Tôi Là Trùm Sau Màn

Chương 270: Trò hay mở màn


Đọc truyện Tôi Là Trùm Sau Màn – Chương 270: Trò hay mở màn

Editor: Nguyetmai

Bắc Kỳ, Minh Phủ.

Sau khi Nguyệt Diệu chính thức trở thành phủ quân, trong lòng hắn ta tràn đầy kiêu ngạo.

Hắn ta đã thèm khát vinh quang tối cao này từ lâu lắm rồi. Nhưng ở đại vực Cửu Diệu, vị trí phủ quân chỉ có một. Chỉ cần có đại ca Tinh Diệu thì hắn ta sẽ không bao giờ có cơ hội đó.

Nhưng bây giờ, hắn ta đã chiếm được địa vị mà mình khao khát nhất, cũng có được thực lực cường đại.

Giờ phút này, lòng dạ của Nguyệt Diệu không thể nghi ngờ là bành trướng.

Mấy ngày tiếp theo, thông qua đám người Lưu Sách và Bàn Thạch, Nguyệt Diệu đã tìm hiểu về tình hình của Bắc Kỳ trong giai đoạn hiện giờ.

Ngay sau đó, có một vấn đề đã gợi ra sự chú ý của Nguyệt Diệu.

Đó chính là bộ tộc Chết Chóc không ngừng xâm nhập từ hải vực Hoàng Tuyền ở phía Đông.

Trong giai đoạn hiện giờ, bởi vì chuyện đại vực Cửu Diệu nên những người chơi đã trực tiếp bỏ qua phòng thủ ở phía Đông, dẫn đến việc bộ tộc Chết Chóc không ngừng xông tới từ bờ biển Lưu Ly, gây tổn hại rất lớn đối với sinh thái của Bắc Kỳ.

Theo lời kể của Lưu Sách, Nguyệt Diệu đã biết bộ tộc Chết Chóc lại là thế lực của Hải Vương. Điều này không khỏi khiến hắn ta cảm thấy vô cùng nhức đầu.

Chẳng qua nếu đã là Bắc Kỳ Phủ Quân thì nhất định phải giải quyết vấn đề này.

Lúc này, Nguyệt Diệu quyết định ra biển thăm hỏi Hải Vương, mong có thể hòa giải việc này thông qua đàm phán.

Song có điều mà hắn ta không biết, những người chơi đang muốn nhìn thấy hắn ta làm thế.


Biên giới phía Tây của Thảo Nguyên Hoang Vu.

Một đội áp tải vật tư do quân Nguyệt Diệu là chủ lực, người chơi và các thế lực Bắc Kỳ khác phụ trợ đang tiến đến từ đại vực Cửu Diệu.

Đối với Nguyệt Diệu mà nói, lần áp tải này vô cùng quan trọng. Bởi vì số vật tư này là toàn bộ gia tài của hắn ta ở Cửu Diệu, trong đó bao gồm cả vô số vật báu.

Sau khi trở thành Vua Bắc Kỳ, triệt để tách ra ở riêng với các huynh đệ, Nguyệt Diệu đương nhiên sẽ không để lại những vật báu này ở Cửu Diệu mà lựa chọn mang chúng về Bắc Kỳ.

Tuy rằng vật tư vô cùng quan trọng, nhưng Nguyệt Diệu vẫn chưa đích thân áp tải. Bởi vì hắn ta hoàn toàn không lo lắng sẽ xảy ra vấn đề.

Hiện giờ Cửu Diệu và Bắc Kỳ đều là người nhà mình, hơn nữa các thế lực như người chơi hay Bàn Thạch đều đã nguyện trung thành với hắn ta bằng linh hồn nên căn bản là không có khả năng sẽ phản bội.

Trong tình huống gần như không có bất trắc này, Nguyệt Diệu yên tâm ra biển.

Năm mươi nghìn nhân viên hộ tống men theo con đường mới được mở ra gần đây trên Thảo Nguyên Hoang Vu đi về phía Minh Phủ.

Thân là thống lĩnh của đội áp tải lần này, Quỷ Tướng Phong Nha không ngừng lia mắt nhìn đằng trước để quan sát tình hình.

