Tôi Là Trùm Sau Màn

Chương 82: Tai Ngư tộc


Đọc truyện Tôi Là Trùm Sau Màn – Chương 82: Tai Ngư tộc

Translator: Nguyetmai

Sau khi cập nhật chuyển chức pháp sư, giá nguyên vật liệu trong trung tâm đấu giá lại tăng lên.

Đồng thời, trong trò chơi tăng thêm một NPC “Thợ phân giải” chuyên phục vụ cho việc chuyển chức của pháp sư.

Điều kiện để chuyển chức thành Ngũ Hành Thuật Sĩ khá là đặc thù, cần người chơi đi tìm các loại nguyên vật liệu có thuộc tính ngũ hành, sau đó tiến hành phân giải ở chỗ thợ phân giải để nhận được điểm ngũ hành dùng cho việc chuyển chức.

Hơn nữa chỉ cần là vật phẩm có thuộc tính tương ứng thì đều có thể phân giải thành điểm ngũ hành được.

Ví dụ những thứ tầm thường như khúc gỗ, cỏ dại… Lấy đến chỗ thợ phân giải cũng có thể kiếm được điểm mộc hành cực ít. Chỉ khi nào kiếm đủ mười nghìn điểm mộc hành thì mới coi như là hoàn thành yêu cầu của nhiệm vụ trạng thái mộc hành.

Yêu cầu của những thuộc tính khác cũng như thế.

Nhưng nếu chỉ dùng bùn đất, khúc gỗ tầm thường hoặc những thứ linh tinh như khoáng thạch các thứ thì điểm ngũ hành thật sự là quá ít. Nếu thật sự muốn chuyển chức bằng những thứ này thì không biết phải tích lũy tới ngày tháng năm nào mới xong.

Chẳng những là chuyển chức, đến giai đoạn sau, yêu cầu về nâng cấp chức nghiệp Ngũ Hành Thuật Sĩ cũng cần các loại tài liệu thuộc tính để làm nền tảng, không ngừng ngưng kết thân thể đã ngũ hành hóa.

Điều này tạo thành giá của những linh tài có thể cung cấp rất nhiều điểm thuộc tính tương ứng lại tăng cao không giảm.

Bởi vì sự đặc thù của loại hình chức nghiệp thu thập trưởng thành này nên Lục Vô giảm yêu cầu chuyển chức của nó xuống rất nhiều. Chỉ cần người chơi thu gom đủ điểm số của một thuộc tính là có thể mở chuyển chức.


Đương nhiên, sau khi chuyển chức thì cũng chỉ có thể hóa thân thành trạng thái mà mình kiếm đủ điểm thôi.

Trong game chưa bao giờ thiếu dân chơi. Vật liệu trong trung tâm đấu giá nhanh chóng bị quét sạch, cũng vì thế mà bắt đầu xuất hiện rất nhiều Ngũ Hành Thuật Sĩ đã tái tạo thành hình thái nguyên tố đi lại trên đường. Trong lúc nhất thời thu hút sự chú ý của rất nhiều người chơi.

Vào thời điểm này, ở hải vực cũng đã bắt đầu nghênh đón cơ hội phát triển.

Hải vực Vọng Hư.

Gió biển thét gào dưới bầu trời âm u, một chiếc chiến hạm màu đen phá tan sóng biển, di chuyển về phía trước.

Trên thân chiến hạm là một con quái thú độc giác được vẽ bằng chất lỏng của thực vật. Nhìn kĩ thì có thể phát hiện ra rằng con quái thú độc giác này có mấy phần giống với Ác Thần.

Trên thuyền có hơn mười người, mỗi người đều mặc một bộ đồ đỏ theo đúng tiêu chuẩn, trên người còn khoác một chiếc áo choàng màu trắng, bên trên cũng vẽ hình ảnh Ác Thần sau khi đã biến thành Đại Minh Ác Thể.

Đây là lần đầu tiên chiếc chiến hạm Ác Thần này xuất hành sau khi được họ chế tạo ra. Hơn mười người trong công hội cũng đều quen biết với nhau trên diễn đàn, cảm thấy sở thích giống nhau nên đã tự tổ chức công hội này.

Còn hình vẽ mà công hội dùng cũng do họ tiêu tiền mời người khác vẽ lên. Bởi vì đã từng xem video chiến đấu của Ác Thần nên họ đã hoàn toàn bị rung động vì thực lực của hắn, do đó mà bắt đầu sùng bái Ác Thần, coi hắn là tượng trưng của công hội.

Nhưng lúc này, họ đang lảo đảo ôm lấy đồ đạc trên thuyền, sắc mặt cả đám tái mét, có vẻ rất chật vật.


“Đại ca… Ọe!”

Người nói chuyện là một gã béo. Hắn vừa lên tiếng thì không nhịn được bắt đầu ói mửa.

“Thằng béo mày nhịn cho tao! Đây là lần đầu tiên Ác Thần Hội chúng ta ra biển, nhất định phải ngầu mới được… Ọe!” Mới nói xong, An Thịnh, đại ca của công hội cũng không nhịn được mà bắt đầu nôn thốc nôn tháo.

Vừa nôn cái là không thể ngăn cản được nữa, tất cả mọi người trên thuyền đều cùng nhau nôn mửa.

Có thể thấy được, tuy rằng nhân viên trên chiếc thuyền này đều mặc trang bị cực phẩm, hơn nữa đều rất trẻ tuổi, chưa từng trải qua sóng to gió lớn trên biển nên mới đi được mấy giờ, họ đã không thể nhẫn nại được nữa.

