Tôi Là Trùm Sau Màn

Chương 83: Suy sụp


Đọc truyện Tôi Là Trùm Sau Màn – Chương 83: Suy sụp

Translator: Nguyetmai

Nhìn cái nồi lớn nằm ngay chính giữa thôn, đám người An Thịnh rất tuyệt vọng.

Nhìn cậu béo cũng đang đờ đẫn bên cạnh mình, An Thịnh nói: “Sướng không? Mới đến đã sắp bị nấu rồi.”

Cậu béo im lặng.

“Thù này chúng ta phải báo!” Một lát sau, cậu béo nói với vẻ vừa đau buồn vừa căm phẫn.

“Đúng! Chúng ta phải báo thù! Đời này tôi còn chưa bị ăn bao giờ đâu. Dám ăn ông đây, chúng nó là người đầu tiên, phải trả giá đắt mới được!” Người nói chuyện là một thanh niên có vẻ trẻ con. Lúc này vẻ mặt cậu ta tràn đầy căm uất, như thể bị thiệt thòi lớn lắm vậy.

Đúng như họ nghĩ, họ nhanh chóng bị cởi hết quần áo rồi nâng vào trong nồi lớn. May mà đều là đực rựa nên không đến mức quá xấu hổ.

Nhưng có một việc khiến các chiến sĩ của Tai Ngư tộc cảm thấy rất kinh ngạc là sau khi những món vũ khí trang bị rời khỏi thân thể họ thì bỗng biến mất không thấy bóng dáng đâu cả.

Tìm cả buổi cũng không tìm được trang bị, chiến sĩ Tai Ngư tộc tức giận đến mức lại đánh cho đám người An Thịnh một trận.

Đám người An Thịnh tức giận tới mức chửi ầm lên. Họ đã bao giờ chịu thiệt đến mức này đâu mà.

Thù này họ chỉ có thể nhớ kĩ trước.

Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Tiếp đó họ phải chịu uất ức tới mức suýt khóc.

Một gã đàn ông khôi ngô để trần nửa người trên cầm một cái túi đi đến trước mặt cậu béo, lấy một nhúm bột màu lục đưa đến trước mặt cậu béo.

Cậu béo: “???”


“U-ra!”

Gã đàn ông khôi ngô hung tợn trừng cậu béo một phát, cầm bột màu lục đẩy về phía miệng cậu ta.

Đậu xanh nhà nó… Cậu béo cảm thấy nếu không phải bị dây thừng trói lại thì cậu ta chắc chắn sẽ quyết đấu với gã này.

Muốn nấu cậu ta lên thì thôi, thế mà còn bắt cậu ta ăn gia vị nữa. Chẳng lẽ không biết kẻ sĩ chỉ có thể giết mà không thể làm nhục hả?

“Khốn khiếp! Đi chết đi! Xì!” Đây là thủ đoạn phản kích duy nhất của cậu béo.

Thấy phản ứng của cậu béo, gã đàn ông nhét gia vị vào túi rồi xách cậu béo ra khỏi nồi lớn.

Sau khi dần cho một trận, cậu béo vốn đã quyết định sẽ đấu tranh đến cùng giờ đã bị đánh cho tả tơi xơ mướp, rưng rưng nuốt đống gia vị đó vào bụng.

Thấy cảnh ngộ của cậu béo, mấy người cũng đang ở trong nồi không khỏi run lên. Đối mặt với bột gia vị được đưa tới trước mặt mình, họ đều quyết đoán nuốt vào, chỉ sợ bị đánh cho một trận tả tơi trước khi chết.

Không biết bột màu lục đó được nghiền từ loại thực vật nào mà vừa vào miệng đã tan ra, theo nước bọt trượt vào thực quản, khiến người ta phải chảy nước miếng.

Tiếp đó, mùi hương kỳ lạ lan tràn từ dạ dày lên trên, theo hô hấp khuếch tán tới buồng phổi, thậm chí là toàn thân, khiến cơ thể mình trở nên thơm nức.

Nhưng điều này chỉ khiến mấy người càng thêm đau buồn mà thôi!

“U-ra!”

Gã đàn ông dị tộc kia hài lòng gật đầu, tiếp đó lấy một nhúm bột màu đỏ từ trong túi vải rồi rắc lên đầu từng người một. Một loại hương vị cay xè từ mũi tiến vào khí quản của họ khiến họ hắt xì mấy phát liên tục.

“Đậu xanh rau má… Tao nhớ kĩ món nợ này, chờ bọn tao sống lại… Tao sẽ XXX chết chúng mày!”


Mấy người tức giận chửi ầm lên, nhưng không thể nào phản kháng được.

Thời gian trôi qua, bọt nước bắt đầu sục sôi trong nồi. Nhiệt độ của nước cuối cùng cũng đạt tới điểm sôi.

Chữ số đỏ như máu biểu hiện thương tổn hiện lên trên đầu họ. Ngay sau đó, lượng máu của họ đã giảm tới điểm tử vong, tất cả đều mất hết ý thức ngã vào trong nồi, cuối cùng biến thành khói đen bị thần khí thu hồi.

Thấy cảnh tượng này, người của Tai Ngư tộc đều ngơ ngác.

Thức ăn đâu rồi?

Long Đô, một chàng trai mập mạp tháo mũ thực tế ảo xuống rồi vỗ bàn thật mạnh.

“Tức chết ông béo, dám ăn tao, chờ tao xử lý chúng mày!”

