Đọc truyện Tôi Là Trùm Sau Màn – Chương 271: Sự kinh ngạc của Hải Vương
Editor: Nguyetmai
Sau khi Phong Nha chạy xa, thân hình của thống lĩnh Hỏa Diệu dần xảy ra thay đổi. Sau khi khói đen tan đi, khuôn mặt của Hao Thiên xuất hiện.
Thấy Hao Thiên, Trần Tử Vũ cũng bật cười, thu hồi vũ khí.
Chiến binh Hỏa Đồ xung quanh cũng đều nở nụ cười gian xảo.
Đây chính là bước thứ hai trong kế hoạch của họ, châm ngòi quan hệ giữa Nguyệt Diệu và đại vực Cửu Diệu.
Sau khi Nguyệt Diệu chính thức trở thành phủ quân, những người chơi vốn định dùng đạo cụ đặc thù “Thẻ Tạo Hình” trong Thương Thành danh vọng để gián tiếp chế tạo xung đột giữa Bắc Kỳ và Cửu Diệu.
Song theo lời Nguyệt Diệu, Lưu Sách lại biết hắn ta vẫn còn một đống vật báu đang gửi ở đại vực Cửu Diệu, hơn nữa cũng dự định sẽ thu hồi trong thời gian gần đây.
Điều này không thể nghi ngờ cho những người chơi mục tiêu mới. Doãn Hiểu Kỳ lập tức sửa lại kịch bản.
Để cướp bóc số vật tư này, những người chơi đã chuẩn bị nhiều lần. Đầu tiên là cố ý quan hệ thân thiết với mấy vị thống lĩnh của quân Nguyệt Diệu, moi được một tin tức từ trong miệng họ, đó là ở đại vực Cửu Diệu, người huynh đệ có quan hệ tệ nhất với Nguyệt Diệu chính là lão bát Hỏa Diệu.
Tin tức này rất mấu chốt. Nếu những người chơi muốn châm ngòi ly gián thì đương nhiên phải chọn kẻ có khả năng cướp bóc vật tư của hắn ta lớn nhất.
Sau đó, Doãn Hiểu Kỳ còn suy xét đến việc sự tồn tại của Nguyệt Diệu là một nhân tố không ổn định, sợ sẽ xảy ra vấn đề trong lúc cướp bóc nên đã bảo Lưu Sách xúi giục Nguyệt Diệu ra hải vực Hoàng Tuyền tìm kiếm Hải Vương để đàm phán.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, kế hoạch của những người chơi bắt đầu tiến hành.
Bắt đầu từ khi đội áp tải xuất phát đi Cửu Diệu lãnh vật tư, tình hình của đội ngũ được những người chơi cập nhật liên tục trên diễn đàn. Bất kể là tọa độ của đội áp tải hay phân bố nhân viên đều rõ mồn một trong mắt họ.
Không có Nguyệt Diệu, lại chiếm ưu thế cực lớn, có thể nói những người chơi cướp bóc số vật tư này dễ như trở bàn tay, không cần tốn quá nhiều sức.
Khâu quan trọng nhất trong kế hoạch này chính là nhất định phải để xổng một kẻ mà Nguyệt Diệu có thể tin tưởng. Đây là điểm mấu chốt để gây ra mâu thuẫn. Cho nên mới có cảnh đám người Trần Tử Vũ giả vờ liều mình nghĩ cách cứu viện Phong Nha, chính vì mục đích đốt cháy ngòi dẫn nổ này.
Mời Hao Thiên ra sân khấu cũng là để vở kịch này chân thật hơn. Chung quy một đội quân mấy trăm nghìn người, chẳng lẽ không có lấy một thống lĩnh cấp Quỷ Tướng sao?
Mà Nguyệt Diệu vẫn chưa biết đến sự tồn tại của Hao Thiên nên vừa vặn có thể chấp hành nhiệm vụ này.
Lúc này, những người chơi dùng “Thẻ Tạo Hình” biến thành chiến sĩ quân Hỏa Đồ đều đưa mắt nhìn xe vật tư.
“Mang theo hết đi. Không thể để lại mấy thứ này được, mang theo cả xe luôn.” Ngô Quốc Nhất vừa dứt lời, người chơi xung quanh nhanh chóng dỡ hàng, ném tất cả vật tư vào trong không gian.
Sau khi làm xong mọi chuyện, Ngô Quốc Nhất bắt đầu kêu gọi những người chơi đi về phía Thảo Nguyên Hoang Vu trong kênh khu vực.
