Tôi Là Trùm Sau Màn

Chương 273: Bằng chứng vô cùng rõ ràng


Đọc truyện Tôi Là Trùm Sau Màn – Chương 273: Bằng chứng vô cùng rõ ràng

Editor: Nguyetmai

Cái chết của Hỏa Hành Trắc khiến tất cả chiến sĩ quân Hỏa Đồ đều đồng thời lùi về sau một bước. Giờ phút này, họ thật sự sợ hãi.

Mặc dù Nguyệt Diệu đã rời khỏi đại vực Cửu Diệu, song uy thế của hắn ta vẫn còn. Họ hoàn toàn không dám nảy sinh suy nghĩ chống cự.

“Ngươi, bước ra!” Lúc này, Nguyệt Diệu chỉ tay về phía một tên Quỷ Tướng trong quân Hỏa Đồ.

“Đại lãnh chúa Nguyệt Diệu, bọn ta thật sự chỉ đuổi giết thôi, thậm chí không biết vật tư của báu mà người nói là gì!” Chiến sĩ bị điểm danh hoảng sợ nói.

“Phụt!”

Nguyệt Diệu không nhiều lời, phất tay chém một ra một tia sáng chặt đầu kẻ này.

“Ngươi! Bước ra!”

Mỗi lần Nguyệt Diệu giơ tay chỉ, một đám Quỷ Tướng lại run rẩy đứng dậy. Nhưng không hề ngoài ý muốn, câu trả lời của họ đều khiến Nguyệt Diệu không hài lòng, tất cả đều bị xử quyết ở đây.

“Tốt lắm! Các ngươi rất trung thành! Vậy thì ta đành đích thân đi tìm bát đệ để hắn giải thích vậy!”

Dứt lời, Nguyệt Diệu xoay người về phía thủ lĩnh của các thế lực Bắc Kỳ đi theo đến đây.

“Đến quân doanh Hỏa Đồ ở đại vực Cửu Diệu cùng ta!”

Sau đó, Nguyệt Diệu quay sang Lưu Sách vẫn còn đang tức giận.


“Lưu Sách, nếu ngươi đã nguyện trung thành với ta, hơn nữa tộc nhân của ngươi còn mất mạng để che chở Phong Nha thoát thân, vậy thì ta sẽ đòi lại công bằng cho ngươi. Ngươi cứ yên tâm đi!”

“Lão đại Nguyệt Diệu, chúng ta đến quân doanh Hỏa Đồ thôi! Chỉ cần tìm thấy vật báu thì xem thử chúng còn ngụy biện kiểu gì!” Lưu Sách phẫn nộ quát lên.

“Được! Xuất phát!”

Nguyệt Diệu vừa dứt lời, quân đoàn lập tức xuất phát đến đại vực Cửu Diệu.

Lúc này trong lòng Nguyệt Diệu đang rất bức bối. Hắn ta cảm thấy tuy rằng quan hệ giữa mình và Hỏa Diệu không được tốt lắm, song huynh đệ thì vẫn là huynh đệ, dù thế nào đi chăng nữa thì vẫn có cùng huyết thống.

Thế nhưng hành động của Hỏa Diệu đã khiến hắn ta không thể nhịn được nữa, quả thực không coi hắn ta là huynh đệ.

Hắn ta vừa trở thành phủ quân Bắc Kỳ, đang trong giai đoạn cần củng cố địa vị nhất. Nếu không thể xử lý thỏa đáng việc này mà chỉ giải quyết sơ sài thì hắn ta còn phục chúng kiểu gì? Đừng làm phủ quân nữa thì hơn.

Quân doanh Hỏa Diệu.

Khi Nguyệt Diệu dẫn dắt mấy triệu người chơi đến đây, quân Hỏa Đồ lập tức bị kinh động, nhanh chóng tập kết binh lính, còn tưởng là có kẻ địch xâm lược.

Nhưng sau khi phát hiện là Nguyệt Diệu, các chiến sĩ quân Hỏa Đồ không khỏi ngây ngẩn cả người.

“Hỏa Diệu!” Nguyệt Diệu gầm lên, tiếng thét thổi quét về phía trước, vang vọng trên không trung quân doanh.

“Đại lãnh chúa Nguyệt Diệu, bây giờ đại lãnh chúa Hỏa Diệu hẳn là đang bàn bạc công việc với các lãnh chúa ở Huyền Thiên Các chứ không có ở quân doanh!” Đại đô thống Quỷ Vương Hỏa Lãng phụ trách quản lý quân doanh vội ôm quyền nói với Nguyệt Diệu.