Nói rồi, Lưu Bàng mở group chat của công hội lên, gõ một dòng chữ.

“Báo thù! Chúng ta phải báo thù!”

An Thịnh: Tao cũng tức chết! Lên diễn đàn thuê mấy cao thủ, gom nhiều người chút, chờ hồi sinh rồi đi báo thù!

A Thất: Thù này không báo không phải là quân tử! Báo thù không để qua đêm!

Tôn Húc Thành: Từ nhỏ đến lớn tôi chưa bao giờ chịu thiệt như thế. Anh trai tôi là Đại Long Hội, để tôi tìm ổng mượn mấy người.


Lục Viễn: Tôi cũng lên diễn đàn xem thử thuê mấy người tới. Mọi người đi tìm người trước đi, ba giờ sau tập hợp ở điểm hồi sinh, báo thù!

Một hành động báo thù cứ thế triển khai.

Đêm khuya, chiến hạm Ác Thần lại rời bến.

Lần này khác với lần trước, trên chiến hạm có khoảng hơn trăm người.

Vì hành động lần này, mấy người An Thịnh, cậu béo đã dốc hết vốn liếng, dùng nhiều tiền để thuê những game thủ chuyên nghiệp, mục đích là để báo mối thù bị nấu.

Sau khi phóng to bản đồ ở góc phải, An Thịnh xác nhận vị trí một chút rồi bắt đầu thay đổi hướng di chuyển của chiến hạm Ác Thần.

May mà họ đã đến đảo Đọa Ngư rồi, sương mù trên bản đồ đã tan nên không đến mức khiến họ không tìm thấy đường.

Rút kinh nghiệm từ lần trước, trước khi xuất phát, đám người An Thịnh lại tiêu tiền càn quét nguyên liệu trong trung tâm đấu giá để tiến hành nâng cấp tính ổn định khi di chuyển trên biển của chiến hạm Ác Thần. Tốc độ và tính ổn định trong quá trình đi biển đều được tăng mạnh, không đến mức khiến họ lại bị say tàu.

Có thể nói, lần này họ quyết tâm báo mối thù kia cho bằng được.

Nhìn hòn đảo càng ngày càng gần trên bản đồ, ánh mắt của đám người An Thịnh đều tràn đầy căm hận.

Nhớ tới những hình ảnh bị ngược đãi trước đó, họ lại không khỏi run lên.

Sau khi chiến hạm đã được nâng cấp, chưa đầy hai giờ đã thấy hòn đảo khiến họ căm thù đến tận xương tủy kia.

“Chuẩn bị chiến đấu!” Sắc mặt cậu béo xanh mét đứng dậy nói.

Đám người đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu đều đứng dậy.

Sau khi tàu Ác Thần dần cập bến, An Thịnh chỉ vào làng chài cách đó không xa rồi gầm lên: “Giết cho tôi! Diệt sạch cả thôn!”


Mọi người nghe vậy, đều gào rống lao xuống cầu thang, xông về phía làng chài.

“Ah, giết!” Cậu béo làm gương chạy ở đằng trước đội ngũ.

Sự xuất hiện của đám người nhanh chóng kinh động tộc nhân Tai Ngư trong làng chài.

“Tút!” Tiếng kèn to rõ vang lên từ trong làng chài.

Ý thức được có kẻ địch tập kích, người của Tai Ngư tộc lập tức cầm lấy vũ khí lũ lượt lao ra làng chài.

Cậu béo nhanh chóng tập trung tầm nhìn về phía tên tộc nhân Tai Ngư lần trước đã đánh cậu ta một trận. Cậu ta nhảy lên, bổ nhào lên người gã đó rồi vung tay lên tát vào mặt gã ta.

“Dám đánh ông béo nhà mày này! Dám đánh ông béo nhà mày này!”

Nhân viên chiến đấu của hai phe nhanh chóng va chạm vào nhau.

Lần này người chơi đã thể hiện sức mạnh của họ, dựa vào các kiểu skill mạnh mẽ để giết cho tộc nhân Tai Ngư thua tan tành.

Ngay tại lúc những người chơi tưởng rằng mình sắp giành thắng lợi thì tiếng kèn lại vang lên.

Một đám người nhảy ra từ trong rừng rậm bên cạnh. Những người này vừa xuất hiện đã gia nhập vào trận chiến ngay lập tức.

Trước giờ vẫn luôn là họ lấy số lượng chèn ép người khác, đây là lần đầu tiên họ bị áp chế về mặt số lượng.

Nhưng trong quá trình chiến đấu, những người chơi lại phát hiện một điểm rất kỳ lạ, đó chính là người của Tai Ngư tộc không giết chết họ mà chỉ đánh ngã họ rồi ùa tới trói họ lại.

Sau khi giằng co một lát, những người chơi đều bị đánh cho mặt mũi bầm dập, ngã ra đầy đất.

Lần này, sau khi bị nâng về làng chài thì trong thôn xuất hiện khoảng chừng mười mấy cái nồi lớn. Người của Tai Ngư tộc vây xem càng đạt tới mấy ngàn. Bộ lạc Tai Ngư tộc trên hòn đảo này đã đến đây hơn một nửa.

Thấy có nhiều gương mặt lạ xuất hiện trong làng chài như vậy, An Thịnh bỗng ý thức được hình như trên đảo Đọa Ngư không chỉ có mỗi dị tộc làng chài này mà thôi, rõ ràng là vẫn có những thôn xóm khác.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.