Bởi vì nhiệm vụ của họ còn chưa kết thúc, vẫn còn một bước rất quan trọng chưa làm.
…
Hải vực Khuê Long, đảo Tân Mạt, cung điện quốc gia Mutter Sea.
Lúc này Hải Vương đang cạn lời nhìn Nguyệt Diệu ghé thăm.
Nhất là sau khi nghe nói Nguyệt Diệu đã trở thành phủ quân của Bắc Kỳ, Hải Vương bỗng dưng muốn cười.
Gã ta cũng coi như là người quen cũ với bộ tộc người chơi. Mấy thế lực khác ở Bắc Kỳ như Bàn Thạch hay Cửu Đầu Xà các thứ mà nguyện trung thành thì gã ta sẽ tin, song nói là bộ tộc người chơi tuyên thệ nguyện trung thành thì có đánh chết gã ta thì gã ta cũng không tin đâu.
Bộ tộc người chơi là loại người gì? Đó là một bộ tộc hoàn toàn điên rồ. Trong mắt chúng, kẻ địch mạnh hay yếu chưa bao giờ quan trọng. Chỉ cần chọc phải thì nhất định sẽ bám lấy ngươi như mầm độc.
“Nguyệt Diệu, ngươi trở về đi. Chờ ngươi triệt để chưởng khống Bắc Kỳ rồi hãy đến tìm ta!” Hải Vương bất đắc dĩ lắc đầu.
Sau khi sở hữu lực lượng Chết Chóc, bây giờ thực lực của Hải Vương đã gần sát với Quỷ Hoàng đỉnh phong, huống chi đây còn là lãnh địa của gã ta, cho nên gã ta hoàn toàn không e ngại khi đối mặt với Nguyệt Diệu.
“Hải Vương, ta đã là Bắc Kỳ Phủ Quân rồi!”
Thấy Hải Vương có vẻ vẫn không tin, Nguyệt Diệu lập tức lấy âm phù Bắc Kỳ ra để chứng minh.
Thấy âm phù, Hải Vương cũng sửng sốt, nhưng vẻ mặt lại càng quái dị hơn.
Bộ tộc người chơi thật sự nguyện trung thành với hắn ta rồi ư? Sao có thể thế được!
Cho dù Nguyệt Diệu đã lấy âm phù ra, song Hải Vương vẫn cảm thấy là lạ.
Nếu bộ tộc người chơi thật sự dễ thu phục đến thế thì lúc trước khi xâm lược Bắc Kỳ, gã ta đã sớm thu phục chúng rồi. Cho nên gã ta cảm thấy chuyện này nhất định có uẩn khúc gì đó.
“Nguyệt Diệu Phủ Quân, ta tin ngươi. Chẳng qua có thể nói cho ta biết ngươi đã chiếm lĩnh Bắc Kỳ như thế nào không?” Hải Vương suy nghĩ một lát, vẫn không nhịn được tò mò hỏi.
Lần này Nguyệt Diệu đến hải vực Khuê Long là để giải quyết nguy cơ bộ tộc Chết Chóc xâm nhập, cho nên đương nhiên là không có gì phải giấu giếm Hải Vương cả. Hắn ta lập tức kể lại quá trình, suy cho cùng thì đây cũng không phải là bí mật.
Sau khi nghe Nguyệt Diệu nói xong, Hải Vương không nhịn được cười phá lên.
Bất kể là Nguyệt Diệu hay đám người Hắc Thúy đứng xung quanh đều ngơ ngác khi nghe thấy Hải Vương cười.
“Nguyệt Diệu ơi là Nguyệt Diệu, ngươi vô tư thật đấy!” Hải Vương vỗ đùi, có vẻ rất là sung sướng.
“Hải Vương, ngươi nói thế là sao?” Nguyệt Diệu không khỏi nhíu mày.
“Ngươi có hiểu biết về các thế lực Bắc Kỳ không?” Hải Vương lại cười hỏi Nguyệt Diệu.
“Sau khi trở thành phủ quân, đương nhiên là ta đã tìm hiểu kỹ càng rồi!”
“Ồ, thế ngươi cảm thấy mấy chủng tộc Bắc Kỳ này thế nào?”
Trong lúc nói chuyện với Nguyệt Diệu, Hải Vương dần dần chuyển chủ đề đến bộ tộc người chơi.
