Đọc truyện Tôi Là Trùm Sau Màn – Chương 267: Huynh đệ ở riêng
Editor: Nguyetmai
Sau khi trở về Minh Phủ, Nguyệt Diệu lại trấn an Lưu Sách cáu kỉnh, sau đó dẫn đội hội vệ trở về Cửu Diệu, bắt đầu chuẩn bị cho đợt viện trợ vật tư tiếp theo.
Về đến đại vực Cửu Diệu, Nguyệt Diệu trực tiếp tìm tám vị huynh đệ, kể rõ cho họ nghe về chuyến đi đến Bắc Kỳ lần này.
Trên thực tế, lời kể của Nguyệt Diệu cũng không khác chín vị Cửu Diệu Sứ từng đến Bắc Kỳ là mấy.
Đối với lời nói của sứ giả, họ vẫn còn nghi ngờ. Nhưng đương nhiên sẽ tin tưởng người anh em Nguyệt Diệu cùng nhau lớn lên.
Sau khi tìm hiểu rõ ràng, lần này đại vực Cửu Diệu quyết định dốc hết sức ủng hộ thế lực Minh Phủ trỗi dậy.
Suy cho cùng thì làm thế cũng có lợi cho họ. Chỉ cần trả giá chút vật tư chứ không cần lãng phí nhân lực là có thể chiếm lĩnh Bắc Kỳ. Theo họ thấy thì vụ làm ăn này cực kỳ lời.
Vì thế, mấy đợt tài nguyên tiếp theo lại được lần lượt đưa đến Minh Phủ.
Chẳng qua đội áp tải vật tư trong mấy lần sau không còn thấy Nguyệt Diệu nữa. Dù sao hắn ta đến Bắc Kỳ cũng rất nguy hiểm. Sau khi tìm hiểu về tình hình của Minh Phủ, hắn ta vẫn rất tín nhiệm Lưu Sách, đương nhiên không cần mạo hiểm bị Liệt Sơn phát hiện để qua đó lần nữa.
Mấy ngày tiếp theo, những người chơi thu hoạch dồi dào.
Các loại vật tư của đại vực Cửu Diệu liên tục đưa tới khiến những người chơi vui ra mặt. Thực lực tổng thể của các công hội đều tăng lên với mức độ không hề nhỏ.
Có điều vở kịch còn chưa kết thúc, vẫn phải diễn tiếp.
Kế tiếp, những người chơi lại bùng nổ “xung đột” mấy lần với Bàn Thạch và Cửu Đầu Xà.
Điều này khiến sứ giả mỗi lần đến đây đều vô cùng hài lòng, cho rằng mọi thứ đều tiến vào quỹ đạo theo đúng suy nghĩ của họ.
Theo họ thấy thì thực lực của bộ tộc người chơi đang dần tăng lên, sớm hay muộn Bàn Thạch và Cửu Đầu Xà sẽ không phải là đối thủ của họ. Nắm giữ Bắc Kỳ đã gần trong gang tấc.
…
Trong khoảng thời gian gần đây, có thể nói những người chơi đều diễn rất sâu, mỗi ngày không đóng kịch thì cũng chuẩn bị đóng kịch.
Không cần đánh quái cũng có vật tư. Đại vực Cửu Diệu viện trợ hết lần này tới lần khác khiến họ thật sự “ngại” mỗi khi nhận hàng.
Những người chơi cũng bắt đầu nhanh chóng tăng thực lực của bản thân nhờ số vật tư của đại vực Cửu Diệu.
Vật tư được đưa đến rất là đa dạng, vô cùng đầy đủ. Rất nhiều người chơi thiếu linh tài để chuyển chức thậm chí đã chuyển chức xong nhờ sự trợ giúp của đại vực Cửu Diệu. Mà những người chơi không cần dùng linh tài cũng sẽ rao bán ở sở giao dịch để đổi lấy hồn tệ, sau đó mua trang bị trong Thương Thành.
Chẳng qua đây mới chỉ là bước đầu tiên trong kịch bản của Doãn Hiểu Kỳ. Thứ mà những người chơi muốn không chỉ đơn giản là vật tư.
Trong nửa tháng kế tiếp, chiến tranh liên tục diễn ra ở Bắc Kỳ. Song lãnh chúa Nguyệt Diệu ở khu vực Cửu Diệu lại rất khó chịu.
