Tôi Là Trùm Sau Màn

Chương 268: Chúng ta đầu hàng


Đọc truyện Tôi Là Trùm Sau Màn – Chương 268: Chúng ta đầu hàng

Editor: Nguyetmai

Bắc Kỳ.

Hôm nay, một đội quân trùng trùng điệp điệp tiến đến Minh Phủ từ nơi mai táng ở biên giới.

Một đội quân to lớn cỡ này xuất hiện đương nhiên khiến người chơi kinh động. Song khi họ xem xét tin tức của đội quân này thì đều nở nụ cười.

Ngay sau đó, những người chơi lan truyền tin tức Nguyệt Diệu dẫn đại quân đến ra ngoài.

Lưu Sách đã có nửa tháng không thoát game, giờ phút này gã đã hoàn toàn nhập tâm vào vai diễn lãnh chúa. Gã lập tức sai người đi báo cho Bàn Thạch và Cửu Đầu Xà biết bước thứ hai của kế hoạch sắp sửa bắt đầu, đồng thời dẫn dắt những người chơi tiến đến nghênh đón “Vua Bắc Kỳ” tương lai này.

Lại gặp Nguyệt Diệu, Lưu Sách vẫn đóng vai một kẻ có tính cách lỗ mãng. Tuy rằng đa số ngôn từ có vẻ không thỏa đáng, song vẫn khiến Nguyệt Diệu cảm thấy rất thành thật, rất hài lòng.

Nhưng mà Nguyệt Diệu lại từ chối lời mời bày tiệc khoản đãi ở Minh Phủ của Lưu Sách.

Bởi vì hiện giờ thời gian gấp rút, hắn ta nhất thiết phải nhanh chóng tiêu diệt Bàn Thạch và Cửu Đầu Xà, chiếm lấy quyền khống chế toàn bộ Bắc Kỳ, sau đó đến chỗ Đại Đế để nhận chúc phúc.

(Chú thích: Sinh vật âm phủ thành thần là do Đại Đế phong xá, mà trở thành phủ quân thì chỉ tiếp thụ chúc phúc, hai việc này hoàn toàn khác nhau)

Đối với hắn ta mà nói, việc nhanh chóng trở thành Vua Bắc Kỳ vô cùng quan trọng. Suy cho cùng, chỉ khi nào thực lực được tăng lên thì khi Liệt Sơn đến đây, hắn ta mới có năng lực chạy trốn.

Nếu gặp Liệt Sơn với cảnh giới Quỷ Hoàng như bây giờ thì trên cơ bản chỉ còn một con đường chết mà thôi. Tuy rằng sau lưng hắn ta còn có tám vị huynh đệ, song thật sự đến lúc đó thì hắn ta còn chưa biết mình có thể sống sót trở về hay không đâu.


Cho nên Nguyệt Diệu không muốn chờ đợi mà trực tiếp báo cho Lưu Sách chỉnh đốn quân đội, đến Bắc Vực Bàn Thạch để chiếm lĩnh khu vực này trước, sau đó trực tiếp chuyển sang chiến đấu ở khu Vũ Hóa, nhổ tận gốc hai thế lực lớn nhất trong giai đoạn hiện giờ ở Bắc Kỳ.

Nghe vậy, Lưu Sách lập tức lộ ra vẻ mặt vui sướng, đồng ý một cách dứt khoát. Sau đó gã bắt đầu tập hợp người chơi, chuẩn bị tiến đến Bắc Vực Bàn Thạch cùng quân Nguyệt Diệu.

Những người chơi cũng rất phối hợp. Dù sao thì mỗi lần phân phát vật tư ai cũng có phần, cớ sao mà không làm chứ.

Chuyến ra quân lần này quy mô khổng lồ, trải dài mấy dặm, từ phía Bắc biên cảnh Minh Phủ tiến đến Bắc Vực Bàn Thạch như một con rồng uốn lượn.

Lần này, dưới sự dẫn dắt của Nguyệt Diệu, quân Nguyệt Diệu có thể nói là khí thế hào hùng.

Thanh thế khổng lồ như thế đương nhiên cũng “kinh động” Bàn Thạch. Khi quân Nguyệt Diệu xuất hiện trong lãnh địa của Bàn Thạch, quân đoàn thụ yêu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu.

