Đọc truyện Tôi Là Trùm Sau Màn – Chương 84: Truyền thuyết về đảo Đọa Ngư
Translator: Nguyetmai
Nhìn những chiếc nồi lớn kia, đám người An Thịnh buồn bã tới mức không thể miêu tả thành lời được.
Nghĩ tới việc mình còn phải bị ngược đãi thêm lần nữa, họ lại vô cùng bực bội, chỉ hối hận tại sao mình lại không bị giết chết trong lúc chiến đấu.
“Người anh em, tụi nó đang muốn làm gì vậy?” Một người chơi được thuê tới tò mò hỏi.
Cậu béo mặt mũi bầm dập ngồi bên cạnh anh ta hít máu mũi chảy ra, quay đầu nhìn anh ta:
“Thấy mấy cái nồi bự kia không? Chờ thêm tí nữa sẽ phê lắm, cậu cứ chuẩn bị tinh thần đi nhé!”
Người được thuê không khỏi can lời.
“Tại sao lại có nhiều dị tộc vậy?” A Thất – thành viên công hội không nhịn được tò mò hỏi.
“Ăn không hết thì lãng phí đó, gọi thân thích hàng xóm tới cùng ăn chung chớ sao!” Cậu béo thở dài sâu xa.
Mọi người nín lặng.
Trong ánh mắt thấp thỏm của mọi người, một lão già Tai Ngư tộc bước ra từ trong đám đông.
Lão đi đến trước mặt người chơi, quan sát bọn họ kỹ lưỡng, thỉnh thoảng lại bóp mặt họ như thể đang chọn thịt lợn vậy.
Hành động của lão khiến những người chơi nổi giận. Ngay lập tức có người chơi giãy giụa nhổ vào mặt lão một phát.
Tiếp đó, vị dũng sĩ này bị ba gã đàn ông Tai Ngư tộc xách ra rồi dần cho một trận tơi tả, đến mức mặt sưng phù lên.
Thấy cảnh này, mọi người đều run lên, nhìn vị “tráng sĩ” nằm trên mặt đất hấp hối bằng ánh mắt thương hại, trong lòng không khỏi may mắn vì mình không xúc động.
Giết gà dọa khỉ quả là có ích. Lần này không còn người chơi nào dám phản kháng nữa, đều uất ức bị lão già Tai Ngư tộc bóp hết trơn.
Sau khi kiểm tra xong, lão già Tai Ngư tộc bèn đi đến giữa thôn rồi quỳ xuống, miệng còn thì thào những lời mà họ nghe không hiểu.
Người của Tai Ngư tộc chung quanh thấy vậy cũng đều quỳ xuống, giơ hai tay lên trời như thể đang cúng bái vậy.
“Đám ngâu xi này đang làm gì thế?” A Thất lại tò mò hỏi.
“Nếu phân tích dựa trên kinh nghiệm chơi game lâu năm của tôi thì chúng đang cảm ơn thần linh ban tặng thức ăn đó!” Cậu béo ở đằng sau tiếp tục nói bằng giọng buồn bã.
Mọi người nghe vậy, không khỏi bồn chồn.
“U-ra!” Có vẻ như lão già dị tộc đã đọc lời cầu nguyện xong rồi, tiếp đó lão ngửa mặt lên trời hò hét một câu, đám người lập tức hoan hô rồi tản ra, bắt đầu nâng nồi lên nhóm lửa.
Mọi người: “…”
Sau khi trải qua quá trình được tắm rửa, ăn bột màu xanh, rắc gia vị lên, những người chơi được thuê tới đều xanh mặt. Trước đó không ai nói với họ là đánh nhau thua thì phải bị nấu ăn cả! Quá đáng lắm, dã man lắm!
Nhưng họ căn bản là không thể kháng cự vận mệnh bị ăn thịt được. Ngoài việc chửi ầm lên ra, họ chẳng còn sức đâu mà phản kháng nữa.
Lúc này, cả đám đều âm thầm thề rằng, thù này, họ nhất định phải báo.
Lần này số người muốn báo thù lại gia tăng.
Nhìn đám người chơi được thuê tới đều đang nghiến răng nghiến lợi, đám người An Thịnh tự dưng lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Quả nhiên chia sẻ nỗi thống khổ thì sẽ giảm bớt cảm giác đau khổ trong lòng mình.
Lúc này, cậu béo lại có vẻ vô cùng bình tĩnh. Cậu ta đã quen với quá trình nấu thịt người của Tai Ngư tộc rồi. Lần này cậu ta rút kinh nghiệm không phản kháng nữa, thậm chí khi người của Tai Ngư tộc ném nguyên liệu nấu ăn vào nồi thì cậu ta còn rướn cổ đớp mấy miếng.
Sau khi nhai rồi nuốt vào bụng, ánh mắt cậu béo bỗng mở to: “Trời má, mùi vị thứ này thật tuyệt!”
Nghe vậy, những người chơi ngồi trong mấy cái nồi xung quanh cũng thử đớp mấy miếng xem sao. Sau khi ăn xong, họ đều lộ vẻ kinh ngạc.
“Ngon ghê ta!”