Dưới sự tấn công của thế lực người chơi, Cửu Đầu Xà và Quỷ Vương Bàn Thạch đã trở thành quân đồng minh. Tuy rằng nhờ có vật tư viện trợ, thế lực Minh Phủ vẫn chiếm ưu thế trong chiến đấu, song trong việc chiếm lĩnh lãnh địa lại hoàn toàn không đạt được tiến triển mang tính thực tế.
Vật tư đã được đưa đến sáu chuyến, nhất là chuyến thứ sáu, để tăng thực lực của thế lực Minh Phủ một cách nhanh chóng, Nguyệt Diệu đã tăng số lượng lên khoảng chừng ba lần.
Nhưng kết quả lại không thể khiến Nguyệt Diệu hài lòng.
Hiện giờ chẳng những là Nguyệt Diệu mà ngay cả tám vị huynh đệ của hắn ta cũng rất sốt ruột.
Tuy rằng đại vực Cửu Diệu của họ thừa thãi vật tư, nhưng cũng không thể cứ cung cấp mãi như thế được.
Ngày hôm nay, huynh đệ Cửu Diệu lại tụ tập trong Huyền Thiên Các, bắt đầu bàn bạc kế hoạch tiếp theo đối với Bắc Kỳ.
Thân là người phụ trách ở Bắc Kỳ, Nguyệt Diệu đưa ra một đề nghị trước tiên, bày tỏ cứ tiếp tục vận chuyển vật tư cho thế lực Bắc Kỳ. Với quy mô khổng lồ của bộ tộc người chơi thì sớm muộn gì cũng có thể chiếm cứ cả Bắc Kỳ.
Chẳng qua khi nghe thấy đề nghị của hắn ta, tuy rằng tám vị huynh đệ không nói rõ, nhưng bất mãn trong lòng đã hiện rõ trên mặt.
Chung quy vật tư là của mọi người, nhưng tương lai sau khi chiếm lĩnh Bắc Kỳ thì kẻ được lợi nhiều nhất lại là Nguyệt Diệu.
Thân là lão đại, Tinh Diệu vốn là phủ quân nên không quan tâm lắm. Song bảy vị huynh đệ khác lại đưa ra những đề nghị khác nhau.
“Nhị ca, ta thấy có lẽ Liệt Sơn không trở lại đâu. Hay là ngươi trực tiếp ra tay đi!” Lão tam Nhật Diệu uống cạn rượu trong ly, sau đó đặt ly rượu lên bàn thật mạnh rồi nói.
“Lỡ Liệt Sơn trở lại thì sao?” Nguyệt Diệu cũng biết chuyện này thật sự là quá lề mề, nhưng bảo hắn ta ra tay trực tiếp thì vẫn cảm thấy chột dạ.
“Hầy, ta đã đi thăm dò doanh địa của Liệt Thổ tộc rồi, cả doanh địa đều dọn sạch trơn, chắc chắn sẽ không trở lại nữa đâu. Nhị ca đừng chần chờ nữa, nên ra tay thì hãy ra tay luôn đi. Hơn nữa cho dù Liệt Sơn có thật sự trở lại thì chỉ cần ngươi có thể trốn về đại vực Cửu Diệu, chẳng lẽ Liệt Sơn lại thật muốn bất chấp tất cả liều mạng với chúng ta hay sao?” Lão ngũ Kim Diệu cũng lên tiếng khuyên nhủ Nguyệt Diệu.
Nghe vậy, Nguyệt Diệu cũng rất phiền muộn. Đang định nói gì thì lại thấy lão bát Hỏa Diệu vỗ bàn: “Nhị ca, huynh đệ chúng ta sống tới ngày hôm nay, có trận thế nào mà chưa từng thấy chứ, chẳng lẽ thật sự sợ Liệt Sơn sao? Cứ dây dưa mãi như thế thì cũng không ổn đâu. Thế này đi, ngươi cứ nói là ngươi có ra tay không. Nếu ngươi không ra tay thì để ta đi!”
Hỏa Diệu vừa dứt lời, mấy người huynh đệ đều lâm vào im lặng.
Có thể nói mục đích của lão bát rất rõ rệt, đó chính là nếu Nguyệt Diệu không dám ra tay thì cứ để cho hắn ta. Nếu thành công thì vị trí phủ quân nên dành cho ai, không cần nói mọi người cũng tự hiểu.
Lão bát mà thật sự ra tay thì mình biến thành cái gì? Sắc mặt Nguyệt Diệu tái mét.
“Được rồi, nếu các huynh đệ đã nhường ngôi vị phủ quân cho ta rồi, mà ta lại không ra tay nữa thì thật sự là không ổn chút nào. Lần này ta sẽ đích thân đi đưa vật tư, nhất định phải tiêu diệt Bàn Thạch và Cửu Đầu Xà, chiếm lĩnh toàn bộ Bắc Kỳ!” Nguyệt Diệu cắn răng nói.
