Đọc truyện Tôi Là Trùm Sau Màn – Chương 272: Sự việc tiếp tục phát triển
Editor: Nguyetmai
Sau khi giải quyết vấn đề bộ tộc Chết Chóc xâm nhập, Nguyệt Diệu nhanh chóng bay về phía Bắc Kỳ.
Lúc này trong lòng hắn ta vô cùng đắc ý. Hải Vương chịu rút quân, điều này chứng tỏ thể diện của hắn ta vẫn rất là xài được.
Sau khi tiến vào khu vực Bắc Kỳ, hắn ta nhanh chóng lao về phía Minh Phủ, chuẩn bị xem thử báu vật của mình đã đến chưa.
Nhưng khi đến trên không trung Minh Phủ, hắn ta bỗng phát hiện bên dưới rất ồn ào, một lượng lớn nhân viên đang tập kết, trông như thể sắp sửa ra quân đánh nhau vậy.
Điều này khiến Nguyệt Diệu căng thẳng, lập tức lao vào trong điện Phủ Quân của Minh Phủ.
Sự xuất hiện của Nguyệt Diệu lập tức khiến thủ lĩnh của các thế lực Bắc Kỳ chú ý.
Phong Nha thậm chí còn tiến lên trước, quỳ xuống trước mặt Nguyệt Diệu.
“Ngô vương, vật tư của chúng ta đã bị cướp mất rồi!”
Nhìn Phong Nha khóc nức nở, trái tim Nguyệt Diệu co rút.
“Gì cơ? Bị cướp ư?”
“Dưới sự liều mình bảo vệ của các thế lực, nhất là bộ tộc người chơi, chỉ có một mình thuộc hạ trở về thôi. Tất cả nhân viên hộ tống còn lại đều bị giết chết. Ngô vương, người nhất định phải báo thù cho họ!” Nói đến đây, Phong Nha không nhịn được cúi đầu.
“Không thể nào! Kẻ nào đã cướp vật tư của ta! Muốn chết hay sao?” Khí thế trên người Nguyệt Diệu liên tục dâng cao, sắc mặt vô cùng dữ tợn.
Số vật tư đó là gia tài cả đời của hắn ta, bây giờ lại bị kẻ khác cướp bóc… Nguyệt Diệu cảm thấy lửa giận đang bùng cháy hừng hực.
“Ngô vương, là đại lãnh chúa Hỏa Diệu! Là…”
“Bốp!”
Phong Nha còn chưa dứt lời thì đã bị Nguyệt Diệu đánh ngã xuống đất: “Nghĩ kĩ rồi hẵng nói!”
Nguyệt Diệu hung tợn nhìn chằm chằm Phong Nha, gằn từng chữ một.
Tuy rằng quan hệ giữa Hỏa Diệu và hắn ta là tệ nhất trong số các huynh đệ, song huynh đệ vẫn là huynh đệ, hắn ta không bao giờ tin rằng Hỏa Diệu sẽ làm ra chuyện đó.
“Ngô vương, thuộc hạ xin cam đoan bằng cả tính mạng, là quân Hỏa Đồ dưới trướng của đại lãnh chúa Hỏa Diệu!”
“Cam đoan bằng cả tính mạng hả? Vậy thì ngươi chết đi!” Ánh mắt Nguyệt Diệu lóe lên hung quang, giơ tay lên chuẩn bị đập xuống.
“Ngô vương, đừng quá khích. Để hắn ta nói hết cái đã!” Đám người Bàn Thạch chạy tới khuyên nhủ.
Nguyệt Diệu hít sâu một hơi để bình ổn cảm xúc, sau đó thu tay lại, lên tiếng hỏi: “Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, nói cho ta biết rốt cuộc là kẻ nào đã sai ngươi nói như vậy!”
“Thuộc hạ đi theo ngô vương thừ thuở nhỏ, lời nói của thuộc hạ không có nửa phần gian dối!” Phong Nha cúi đầu quỳ rạp xuống đất, vẫn khăng khăng nói vậy.
“Ngô vương, ta cũng thấy quân Hỏa Đồ xuất hiện. Hình như chúng muốn giết Phong Nha diệt khẩu nên đã đuổi theo một mạch đến biên giới Minh Phủ. Có điều sau khi bọn ta xuất hiện thì quân Hỏa Đồ vẫn chưa đuổi theo tiếp mà chọn lùi lại. Nhưng bộ tộc người chơi, thụ yêu và ma xa cùng đi theo hộ tống vật tư đã bị diệt sạch, chỉ có một mình Phong Nha trở về!”
Nguyệt Diệu đưa mắt nhìn sang người đàn ông vừa lên tiếng.
