Đọc truyện Tôi Là Trùm Sau Màn – Chương 85: Tai Ngư tộc sống không còn gì luyến tiếc
Translator: Nguyetmai
Đảo Đọa Ngư.
Mấy ngàn tộc nhân Tai Ngư cầm vũ khí ngồi bên bờ biển, ánh mắt thẫn thờ nhìn biển khơi.
Hôm nay họ lại không rời bến đánh cá, cũng không vào rừng đi săn. Bởi vì họ biết, những sinh vật kia sẽ đến đây bất cứ lúc nào.
Không biết đây đã là lần thứ mấy rồi, những người chơi ghé thăm liên tục khiến tâm hồn mong manh của họ triệt để suy sụp.
Ngay từ ban đầu họ còn cảm ơn Thần Biển, đến bây giờ nguyền rủa thần linh, không ai biết nội tâm của họ đã trải qua ngưỡng đại hỉ đại bi cỡ nào.
Sau khi “truyền thuyết” đảo Đọa Ngư có Kết Tinh Của Biển Khơi lan truyền trên diễn đàn, vô số người chơi đều lựa chọn đi đến nơi này theo tọa độ.
Tất cả những người chơi đã từng bị tra tấn thảm thiết đều thống nhất với nhau một cách thần kỳ, lựa chọn che giấu chân tướng, sau đó lặng lẽ đưa topic lừa đảo lên trang đầu của diễn đàn, khiến cho càng nhiều người chơi đến đây chịu đau khổ.
Cái bẫy lớn nhất từ trước đến nay trong Chinh Chiến Online đã xuất hiện.
Chỉ khổ cho tộc nhân Tai Ngư vốn “chân thành giản dị”. Người chơi lũ lượt kéo tới khiến họ chiêu đãi không kịp.
Đúng như dự đoán của họ. Chỉ trong chốc lát, nơi xa lại xuất hiện một chiếc chiến hạm.
Thấy vậy, tộc nhân Tai Ngư không khỏi đau buồn, thậm chí có mấy tộc nhân không nhịn được mà rơi nước mắt.
…
“Thấy rồi, thấy rồi, đảo Đọa Ngư mà diễn đàn nhắc tới.”
Các thành viên trên chiến hạm đều phấn khởi kêu lên. Dường như họ đã thấy cảnh mình lấy được Kết Tinh Của Biển Khơi, bước lên đỉnh cao cuộc đời vậy.
“Đúng như những gì trên diễn đàn đã nói, dân bản xứ trên hòn đảo này rất nhiệt tình hiếu khách. Anh xem, họ đều đứng bên bờ biển vẫy tay hoan nghênh chúng ta kìa.”
Nhìn người của Tai Ngư tộc đang khua vũ khí ra oai, các thành viên trên chiến hạm đều vui vẻ nói.
Thấy hòn đảo càng ngày càng gần, các thành viên trên tàu cũng đều đứng trên boong tàu, vẫy tay với các tộc nhân Tai Ngư một cách nhiệt tình để đáp lại họ.
Thấy cảnh này, người của Tai Ngư tộc không khỏi suy sụp.
Nhất là khi thấy nụ cười tươi roi rói trên mặt các sinh vật này, họ không thể hiểu được có phải đám sinh vật này bị điên hay không nữa, biết rõ là đi tìm chết mà sao còn một đi không trở lại như thế? Ai đã ban dũng khí cho họ vậy?
Sau khi chiến hạm cập bến, các thành viên trên thuyền đều mỉm cười bước xuống, nghênh đón người của Tai Ngư tộc đang nhiệt tình chạy tới.
…
Trong một tòa thủy tinh cung dưới đáy biển hải vực Vọng Hư.
Hải Vương nhìn lão già quỳ sát đất trước mặt mình bằng ánh mắt kỳ dị.
“Ngươi nói là có một loại sinh vật mỗi ngày đều chạy tới đảo Đọa Ngư của các người chịu chết, các người không chịu nổi nữa à?”
“Kỳ lạ, tài nguyên của Tai Ngư tộc các người cũng không nhiều, nếu là chúng đi tìm chết thì các người phải hoan nghênh mới đúng, có đủ thức ăn thì các người hoàn toàn có thể phát triển bộ lạc mà.”
Lão già Tai Ngư tộc ngẩng đầu lên, lau nước mắt: “Đại vương, vấn đề là không ăn được cơ. Chỉ cần nấu một lúc là chúng sẽ biến mất.”
Hải Vương: “???”
Lúc này, Hải Vương cũng ngu người.
Nếu không phải Tai Ngư tộc đã nguyện trung thành với mình, hơn nữa hằng năm đều sẽ chọn ra mười gã chiến sĩ mạnh nhất trong tộc để gia nhập vào quân Hải Vương của mình thì gã ta thật sự không muốn nhúng tay vào việc vớ vẩn này.
Sau khi nghe lão già Tai Ngư tộc lải nhải một lát, Hải Vương vẫn không hiểu lắm, bèn phất tay ngắt lời lão: “Ngươi cứ nói thẳng ra đi, ngươi muốn làm thế nào?”