Tuy rằng lần hộ tống này có thể nói là cực kỳ an toàn, dù sao tất cả thế lực ở Bắc Kỳ đều đã bị thu phục, căn bản là không có khả năng phản bội. Nhưng hắn ta vẫn phải đề phòng bất trắc. Theo lời Nguyệt Diệu thì có lẽ vẫn còn thế lực nào đó ở Bắc Kỳ chưa nguyện trung thành với hắn ta.

Men theo con đường đi ra biên giới đến nơi mai táng, tầm nhìn lập tức trở nên trống trải.

Phong Nha cũng thở phào nhẹ nhõm. Nếu muốn mai phục thì khu vực cỏ dại rậm rạp ở Thảo Nguyên Hoang Vu mới là sự lựa chọn tốt nhất, cho nên mức độ nguy hiểm của họ đã được giảm bớt rất nhiều.


Ngay tại lúc Phong Nha phất tay ra hiệu cho đội ngũ đằng sau đuổi theo thì lại có tiếng bước chân nặng nề vang lên từ phương hướng Thảo Nguyên Hoang Vu.

Phong Nha vội xoay người nhìn về phía Thảo Nguyên Hoang Vu, sau đó lập tức phát hiện vô số bóng dáng lay động trong bụi cỏ đang liên tục đến gần họ.

Sau khi thấy rõ những kẻ đó, con ngươi của Phong Nha chợt co rụt lại, bởi vì hắn ta rất quen thuộc với những người này, chính là chiến binh Hỏa Đồ dưới trướng của lãnh chúa Hỏa Diệu.

Cảnh tượng này khiến Phong Nha rùng mình, vội vụt roi Hỗn Địa Long dưới thân mình lao về phía đội áp tải, đồng thời còn hét lên: “Quân Nguyệt Diệu nhanh chóng áp tải vật tư trở về, những người còn lại yểm hộ vật tư rút lui với ta!”

Trong mắt Phong Nha, số vật tư này quan trọng hơn hộ vệ nhiều, cho nên đương nhiên phải bảo vệ vật tư trước.

Nhưng đúng lúc này, trong kẽ đất ở nơi mai táng đằng trước cũng lần lượt toát ra vô số bóng người.

Tất cả đều là chiến binh Hỏa Đồ dưới trướng của quân Hỏa Đồ, không một ai ngoại lệ.

“To gan! Đây là vật tư của Nguyệt Diệu Phủ Quân, đại lãnh chúa của các ngươi chính là huynh đệ của phủ quân nhà ta, ai trong số các ngươi dám cướp vật tư!” Thấy chiến binh Hỏa Đồ bao vây từ xung quanh, Phong Nha không khỏi rống lên.

Lúc này, trái tim của Phong Nha đang đập thình thịch.

Ở đây chí ít cũng có mấy trăm nghìn chiến binh Hỏa Đồ, muốn phá vây ra ngoài không phải là một chuyện đơn giản. Hắn ta chỉ mong rằng tên tuổi của Nguyệt Diệu Phủ Quân sẽ có tác dụng.

Thực ra thì trên đường hộ tống vật tư, Phong Nha cũng đã nghĩ tới rất nhiều khả năng bị cướp đoạt, nhưng lại không ngờ mấy vị huynh đệ ruột thịt của Nguyệt Diệu sẽ ra tay.

“Huynh đệ thì không thể cướp sao?” Lúc này, một người đàn ông khôi ngô mặc áo giáp màu đỏ cầm đầu quân Hỏa Đồ xách đao bước tới gần.

“Nếu Nguyệt Diệu Phủ Quân biết, hắn sẽ không tha cho các ngươi đâu!” Phong Nha nghiêm khắc nói, dường như muốn đe dọa đội ngũ cướp bóc.


“Nếu các ngươi đều chết thì còn ai biết nữa!” Người đàn ông khôi ngô vung chiến nhận lên, quân Hỏa Đồ lập tức xông tới.

“Thống lĩnh Phong Nha, ngươi rời khỏi chỗ này trước đi, trở về Minh Phủ tìm viện quân!” Lúc này, thân là một thành viên của đội hộ vệ, Trần Tử Vũ lập tức kêu to với Phong Nha.

“Thế còn các ngươi thì sao?”

“Chúng muốn giết người diệt khẩu, nhất định phải có người truyền tin về mới được! Thực lực của ngươi mạnh nhất trong số chúng ta, ngươi có cơ hội thoát thân nhất!” Trần Tử Vũ tung một cú đấm đẩy lùi hai gã chiến binh Hỏa Đồ tiếp cận mình rồi quay đầu lại hô.