Người này là thuộc hạ mà hắn ta cực kỳ tín nhiệm, là thống soái “Nguyệt Nha Tướng” của quân đội, nắm giữ địa vị cao nhất trong quân Nguyệt Diệu trừ hắn ta ra.
Nghe thấy Nguyệt Nha Tướng nói vậy, Nguyệt Diệu nhất thời lâm vào im lặng.
Một lát sau, Nguyệt Diệu lại hỏi: “Khi đó có bao nhiêu người thấy quân Hỏa Đồ xuất hiện? Còn nữa, lúc xảy ra chuyện đó, các ngươi đều đang ở đâu?”
“Khi đó thủ lĩnh của các thế lực Bắc Kỳ là Lưu Sách, Bàn Thạch, Cửu Đầu Xà, Yêu Đô, Địa Lang đều đang uống rượu với bọn ta ở đây để chúc mừng Bắc Kỳ rốt cuộc thống nhất. Hơn nữa trong lúc đó không có kẻ nào rời đi. Lúc Phong Nha trở về, bọn ta đều thấy kẻ đuổi giết hắn ta đúng là chiến sĩ quân Hỏa Đồ.” Nguyệt Nha Tướng kể lại chi tiết.
Bấy giờ Nguyệt Diệu đã hơi tin tưởng vào lời nói Phong Nha. Bởi vì Nguyệt Nha Tướng sẽ không bao giờ lừa hắn ta.
“Phong Nha, kể lại cho ta tất cả mọi chuyện!”
“Vâng!”
Tiếp đó, Phong Nha kể lại quá trình mình dẫn dắt đội áp tải vật tư trở về từ đại vực Cửu Diệu, sau khi ra khỏi Thảo Nguyên Hoang Vu thì gặp phải chiến sĩ quân Hỏa Đồ cướp bóc.
Nghe Phong Nha kể, vẻ mặt Nguyệt Diệu thay đổi liên tục.
Dù rất không muốn thừa nhận, nhưng chứng cứ đã vô cùng rõ ràng, tất cả manh mối đều chỉ về phía bát đệ Hỏa Diệu của hắn ta.
Nhớ lại lúc trước Hỏa Diệu từng nói gã cũng muốn làm phủ quân, Nguyệt Diệu bỗng hiểu được lý do, trong lòng lập tức tràn đầy lửa giận.
“Đúng rồi, tại sao các ngươi lại tập kết binh lực? Còn nữa, Lưu Sách đâu rồi?” Nguyệt Diệu cau mày nhìn xung quanh.
“Ngô vương, ngăn cản Lưu Sách lại nhanh lên. Gã đã dẫn binh tới Thảo Nguyên Hoang Vu, nói là muốn báo thù cho các huynh đệ đã khuất. Bọn ta không thể ngăn cản gã!” Nguyệt Nha Tướng lập tức quỳ một chân xuống nói.
“Càn quấy!”
Tuy rằng kinh sợ, song Nguyệt Diệu vẫn không nghi ngờ hành vi của Lưu Sách.
Theo những gì hắn ta biết về Lưu Sách thì hành động này rất là phù hợp với tính cách của hắn ta.
Chẳng qua hắn ta còn chưa kịp bàn bạc với các vị huynh đệ khác thì Lưu Sách đã trực tiếp ra tay. Hành động lỗ mãng này ngược lại sẽ đẩy hắn ta vào thế bị động.
Nghĩ vậy, Nguyệt Diệu lập tức bay lên không trung, nhanh chóng lao về phía đại vực Cửu Diệu.
Đám người Nguyệt Nha Tướng thấy vậy thì cũng bay theo.
Thấy cảnh này, Bàn Thạch và Cửu Đầu Xà lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau, đều lộ nụ cười gian trá.
Từ ban đầu Lưu Sách đã đắp nặn tính cách lỗ mãng trong lòng Nguyệt Diệu, đến sau này cướp bóc vật tư, tất cả kế hoạch đều đang được tiến hành đâu vào đấy. Việc tiếp theo mà họ cần làm chính là chờ cho sự việc tiếp tục phát triển.
…
Khu vực giáp giới đại vực Cửu Diệu và Thảo Nguyên Hoang Vu.
Một đám người chơi đang chạy như điên về phía Bắc Kỳ. Sau lưng họ, chiến sĩ quân Hỏa Đồ đang ra sức đuổi theo.
Ngay tại lúc quân Hỏa Đồ sắp đuổi kịp đám người chơi này thì Lưu Sách bỗng dẫn dắt mấy triệu người chơi xuất hiện trên Thảo Nguyên Hoang Vu.