Nhìn Bàn Thạch ở cách đó không xa, ánh mắt Nguyệt Diệu lạnh lẽo. Trên thực tế trong mắt hắn ta, Bàn Thạch căn bản không coi là phiền toái gì cả. Dẫu sao thì thực lực chênh lệch rõ rành rành ra đó, giải quyết Bàn Thạch quá đơn giản đối với hắn ta.

“Bàn Thạch, nếu ngươi đã hồ đồ ngu muội đến thế thì bây giờ, ta muốn Bắc Vực Bàn Thạch của ngươi! Xem ngươi ngăn cản ta bằng cách nào!” Nói rồi, Nguyệt Diệu lấy một chiếc kèn chiến tranh từ trong túi treo bên hông ra, đặt lên miệng.

Hắn ta đang định dùng sức thổi kèn thì bỗng thấy Bàn Thạch chợt bay lên không trung, di chuyển về phía hắn ta.

Đến khoảng cách chỉ còn tầm ba trăm mét, Bàn Thạch dừng lại trong không trung, vẻ mặt kinh hãi nhìn Nguyệt Diệu.

“Ngươi… Ngươi là đại lãnh chúa Nguyệt Diệu của đại vực Cửu Diệu ư?”

Nghe vậy, vẻ mặt Nguyệt Diệu lạnh lùng như trước, nhưng vẫn gật đầu: “Ngươi còn có chút ánh mắt đấy!”


“Bàn Thạch ta đây vẫn chưa từng đắc tội đại lãnh chúa, tại sao lần này lại đến đây xâm phạm?”

“Bộ tộc người chơi ở Minh Phủ chính là thuộc hạ của ta. Ngươi nói xem tại sao lại đắc tội ta?”

“Ta… Ta thật sự không biết chuyện này mà. Hơn nữa Lưu Sách cũng đâu có nói gã là thuộc hạ của ngươi đâu, không thì sao ta lại dám mạo phạm chứ!” Bàn Thạch nói bằng giọng cay đắng.

“Vậy bây giờ ngươi đã biết rồi đấy. Tóm lại, ta muốn Bắc Vực Bàn Thạch của ngươi chắc rồi!” Nói rồi Nguyệt Diệu lại giơ kèn lên.

“Đừng mà… Đại lãnh chúa Nguyệt Diệu, bọn ta đầu hàng, ta xin dâng Bắc Vực Bàn Thạch lên bằng hai tay! Đồng thời Bàn Thạch ta còn xin nguyện trung thành với ngươi!” Bàn Thạch vội nói.

Nghe thấy câu này, Nguyệt Diệu hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Hắn ta còn tưởng rằng Bàn Thạch sẽ vẫn thề sống chết phản kháng, nào ngờ Bàn Thạch lại đầu hàng.

“Ngươi cứ thế mà đầu hàng à?” Nguyệt Diệu vẫn không dám tin, hỏi lại với vẻ nghi ngờ.

“Bàn Thạch ta vẫn biết chút ít về thực lực của đại lãnh chúa Nguyệt Diệu, nếu trở thành kẻ địch của ngươi thì ta căn bản là không có chút khả năng chiến thắng nào cả! Còn không bằng đầu hàng cho rồi.”

Nghe vậy, trong lòng Nguyệt Diệu cũng rất buồn bực.

Hắn ta không ngờ danh tiếng của mình lại xài được đến thế. Có điều lúc trước cũng không có cách nào khác, dù sao cũng không thể bại lộ được. Nhưng bây giờ hắn ta đã không quan tâm nhiều như thế.


Nhưng hắn ta vẫn rất vui mừng vì biết Bàn Thạch đầu hàng.

Có thể thu phục Bàn Thạch mà không cần đánh nhau là chuyện không thể nào tốt hơn được nữa.

“Được lắm, Bàn Thạch, coi như ngươi thức thời. Nhưng mà đầu hàng cũng không đơn giản như thế đâu. Ngươi biết quy củ chứ?” Nói rồi, Nguyệt Diệu khẽ híp mắt, dường như chỉ cần Bàn Thạch dám phản đối thì hắn ta sẽ xóa sổ kẻ này ngay tức khắc.

“Đương nhiên là biết rồi. Nếu ta đã nguyện trung thành với đại lãnh chúa Nguyệt Diệu thì dĩ nhiên là phải thề nguyện bằng linh hồn rồi!” Bàn Thạch đồng ý rất dứt khoát.

Thực tế, trong lòng Bàn Thạch cũng thật sự không quan tâm tới chuyện này.