Phong Nha nhìn Trần Tử Vũ bằng ánh mắt thật sâu, sau đó cắn răng xoay người chạy băng băng về phía Minh Phủ.

Hắn ta có thể thấy được lần này quân Hỏa Đồ rõ ràng là đã chuẩn bị vụ cướp bóc này từ trước rồi. Họ căn bản là không thể mang theo vật tư rút lui.

Hơn nữa, giờ phút này trong đầu Phong Nha chỉ còn lại một suy nghĩ, đó chính là nhất định phải báo tin này cho Nguyệt Diệu.

“Ngươi muốn chạy đi đâu!” Lúc này, người đàn ông khôi ngô cầm đầu quân Hỏa Đồ nhảy lên, xông về phía Phong Nha.

Thấy vậy, Phong Nha lập tức xoay người giơ trường thương lên để ngăn cản thế công.

“Bao vây hắn, đừng để hắn chạy! Hôm nay đừng hòng có kẻ nào chạy thoát!”

Gã ta vừa dứt lời thì chiến binh Hỏa Đồ xung quanh đều ùa lên bao vây chặt chẽ xung quanh Phong Nha.

Thấy vậy, Phong Nha vỗ mạnh lên Hỗn Địa Long dưới thân, sau đó giơ trường thương lên, muốn giết ra một con đường thoát thân.

Nhưng Hỗn Địa Long mới lao ra hơn mười mét thì đã ngã gục dưới công kích dày đặc, ngay cả Phong Nha cũng bị văng ra ngoài.

Đối mặt với số lượng chiến binh Hỏa Đồ vô cùng tận, Phong Nha đã liều mình ngăn cản, không ngừng chém giết kẻ địch, song vẫn không thể phá vòng vây chạy thoát.

Đúng lúc này, Trần Tử Vũ dẫn dắt người chơi và thụ yêu liều mình xông tới từ đằng sau, dựa vào vô số binh lính hy sinh để xé ra một con đường đến bên cạnh Phong Nha.


“Thống lĩnh Phong Nha, chúng ta đã mở đường cho ngươi rồi, chạy ngay đi! Nhất định phải chạy thoát ra ngoài!”

“Được!” Phong Nha rất cảm động, đồng ý không hề do dự.

Dưới sự trợ giúp của người chơi, Phong Nha xông pha một đường. Ngay tại lúc hắn ta sắp phá vòng vây thì gã cầm đầu quân Hỏa Đồ lại chặn trước mặt họ.

“Đừng hòng chạy thoát!”

“Cút đi!”

Hai người lại giao thủ với nhau.

Đúng lúc này, Trần Tử Vũ kêu trong kênh giọng nói khu vực: “Mọi người diễn nốt đợt cuối nhé, xông lên, giúp ổng trốn thoát đi!”

Trần Tử Vũ vừa dứt lời thì những người chơi còn sót lại đều xông lên bao vây thống lĩnh Hỏa Diệu, dùng mạng sống để kéo dài thời gian, giúp Phong Nha trốn thoát.

Không có gã cầm đầu Hỏa Diệu ngăn cản, Phong Nha thoát thân ra khỏi vòng vây. Hắn ta chạy như điên về phía Minh Phủ, không dám ngoảnh đầu lại dù chỉ một lần.

“Đừng để hắn chạy thoát, đuổi theo cho ta!” Lúc này, thống lĩnh Hỏa Diệu vừa chém giết người chơi vừa phẫn nộ quát lên.

Thế là vô số chiến sĩ quân Hỏa Đồ tách ra khỏi vòng vây đuổi theo Phong Nha.

Thấy vậy, Phong Nha chạy nhanh hơn nữa.

Bởi vì hắn ta biết nếu lại rơi vào vòng vây thì hắn ta nhất định sẽ không thể sống sót trở về.

Sau khi Phong Nha chạy ra xa, thống lĩnh Hỏa Diệu bỗng khoát tay ngăn cản Trần Tử Vũ đánh tới.

“Dừng lại đi, vừa vừa phải phải thôi. Còn chém nữa hả? Có tin tao đánh trả không?” Nói rồi, thân hình của thống lĩnh Hỏa Diệu dần thay đổi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.