“Lão nhị, thế có phải tốt hơn không! Tuy rằng Liệt Sơn rất mạnh, nhưng sau lưng ngươi cũng có mấy huynh đệ chúng ta kia mà. Chỉ cần ngươi có thể chạy về đại vực Cửu Diệu thì chẳng lẽ Liệt Sơn lại thật sự liều mạng với chúng ta hay sao?” Lúc này, Tinh Diệu vẫn luôn im lặng cũng lên tiếng.
“Đại ca nói chí phải. Lần này chỉ cần ta ra tay thì tất nhiên sẽ giành được Bắc Kỳ!” Nguyệt Diệu gật đầu đáp.
“Nhị ca, dù sao chúng ta cũng là huynh đệ, đừng xích mích với nhau. Vừa nãy bát đệ ta nói chuyện khó nghe chút, bây giờ ta nhận lỗi với nhị ca, xin chúc nhị ca quân lâm Bắc Kỳ, vinh đăng ngai vị phủ quân!” Lúc này, lão bát Hỏa Diệu bưng ly rượu lên.
Mấy huynh đệ còn lại thấy vậy thì cũng đều bưng ly rượu lên.
“Đều là huynh đệ, sao ta lại bận tâm tới chuyện đó chứ!” Nói rồi, Nguyệt Diệu cũng bưng ly, thực tế trong lòng vẫn bức bối.
Dù sao thì hắn ta cũng sắp phải mạo hiểm một phen. Nếu Liệt Sơn thật sự trở về đúng lúc hắn ta đã giành được Bắc Kỳ thì còn chưa biết hắn ta có thể sống sót trở về hay không đâu.
Chẳng qua nếu không làm thế thì tám vị huynh đệ còn lại rõ ràng là không muốn tiếp tục vận chuyển vật tư đến Bắc Kỳ nữa.
Lâm vào tình thế tiến không được mà lùi cũng không xong, Nguyệt Diệu đành phải cắn răng chọn con đường liều mạng tranh đoạt vị trí phủ quân một phen. Suy cho cùng, cơ hội đã vuột mất thì sẽ không quay lại lần nào nữa.
Sau khi bàn bạc xong, Nguyệt Diệu bắt đầu chuẩn bị vật tư, sau đó dặn dò toàn bộ quân Nguyệt Diệu chỉnh đốn trang bị, chuẩn bị hành quân tới Bắc Kỳ.
Nếu đã chuẩn bị ra tay thì đương nhiên Nguyệt Diệu cũng đã sẵn sàng để tiếp quản Bắc Kỳ, cho nên quân Nguyệt Diệu cũng phải mang sang đó.
Còn chuyện Liệt Sơn có khả năng sẽ trở về hay không, bây giờ Nguyệt Diệu không rảnh để bận tâm nhiều như thế.
Hơn nữa nếu mình gặp phải Liệt Sơn, sau đó không thể trở về thì để lại quân đội Nguyệt Diệu làm gì?
Lần này Nguyệt Diệu đã sẵn sàng quyết chiến đến cùng. Chỉ cần thành công, vậy thì hắn ta sẽ trở thành Bắc Kỳ Phủ Quân.
Nhất là sau khi được Đại Đế chúc phúc, thực lực của hắn ta chắc chắn sẽ tăng vọt. Khi đó dù có gặp Liệt Sơn thì cũng chưa chắc không thể thoát khỏi tay gã ta.
Sau khi cân nhắc lợi và hại, Nguyệt Diệu vẫn quyết định chọn con đường này.
Chờ cho mọi thứ đều chuẩn bị xong xuôi, Nguyệt Diệu bèn dẫn dắt hai triệu ba trăm nghìn quân Nguyệt Diệu hành quân đến Bắc Kỳ.
Ngoài những vật báu thuộc về hắn ta trong kho vật tư ra, hắn ta còn mang theo tất cả vật tư còn lại.
Suy cho cùng thì rời khỏi đại vực Cửu Diệu, tuy rằng vẫn là huynh đệ, nhưng dù sao cũng đã ở riêng rồi, đương nhiên phải phân chia tài sản rõ ràng mới được.
Chẳng qua huynh đệ họ không phân chia những thứ như vật báu, ai muốn dùng thì cứ lấy đi mà dùng. Lần sau trở về vẫn phải bàn bạc về báu vật mới được.