“Hỏa Lãng, ngươi nói thật cho ta biết, các ngươi có cướp bóc vật tư của ta không? Hoặc là vật báu của ta có phải là đang đặt trong kho vật tư của quân doanh các ngươi hay không?”


Nghe vậy, trái tim Hỏa Lãng như đập hụt một nhịp, vội lên tiếng: “Đại lãnh chúa Nguyệt Diệu, sao có thể có chuyện đó được chứ, chúng ta nào dám làm như vậy! Kho vật tư không thể nào có vật báu của ngài được!” Giờ khắc này, Hỏa Lãng đã ý thức được tình huống không ổn. Nguyệt Diệu đến với khí thế hung hãn, chắc chắn không phải đến để thăm hỏi đại lãnh chúa Hỏa Diệu.

“Mở kho vật tư ra để ta kiểm tra thử xem!” Nguyệt Diệu lạnh lùng nhìn Hỏa Lãng, liên tục gây áp lực lên người gã.

“Đại lãnh chúa Nguyệt Diệu… Thế… Thế là không ổn đâu, đại lãnh chúa Hỏa Diệu còn chưa về…”

“Ngươi đi gọi hắn tới đây ngay bây giờ, cứ nói là ta tìm hắn. Chẳng qua nhất định phải kiểm tra kho vật tư!” Nói rồi, Nguyệt Diệu vung tay lên. Lưu Sách lập tức dẫn dắt quân đoàn người chơi thẳng tiến vào trong quân doanh của quân Hỏa Đồ.

Bởi vì có Nguyệt Diệu ở đây nên các chiến sĩ quân Hỏa Đồ hoàn toàn không dám chống cự, chỉ có thể trơ mắt nhìn người chơi đặt chân vào doanh địa.

“Đại lãnh chúa Nguyệt Diệu…”

“Ngươi không cần phải nói nữa, đi tìm Hỏa Diệu để hắn mau chóng đến gặp ta!”

“Vâng!” Hỏa Lãng đành phải trả lời. Gã hoàn toàn không dám từ chối, thậm chí không dám phản kháng khi đối mặt với Nguyệt Diệu.

Lúc dẫn quân đội đến trước cửa kho vật tư, Nguyệt Diệu lại bắt chiến sĩ quân Hỏa Đồ mở cửa ra.

“Lưu Sách, dẫn người vào điều tra, lục soát kỹ càng cho ta!”

“Lão đại, không thành vấn đề!” Lưu Sách lập tức đáp, sau đó vung tay lên, vô số người chơi ồ ạt ùa vào kho vật tư.

Ngay tại lúc Nguyệt Diệu cũng chuẩn bị đi vào kiểm tra thì một tia sáng xẹt tới từ chân trời.

“Nhị ca, ngươi làm thế là có ý gì?”

“Bát đệ, ta phải hỏi ngươi mới đúng, rốt cuộc ngươi có ý gì hả?” Khí thế của Nguyệt Diệu tăng vọt, nhìn chằm chằm vào người mới xuất hiện.


Tia sáng tắt dần, Hỏa Diệu xuất hiện bên cạnh Nguyệt Diệu.

“Nhị ca, ta không hiểu ngươi đang nói gì. Nhưng ngươi dẫn người xâm nhập vào quân doanh của ta, còn tự tiện mở kho vật tư của ta ra, trong mắt ngươi có còn bát đệ ta không hả?” Hỏa Diệu tức giận nhìn Nguyệt Diệu.

“Ta hỏi ngươi, có phải là người của ngươi đã cướp bóc vật báu của ta không hả?” Nguyệt Diệu cố gắng bắt mình phải tỉnh táo lại, sau đó chất vấn Hỏa Diệu.

“Nhị ca đừng đùa, sao ta lại đi cướp vật báu của ngươi được chứ. Hôm đó chúng ta đã bàn bạc xong việc phân phối rồi mà. Không phải thuộc hạ của ngươi đã áp tải số vật báu đó về rồi sao?”

“Được rồi! Bây giờ ta không muốn nghe ngươi giải thích nữa, chờ Lưu Sách ra trước đã!” Dứt lời, Nguyệt Diệu đưa mắt nhìn cửa kho vật tư chờ Lưu Sách xuất hiện.

Đối mặt với Nguyệt Diệu hùng hổ, Hỏa Diệu bỗng ý thức được có gì đó sai sai.

Gã biết tính cách của nhị ca Nguyệt Diệu, nếu không phải có lý do thì hắn ta nhất định sẽ không hề nể mặt gã như thế, còn làm hành động sẽ phá hỏng tình cảm huynh đệ này.