Lão già Tai Ngư tộc lại ổn định cảm xúc rồi nói: “Đại vương, có thể phái người bảo vệ chúng tôi được không? Cứ thế mãi thì Tai Ngư tộc chúng tôi thật sự xong đời mất thôi. Đã mấy ngày rồi tộc nhân của chúng tôi không ăn gì cả. Chúng đến vào buổi sáng, buổi tối, nửa đêm cũng đến, đã mấy ngày rồi chúng tôi không đi săn.”
Nghĩ tới những gì đã xảy ra trong mấy ngày qua, lão già Tai Ngư tộc không kìm lòng được lại chảy nước mắt.
Nhìn lão già Tai Ngư tộc thảm thiết hết sức, Hải Vương thở dài rồi vẫy tay với đằng sau: “Búa Tạ, ngươi dẫn một nhóm người đi bảo vệ Tai Ngư tộc một khoảng thời gian đi. Nhân tiện điều tra xem những kẻ đến đây rốt cuộc có lai lịch gì.”
Đằng sau, kẻ được gọi là Búa Tạ – một con cá mập hổ hình người gật đầu. Tiếp đó hắn ta nhìn lão già bằng ánh mắt khinh thường rồi rời khỏi thủy tinh cung gọi thuộc hạ của mình.
Sau đó, Búa Tạ bèn đi theo lão già Tai Ngư tộc về đảo Đọa Ngư.
Lần này có Búa Tạ nên người của Tai Ngư tộc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Họ bắt đầu đi săn, hái trái cây theo thường lệ. Cuộc sống tiếp tục trở về bình yên như ngày thường, khiến họ lần đầu tiên cảm thấy bình yên lại quý giá đến vậy.
Mà Búa Tạ và các chiến sĩ bị phái tới thì đóng quân ở gần đảo Đọa Ngư. Việc ăn uống của họ đều do Tai Ngư tộc phụ trách, họ cảm thấy rất hài lòng.
Nhưng sau đó không lâu, nội tâm của họ cũng bắt đầu suy sụp.
Đúng như lời của lão già Tai Ngư tộc, trong khoảng thời gian này người chơi đã đột kích mấy lần.
Mấy lần người chơi tới đây đều gặp phải tiểu đội của Hải Vương mà Búa Tạ dẫn dắt, không ai thoát khỏi sự đuổi giết của họ cả.
Ban đầu, Búa Tạ còn rất vui vẻ, nhưng tiếp xúc nhiều lần, Búa Tạ cũng sắp bị suy nhược thần kinh rồi.
Đám sinh vật này căn bản là không cho người ta đi ngủ, xuất hiện hết đợt này tới đợt khác, hoàn toàn không dựa theo quy luật nào cả. Cuối cùng hắn ta cũng hiểu rốt cuộc Tai Ngư tộc đã gặp phải cái gì rồi.
Quả thực là một quân đoàn tự sát, hơn nữa lúc tìm chết thì đều mỉm cười, còn rất lễ phép vẫy tay chào mày nữa. Đây là ý gì? Chẳng nhẽ mặt mũi của Búa Tạ ta đây chưa đủ dữ tợn nên không hù dọa các người được sao?
Giết tới cuối cùng, đám người Búa Tạ đều giết tới mức ói mửa, thật sự không chịu nổi nữa.
Nhưng đó chưa phải là kết thúc. Theo bình luận trong topic trên diễn đàn chinh chiến đạt tới con số mấy chục nghìn thì số lần ghé thăm của những người chơi nhiệt tình càng tăng thêm. Cuối cùng Búa Tạ không chịu nổi nữa, bảo hải quân mà mình dẫn dắt tiếp tục canh giữ ở đó rồi quay về thủy tinh cung xin viện quân.
…
Diễn đàn chinh chiến: [Tôi đã tìm thấy Kết Tinh Của Biển Khơi rồi. Trên hòn đảo này có Kết Tinh Của Biển Khơi, hơn nữa số lượng rất nhiều]
#33412:
Tôi Không Mập Tí Nào Hết: Đã bình luận hơn 30000 comment rồi, tôi cảm thấy đã đến lúc ngả bài rồi đó. (Cười ha ha)
Shin Cậu Bé Bút Chì: Thế lực bị lừa đã rất khổng lồ rồi, chúng ta hoàn toàn có khả năng báo thù, hay là khai thật đi?
Mì Thịt Bò: Khai thật, khai thật, mọi người đều nói hết những lời thật lòng đi. Đủ người rồi, tầm này là có thể làm một đợt tuyệt sát rồi đó.
Một Con Cá Muối: Tao hận lũ khốn chúng mày, chúng mày biết tao đã gặp phải chuyện gì? Tao hận lắm. (Nghiến răng)
Con Sen Tiểu Mỹ: Nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng sắp nói thật rồi. Tui sắp ngộp chết rồi nè, chủ topic tui hận không thể chém chết ông!
Tiểu Bạch Ngốc Đáng Yêu: Không chơi nhau nữa hả? Sau khi biết tôi là đám cuối cùng bị lừa thì cảm thấy tức quá, không thể san sẻ thống khổ cho người khác thật khó chịu!
Số lượng người chơi bị lừa dần dần tăng lên, cuối cùng đám người cậu béo và An Thịnh cũng quyết định tiết lộ chân tướng, đồng thời chuẩn bị tụ tập những người chơi ôm hận trong lòng rồi kéo tới đảo Đọa Ngư, tiến hành cuộc báo thù cuối cùng.