“Bộ tộc người chơi à?” Nhắc tới đây, trong đầu Nguyệt Diệu lại hiện ra dáng vẻ ngang bướng của Lưu Sách.
Nguyệt Diệu suy nghĩ một lát, cũng không giấu giếm điều gì mà nói thẳng thừng cái nhìn của mình về bộ tộc người chơi.
Sau khi nghe Nguyệt Diệu nói xong, Hải Vương lại cất tiếng cười to.
Có thể nói, bộ tộc người chơi trong miệng Nguyệt Diệu hoàn toàn không phải là một chủng tộc với bộ tộc người chơi mà gã ta biết.
Hải Vương biết rất rõ bộ tộc người chơi nham hiểm cỡ nào. Chúng từng lợi dụng đủ loại chiến thuật ở vùng biển để cướp báu vật, vật tư của gã ta. Chính vì thế nên cuối cùng Hải Vương không nhịn được nữa, mới dẫn dắt quân Hải Vương phát động chiến tranh toàn diện với Bắc Kỳ.
Nhưng theo như miêu tả của Nguyệt Diệu, bộ tộc người chơi lại là loại mãng phu ngu xuẩn, không biết thay đổi theo tình thế, chỉ biết có chiến đấu.
Bấy giờ Hải Vương đã chắc chắn một điều.
Nhất định Nguyệt Diệu đã bị bộ tộc người chơi chơi xỏ rồi!
Tuy rằng không biết rốt cuộc bộ tộc người chơi đang muốn làm trò gì, nhưng Hải Vương vẫn cảm thấy có lẽ Nguyệt Diệu sẽ không có kết cục tốt lành gì.
Có điều Hải Vương rất vui khi thấy Bắc Kỳ nội chiến. Thế là gã ta cười nói: “Nguyệt Diệu Phủ Quân, ta tin ngươi. Nếu chúng ta đã không có thù oán gì thì bộ tộc Chết Chóc đương nhiên sẽ rút lui khỏi Bắc Kỳ!”
“Đa tạ!”
Sau khi chắc chắn rằng bộ tộc Chết Chóc sẽ không đến xâm phạm, Nguyệt Diệu mới coi như thở phào nhẹ nhõm. Với thực lực hiện tại của Bắc Kỳ thì sẽ không sáng suốt khi chống lại Hải Vương. Có thể giải quyết bằng cách đàm phán hòa bình là không thể tốt hơn.
Hai người lại tán gẫu một lát, cuối cùng Nguyệt Diệu đứng dậy rời đi. Hải Vương cũng khách sáo đưa tiễn.
…
Sau khi Nguyệt Diệu rời đi, Hải Vương trở về cung điện, lại cất tiếng cười to.
Gã ta thật sự là không thể nhịn được. Trong mắt gã ta, Nguyệt Diệu quả thực là một kẻ ngốc sắp bị lừa mà còn cảm thấy mình giỏi lắm.
“Ngô vương, lại sao người lại vui vẻ đến thế?” Đám người Hắc Thúy thật sự rất khó hiểu, không kìm nổi tò mò hỏi.
“Các ngươi biết bộ tộc người chơi chứ? À, chính là bộ tộc đến dự tiệc, sau này lại bùng nổ xung đột với đảo Lang Gia ấy!”
“Đương nhiên là biết rồi. Thế lực này cực kỳ cường đại. Đúng rồi, ngô vương từng nói họ là bộ tộc ở Bắc Kỳ…” Giờ khắc này, đám người Hắc Thúy cũng bỗng nghĩ tới điều gì đó.
“Đúng, chúng chính là kẻ địch lớn nhất của Hải Vương ta đây. Nhưng bây giờ Nguyệt Diệu lại nói với ta rằng hắn ta đã thu phục Bắc Kỳ!” Nói rồi, Hải Vương lại lộ ra ý cười.
“Ý của Hải Vương đại nhân là Bắc Kỳ Phủ Quân này e rằng sẽ bị…” Hắc Thúy nói rồi sửng sốt.
Giờ khắc này, mấy vị quốc chủ cũ kể cả Hắc Thúy bỗng hiểu ra tại sao Hải Vương lại vui vẻ như thế.
Không biết gì về bộ tộc người chơi mà đã tự tiện tiếp quản Bắc Kỳ. Họ không khỏi đau buồn vì Nguyệt Diệu nửa giây, cảm thấy thằng cha này có lẽ sẽ không còn sống được bao lâu nữa rồi…