Đồng Quải cũng đã nói với y rồi, chỉ cần bước lên con thuyền giặc được làm bằng Vibranium này thì linh hồn đã được trói chặt với thần khí, vậy thì đối với họ mà nói lời thề bằng linh hồn chả là cái thá gì cả, muốn thề kiểu gì cũng được, hoàn toàn không cần phải lo lắng. Họ cũng sẽ không bị ràng buộc bởi Lục Đạo Luân Hồi.

Cho nên giờ khắc này, Bàn Thạch vô cùng bình tĩnh, không hề do dự biểu thị không thành vấn đề với Nguyệt Diệu.

Tuy rằng rất kinh ngạc với sự quyết đoán của Bàn Thạch, song Nguyệt Diệu vẫn cho rằng đó là vì Bàn Thạch đã khuất phục trước sự đe dọa của mình nên vô cùng đắc ý.

“Được rồi, tạm thời gác lại chuyện thề nguyện bằng linh hồn đi. Ngươi dẫn dắt quân đoàn thụ yêu của ngươi đến khu Vũ Hóa với ta trước để chiếm lĩnh khu vực đó cái đã!” Nguyệt Diệu hài lòng gật đầu, sau đó nói với Bàn Thạch.

“Thưa vâng!” Bàn Thạch cười đáp.

“Nguyệt lão đại, thế này thì sơ sài quá mức rồi! Đáng lý ra chúng ta phải giết cho thống khoái rồi hẵng chiêu hàng mới đúng chứ?” Lưu Sách khó chịu nói.

“Nếu đã đầu hàng rồi thì cần gì phải mất công như thế. Suy cho cùng thì việc Bàn Thạch dẫn dắt quân đoàn thụ yêu nguyện trung thành với ta cũng là chuyện cổ vũ cho sĩ khí của quân ta mà!” Nguyệt Diệu không nhịn được trừng tên lỗ mãng Lưu Sách một cái.

“Được rồi, ngươi là lão đại, ngươi định đoạt!” Lưu Sách bất đắc dĩ thở dài một hơi, có vẻ rất là buồn bực.


Theo Nguyệt Diệu thấy, thái độ của Lưu Sách lúc này cũng rất dễ hiểu. Dù sao cũng đã giao chiến hơn nửa tháng, thấy kẻ địch thì đương nhiên sẽ rất tức giận. Mình đến đây chắc chắn khiến Lưu Sách cảm thấy có thể hả giận được một lần, không ngờ cuối cùng kẻ địch lại đầu hàng, cho nên mới không tình nguyện như thế.

“Lưu Sách, hiện giờ chúng ta đã cùng ngồi trên một con thuyền, thế lực của ta được mở rộng cũng rất có lợi với ngươi!”

Dù sao Lưu Sách cũng là người đầu tiên đi theo mình, Nguyệt Diệu suy nghĩ một lát, vẫn cất lời an ủi gã.

Sau khi quân đoàn thụ yêu cũng gia nhập, ba quân liên hợp với nhau, đồng thời xuất phát đến khu Vũ Hóa.

Lần này Nguyệt Diệu tràn đầy lòng tin.

Bởi vì với quân lực hiện giờ trong tay hắn ta thì việc chiếm lĩnh khu Vũ Hóa căn bản không phải là việc khó.

Sau mấy giờ bôn ba, cuối cùng quân Nguyệt Diệu cũng đến khu Vũ Hóa.

Lần này Nguyệt Diệu trực tiếp thổi kèn tấn công, quân đoàn lập tức xông về phía quân đoàn ma xà trong khu Vũ Hóa.

“Đại lãnh chúa Nguyệt Diệu, hãy khoan, Cửu Đầu Xà ta đầu hàng, ta nguyện ý trung thành với ngươi!”

Thấy quân đoàn Nguyệt Diệu khí thế hung hãn xông tới, Cửu Đầu Xà còn đang học thuộc lời kịch bỗng hoảng sợ, vội bay lên trời lao về phía Nguyệt Diệu rồi kêu to.

“Tu!” Nghe vậy, Nguyệt Diệu thổi kèn ngưng chiến.

“Ngươi vừa nói gì?”

“Ta đầu hàng, ta nguyện ý trung thành!” Cửu Đầu Xà lại kêu lên.

Giờ khắc này, Nguyệt Diệu vô cùng mờ mịt. Hắn ta không thể ngờ rằng sau khi đến Bắc Kỳ, mình lại chẳng cần đánh trận nào cả, thế mà hai mối đe dọa lớn nhất lại đầu hàng tập thể.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.