“Đại ca, nhìn kìa, có hòn đảo! Có hòn đảo kìa!” Cậu béo đang ói say sưa thì bỗng lơ đễnh ngẩng đầu, nhìn thấy ở nơi xa có một hòn đảo, nhất thời phấn khởi kêu to.

An Thịnh thấy vậy, vội chống người đi đến ven thuyền, cũng phát hiện hòn đảo ở cách đó không xa.

“Cập bến! Cập bến!”

An Thịnh rốt cuộc có sức sống hơn, vội thôi thúc chiến hạm để nó thay đổi phương hướng, bắt đầu đi về phía hòn đảo.

Nhận được chỉ lệnh, bên trong chiến hạm Ác Thần vang ầm lên, chậm rãi thay đổi phương hướng lái về phía hòn đảo.


Thấy mình rốt cuộc có thể lên bờ, các thành viên trên thuyền đều khóc vì mừng rỡ. Lần ra biển này thật sự tra tấn bọn họ quá thể rồi.

Sau khi đến gần hòn đảo, mấy người lê lết bò từ chiếc cầu thang nối liền giữa tàu và bờ xuống. Sau khi lên bờ, mọi người đều nằm trên bãi cát, trong lòng đều cảm thấy thoái mái như thể sống sót sau tai nạn vậy.

“Đại ca, sau này phương hướng nâng cấp chiến hạm chủ yếu nhất định phải là ổn định, đừng chanh xả làm gì hết! Em thật sự chịu hết nổi rồi.” Cậu béo nói với vẻ mặt nghĩ lại mà sợ.

Những người khác trong công hội cũng gật đầu với vẻ tràn đầy đồng cảm. Rõ ràng lần ra biển này để lại ám ảnh rất lớn đối với họ.

Sau khi nghỉ ngơi xong, mọi người đều đứng dậy rồi bắt đầu quan sát tình huống xung quanh.

Lúc này, thành viên A Thất vươn tay chỉ vào một nơi xa, phấn khởi kêu: “Nhìn kìa, có thôn xóm, còn có người nữa!”

Mọi người quay đầu nhìn lại thì thấy một làng chài nhỏ toàn những ngôi nhà gỗ.

Trước cánh cửa của mỗi căn nhà trong làng chài này đều treo thịt cá phơi khô. Lúc này, những quái nhân giơ vũ khí như cây lao, gậy gộc các thứ đang liên tục chạy ra từ làng chài đó.

Trông họ khá giống với con người, nhưng lại khác biệt rất rõ ràng.

Những người này có làn da màu xanh, trên mặt còn có ba đường rạn trông như mang cá, ai nấy cũng đều cao to lực lưỡng, khỏe khoắn mạnh mẽ, tản ra khí tức dũng mãnh.

Thấy đám người An Thịnh nhìn chằm chằm vào mình, người của Tai Ngư tộc lập tức giơ vũ khí lên rồi kêu gào, như thể đang đe dọa họ vậy.

Thấy cảnh này, đám người An Thịnh cũng lấy vũ khí ra. Đùa không à, đánh nhau các thứ chẳng nhẽ họ lại sợ chắc?


Có vẻ như hành động của đám người An Thịnh đã chọc giận người của Tai Ngư tộc. Nhất thời một đám người lũ lượt kéo nhau ra khỏi thôn, chạy như bay về phía họ.

“Chuẩn bị chiến đấu!” An Thịnh kêu to, các thành viên cũng đều sẵn sàng nghênh địch.

Nhưng ngay sau đó họ lập tức trợn tròn mắt. Từ trong rừng rậm bên cạnh bờ cát bỗng có khoảng trăm tộc nhân của Tai Ngư tộc thổi kèn cầm trường mâu chạy ra.

“Trời má, chạy!”

Thấy nhiều người Tai Ngư tộc như vậy, đám người An Thịnh vốn còn định đánh nhau một trận đành vội vã xoay người chạy như điên về hướng khác của bờ biển.

Nhưng rõ ràng là họ đã khinh thường thân thể khỏe mạnh của Tai Ngư tộc rồi. Chưa đầy mười phút sau, họ đã bị đuổi kịp rồi bao vây chung quanh.

Chiến đấu bùng nổ trong chớp mắt. Chẳng qua điều khiến đám người An Thịnh phải bất ngờ là kỹ xảo chiến đấu của Tai Ngư tộc vô cùng mạnh mẽ. Cho dù họ đều có trang bị tốt, nhưng vẫn bị gậy đánh ngã xuống đất.

Bất ngờ là người của Tai Ngư tộc không giết chết họ mà trói chặt họ lại rồi khiêng về làng chài.

Ánh sao rực rỡ đầy trời, làng chài bị bao phủ dưới màn đêm lại vô cùng náo nhiệt. Từng đống lửa trại được đốt lên trong thôn, các tộc nhân Tai Ngư vây quanh đống lửa lớn nhất vừa múa vừa hát, tràn đầy tiếng cười, tiếng reo hò.

Nhưng đám người An Thịnh bị nhốt ở chính giữa làng chài thì không tài nào vui sướng nổi. Bởi vì họ ý thức được rằng hình như mình sắp bị ăn thịt rồi.

Họ đang ở trong trạng thái chiến đấu nên không thể thoát khỏi trò chơi này được, điều này khiến họ vô cùng căm tức.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.