Lúc này, mấy trăm nghìn người chơi đang tháo chạy bỗng thay đổi phương hướng, quay ngược về phía quân Hỏa Đồ.
Chiến đấu tức khắc bùng nổ.
Đối mặt với quân đoàn người chơi có số lượng hơn xa phe mình, quân Hỏa Đồ phải bại lui liên tục.
Lưu Sách cũng không hề nương tay, chỉ huy những người chơi thừa thắng xông lên, hình thành vòng vây xung quanh đám chiến sĩ quân Hỏa Đồ.
Tàn sát vẫn đang tiến hành. Đúng lúc này, một người lao tới từ nơi xa.
“Lưu Sách, dừng lại!”
Người kia lập tức hạ xuống bên cạnh Lưu Sách từ không trung, giữ chặt vai gã.
“Ta bảo ngươi dừng lại cơ mà, Lưu Sách!”
Lúc này, đôi mắt Lưu Sách đỏ ngầu: “Lão đại Nguyệt Diệu, chúng cướp vật tư của ngươi, giết huynh đệ của ta, tại sao lại phải dừng tay?”
“Chuyện này có điểm kỳ lạ. Để ta tìm hiểu trước đã, chỉ cần làm rõ là do chúng gây ra thì ta sẽ trả lại sự công bằng cho ngươi, đồng thời cũng đòi lại công bằng cho bản thân ta!”
Nhìn vẻ mặt Lưu Sách vẫn còn dữ tợn, trong lòng Nguyệt Diệu cũng sục sôi lửa giận. Hắn ta bỗng lao về phía một vị tướng lĩnh cầm đầu quân Hỏa Đồ, bóp chặt cổ gã ta rồi giơ lên cao.
“Ta biết ngươi, Hỏa Hành Trắc đúng không? Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội để giải thích!”
“Khụ khụ… Đại lãnh chúa Nguyệt Diệu, họ xâm phạm vào quân doanh Hỏa Đồ trước, bọn ta chỉ đuổi giết đến đây mà thôi!”
Nghe vậy, ánh mắt Nguyệt Diệu lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Lúc này lại có mấy người chạy tới, đứng bên cạnh Nguyệt Diệu.
“Ngô vương, kẻ này đang nói dối! Lúc Lưu Sách tập hợp chiến sĩ của bộ tộc người chơi xuất binh thì bọn ta đều có mặt ở đó, sao họ có thể chạy tới đại vực Cửu Diệu trong thời gian ngắn như thế, lại còn xâm phạm quân doanh của quân Hỏa Đồ nữa chứ! Quả là buồn cười!” Người lên tiếng chính là Nguyệt Nha Tướng mà Nguyệt Diệu cực kỳ tín nhiệm.
“Hỏa Hành Trắc, ngươi thật sự muốn chết sao? Nói thật đi, có phải bát đệ Hỏa Diệu đã sai khiến ngươi đi cướp bóc vật báu của ta không hả?” Lúc này, Nguyệt Diệu thật sự có sát ý.
Tuy rằng hắn ta vẫn còn nhớ tới tình nghĩa huynh đệ, song trong mắt hắn ta, hành động của Hỏa Diệu đã rất quá đáng rồi.
“Đại lãnh chúa Nguyệt Diệu, họ đã xâm phạm quân doanh của bọn ta thật mà! Bọn ta chỉ đuổi giết họ đến đây thôi! Nào có chuyện cướp bóc vật tư ở đây, thuộc hạ hoàn toàn không biết gì cả!”
Nguyệt Diệu thất vọng lắc đầu nhìn Hỏa Hành Trắc.
Tất cả chứng cứ đều vô cùng rõ ràng. Song Hỏa Hành Trắc vẫn còn ngụy biện.
Trước đó Lưu Sách vẫn ở Minh Phủ, sau khi biết vật tư bị cướp thì gã mới dẫn quân tới đây. Nguyệt Nha Tướng cùng với những thuộc hạ khác đều có thể chứng minh điểm này.
Hơn nữa Hỏa Hành Trắc dẫn quân tiến vào Thảo Nguyên Hoang Vu, hành vi này giống hệt với lời kể của Phong Nha, cho nên Nguyệt Diệu thật sự nổi giận.
“Rắc!”
Lần này Nguyệt Diệu không còn do dự mà lập tức bẻ cổ Hỏa Hành Trắc.
Các thuộc hạ của hắn ta đều có mặt ở đây. Nếu đã bị người ta bắt nạt tới tận nơi rồi mà vẫn còn không quyết đoán thì không xứng làm phủ quân, hơn nữa không thể lập uy trước mặt thuộc hạ.