Điều này khiến gã có linh cảm chẳng lành, dường như mình đã để sót điều gì đó mất rồi.

Lúc này, trong kho vật tư, Lưu Sách dẫn người xâm nhập vào bên trong.

Sau khi đi đến tận cùng của kho vật tư, Lưu Sách bỗng nói.

“Các anh em, ném hết số vật tư mà tụi bay cướp được ra đây, đằng sau canh chừng!”

Người chơi ở đằng sau nghe vậy thì vội quay lại quan sát.

Những người chơi cướp bóc vật tư nhanh chóng ném hết vật báu ra, chồng chất dưới chân tường kho vật tư.

Đây chính là bước thứ ba trong kế hoạch của họ, vu oan giá họa.

Sau khi những người chơi đi cướp bóc vật báu hoàn thành nhiệm vụ, tất cả đều hủy bỏ hình thái ngụy trang, kế đó lập tức chạy tới quân doanh của quân Hỏa Đồ ở đại vực Cửu Diệu từ Thảo Nguyên Hoang Vu. Sau một phen đánh nghi binh, họ bèn dẫn dắt chiến sĩ quân Hỏa Đồ đuổi giết họ chạy về Thảo Nguyên Hoang Vu.


Cũng chính vào lúc đó, Lưu Sách dẫn binh tới hội tụ với những người chơi, đồng thời bao vây đuổi giết đám chiến sĩ quân Hỏa Đồ kia.

Họ vốn định chờ Nguyệt Nha Tướng tập kết quân đội rồi đến đây để họ chứng kiến tận mắt bằng chứng quân Hỏa Đồ đã thực sự đến Thảo Nguyên Hoang Vu.

Nhưng tất cả lại thuận lợi đến thần kỳ. Những người chơi không thể ngờ được rằng Nguyệt Diệu lại chạy tới vào đúng thời điểm mấu chốt này.

Có thể nói hết thảy đều là ý trời. Vốn còn phải chờ đợi, không ngờ kế hoạch lại tiến triển thuận lợi đến thế.

Giờ khắc này, những người chơi đều vô cùng vui sướng.

Sau khi những người chơi ném vật báu ra, Lưu Sách lập tức chạy như điên ra ngoài kho vật tư.

Lúc này Nguyệt Diệu và Hỏa Diệu đều bình tĩnh chờ Lưu Sách xuất hiện.

Lưu Sách vội chạy ra ngoài kho vật tư, sau đó ngẩng đầu hô to với Nguyệt Diệu: “Lão đại Nguyệt Diệu, ta chưa từng thấy số vật báu được áp tải trông như thế nào, nhưng mà ở cuối chân tường kho vật tư này lại có một đống vật báu, cần người đích thân xác nhận!”

Nghe vậy, Nguyệt Diệu lập tức hạ xuống, bước vào trong kho vật tư.

Thấy vậy, trái tim Hỏa Diệu chợt đập hụt một nhịp.

Đây là kho vật tư trang bị của quân doanh, bên trong hoàn toàn không có khả năng chứa vật báu. Cho nên lời nói của Lưu Sách khiến gã cảm thấy không ổn.

Thế nên gã cũng vội đi theo.

Sau khi Nguyệt Diệu phát hiện vật báu chồng chất như núi ngay cuối kho vật tư, cơn tức sôi trào trong lòng hắn ta. Hắn ta bỗng quay lại nhìn Hỏa Diệu: “Bát đệ, bây giờ đã có thể cho ta một lời giải thích chưa?” Nguyệt Diệu cất cao giọng.

“Nhị ca, ta bị kẻ khác hãm hại!” Sắc mặt Hỏa Diệu xanh mét.

“Hãm hại ư? Tiếp đó có phải ngươi muốn nói rằng bộ tộc người chơi dưới trướng của ta đã hãm hại ngươi không? Ví dụ như là họ giấu vật báu trong người, chỉ chờ kho vật tư của quân Hỏa Đồ các ngươi mở ra rồi sẽ bỏ vào bên trong để hãm hại ngươi?”

Bộ tộc người chơi đến từ Thảo Nguyên Hoang Vu nên Nguyệt Diệu có thể khẳng định rằng họ không hề mang theo bất cứ vật tư nào trên người cả. Trong tình huống có cả nhân chứng lẫn bằng chứng như vậy mà Hỏa Diệu vẫn còn ngụy biện, khiến Nguyệt Diệu càng phẫn nộ hơn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.