“Mùi vị được đấy, đây là thứ gì vậy?”
“Mùi vị của trái cây màu đỏ này thật tuyệt!”
Nhìn cả đám đều tỉnh như ruồi, huyệt thái dương của An Thịnh không khỏi lồi lên, đã đến nước này rồi mà còn có tâm trạng ăn uống, không bẽ mặt à?”
“Ừ nhỉ, mùi vị thật sự ngon đấy!” A Thất ở bên cạnh nhai một viên trái cây lớn bằng quả nhãn rồi nghiêm túc nói với An Thịnh.
An Thịnh không muốn nói chuyện nữa. Anh ta chỉ cảm thấy thật mất mặt. Cơn phẫn nộ của mấy người này đâu rồi? Trái tim muốn báo thù của họ đâu rồi?
Tao không muốn làm bạn với chúng mày nữa.
Nhưng chờ nước sôi quá lâu, An Thịnh thấy mọi người ăn sung sướng nên cũng nhàm chán đớp một miếng lá nổi trên mặt nước rồi nhai trong miệng.
“Trời má, mùi vị ngon thật ấy chứ!”
A Thất: “…”
Nhìn ánh mắt khinh thường của A Thất, An Thịnh dứt khoát cũng ăn luôn. Người của Tai Ngư tộc có thể ăn thịt họ thì tại sao họ lại không thể ăn nguyên liệu trong nồi chứ?
“Ê mày, đừng giành trái cây với tao!” Thấy An Thịnh há miệng ăn mất trái cây mà cậu ta đang định ăn, A Thất nhất thời nổi giận.
…
Sau khi ăn uống no say, đám người chơi đều nằm trong nồi ngơ ngác nhìn nhau, chờ đến giờ thẩm phán.
“Các anh em, tôi có một lời đề nghị, chuyện hôm nay mọi người cứ coi như không biết gì cả, đừng kể cho người khác biết.” An Thịnh ợ hơi rồi nhìn mọi người nói.
Nghe vậy, mọi người đều thoáng xấu hổ. Những gì trải qua hôm nay cũng khiến họ cảm thấy rất mất mặt nên đều gật đầu tỏ vẻ tán thành với lời đề nghị của An Thịnh.
Trong lòng An Thịnh đã chuẩn bị kịch bản để lừa gạt. Đến lúc đó anh ta lại kêu gọi thêm những người khác, anh ta không tin là không thể xử lý hết bọn Tai Ngư tộc này.
Nhiệt độ dần dần tăng cao, chữ số bằng máu bắt đầu hiện lên trên đầu người chơi.
Phe người chơi lại bị diệt sạch…
Theo những người chơi tử vong, thân thể họ lại biến thành khói đen rồi bị thu hồi vào trong thần khí.
Thấy cảnh này, tộc nhân Tai Ngư vốn còn đang rất phấn khởi không khỏi nhìn chằm chằm vào mấy cái nồi lớn, đắm chìm trong trạng thái không tin vào cuộc sống này nữa.
…
Sau khi tử vong, đám người An Thịnh bắt đầu trở nên bận rộn, chuẩn bị lôi kéo thêm người để báo thù.
Nhưng trước đó, anh ta chợt nảy ra một ý hay, đăng một topic trên diễn đàn.
[Tôi đã tìm thấy Kết Tinh Của Biển Khơi rồi. Trên hòn đảo này có Kết Tinh Của Biển Khơi, hơn nữa số lượng rất nhiều.]
Dưới topic này còn kèm theo một tấm ảnh chụp màn hình tọa độ trên bản đồ trong game của anh ta.
Vốn sẽ chẳng có ai quan tâm tới loại topic này cả, dù sao thì topic tin vịt cũng thường xuyên xuất hiện trên diễn đàn này mà. Nhưng không hiểu sao nó lại được người khác đưa lên trang đầu.
A Thất A Thất: Đúng, chính là hòn đảo này, có Kết Tinh Của Biển Khơi, tôi đã thấy rồi!
Tôi Không Mập Tí Nào Đâu: Tôi cũng thấy, không ngờ chủ topic cũng phát hiện. Ông không biết giữ bí mật à? Tôi còn định chờ khi nào mạnh lên rồi lại đi một chuyến cơ.
Máu Nhuộm Đất Trời: Đau lòng quá, tôi tưởng chỉ có mình tôi biết bí mật này thôi, thế mà lại bị ông công khai rồi, tôi hận ông, chủ topic!
Shin Cậu Bé Bút Chì: Gì cơ? Kết Tinh Của Biển Khơi á? Trời má, tôi xuất phát ngay đây!
Lợn Rừng Peggy: Của tôi! Của tôi! Xuất phát ngay đây, Kết Tinh Của Biển Khơi này, tôi muốn!
…
Thế là một đám người chơi bị lừa bắt đầu tiến về hòn đảo của Tai Ngư tộc.
Từng tấn bi kịch bị ăn lần lượt trình diễn, nhưng họ đều lựa chọn im lặng, sau đó lặng lẽ đưa topic của An Thịnh lên trang đầu.
Thế là lại có một đám người chơi giương buồm ra khơi.