mọi người ăn trưa trên một hòn đảo cách bờ biển khá xa, nó thì không ăn được những món đó nên đành nhịn. Từ sáng tới giờ nó đã chưa ăn gì, khiến bụng nó cũng lên án nó giữ lắm, nhưng vì không thể nên nó không ăn. Thở dài bỏ đi chỗ khác để cái bụng của nó không phải nhìn mọi người ăn, nó cũng biết cái bụng nó đang đói mà. Nhưng đành nhịn tiếp để về đến đất liền thôi chứ biết sao được. Mọi người ăn xong cũng chụp được nhiều hình, trong nhiều bức hình đó lại không có bức nào có nó cả, nó tình nguyện làm phó nháy cho cả đám.
–          Cô chụp cho tôi với anh Vĩ đi _ Thiên Anh đưa điện thoại cho nó rồi kéo Vĩ ra tạo dáng
–          Tại sao _ nó nói

–          Cái gì _ Thiên Anh gắt
–          Sao tôi phải chụp cho hai người, hai người cũng có tay mà _ nó nói
–          Để chị chụp cho hai đứa _ Duyên lấy chiếc điện thoại trên tay nó
–          Cười nào….hai đứa nhìn đẹp đôi lắm _ Duyên cố tình nhấn mạnh 3 chữ cuối
Dù là đang chụp chung với Thiên Anh, và người cầm máy là người mình thích nhưng hắn lại không có một chút cảm xúc nào cả, mặt hắn đang nhìn nó, dõi theo từng bước chân của nó. Hắn không thể trả lời cho câu hỏi “ bản thân muốn gì ? “ lúc này cả.
Nó ngồi xuống bãi cát trắng để chờ mọi người tự sướng cho nhau xong rồi quay về đất liền , thì hắn ngồi xuống cạnh nó, làm nó đôi chút giật mình.
–          Hajz….mệt quá
–          …   _ nó chẳng nói gì đáp trả cả bỗng hắn đưa ra trước mặt nó một hộp sữa tươi
–          Uống đi…chưa ăn gì từ sáng mà _ hắn nói
–          Ơ….ừ, cảm ơn _ nó cầm lấy hộp sữa
–          Vậy sao ngay từ đầu không nói là không ăn được để mọi người chọn nơi khác để đi _ hắn nhìn nó
–          Một mình tôi mà làm mọi người mất vui thì không nên _ nó mở hộp sữa ra
–          Cô luôn chịu thiệt thòi vậy sao _ bỗng hắn nhớ tới hồ sơ của nó hôm trước hắn cho người điều tra nên đã buột miệng nói
–          Sao… _ nó nhìn hắn, nhưng tay lại đưa hộp sữa lên miệng uống
–          Ai cho cô uống nó chứ _ từ đâu Thiên Anh xuất hiện hất tay nó làm hộp sữa rớt xuống cát văng hết lên người nó
Hắn với nó vội vàng đứng dậy để tránh những giọt sữa văng lên, nhưng vẫn không kịp, hộp sữa văng lên chiếc maxi của nó khá nhiều. Nó giận dữ nhìn Thiên Anh chằm chằm, Thiên Anh khoanh tay trước ngực đứng một chân nhìn nó. Mọi người thấy giọng Thiên Anh nói lớn nên đã vội vàng chạy lại chỗ của nó thì thấy người nó bị sữa tươi làm cho ướt hết.
–          Em nghĩ mình đang làm cái gì vậy _ hắn nhìn Thiên Anh
–          Ai cho phép cô uống sữa của anh Vĩ cho chứ _ Thiên Anh đẩy một bên vai nó
–          Đừng đụng vào tôi _ nó hất mạnh tay cô ta ra
–          Hai đứa lại sao vậy _ Ân nhìn nó rồi nhìn Thiên Anh
–          Nhìn là biết chuyện gì rồi mà _ Vương nói
–          Hai đứa lúc nào cũng có chuyện với nhau là sao vậy hả _ Duyên giả vờ nói
–          Em không biết phải nhắc lại cho cô ta bao nhiêu lần nữa để cô ta nhớ Vĩ là của ai, phải biết vị trí của mình đang đứng mà lượng sức mình đi chứ _ Thiên Anh nhìn nó
–          Vậy sao _ nó nhếch mép cười nửa miệng
–          Cô… _ Thiên Anh tức khi câu nói của mình không làm gì được nó
–          Là vì ghen tị với hộp sữa thôi sao _ nó đá hộp sữa ra chỗ khác _ cô còn không bằng nó nữa kìa
–          Cô dám… _ Thiên Anh đưa tay lên định đánh nó
–          Thôi đi _ hắn giữ tay Thiên Anh lại
–          Nhờ có em mà buổi đi chơi vui hơn rồi đó _ Vương nói
–          Chơi vậy đủ rồi, về thôi _ Ân kéo tay nó ra thuyền trước
p/s: xin lỗi các bạn nhưng có thể truyện phải tạm dừng một thời gian ngắn vì mình có một số lý do cá nhân nên không có thời gian để viết tiếp được sau thời gian này ” Tôi lỡ thích cô rồi…sao đây !!! ” sẽ ra tiếp chương mới để tạ lỗi với các bạn đọc ạ….mong các bạn vẫn sẽ ủng hộ mình…. :’(
Đọc tiếp Tôi lỡ thích cô rồi…sao đây ? – Chương 19


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.