Đọc truyện Tôi Là Trùm Sau Màn – Chương 266: Nguyệt Diệu hiện thân
Editor: Nguyetmai
Nhìn quân đoàn thụ yêu đánh bọc từ bên cạnh, Nguyệt Diệu không khỏi sốt ruột.
Nhất là khi thấy Lưu Sách tràn đầy tự tin, hắn ta đã không biết phải nói gì bây giờ.
Thằng này chắc chắn là mãng phu, mãng tới mức không có chỉ số thông minh.
Hơn nữa khiến hắn ta giật mình là các tướng lĩnh trong quân đoàn người chơi lại thật sự nghe lời gã, phân tán một nhóm lực lượng xông về phía quân đoàn thụ yêu, hoàn toàn không có chút ý thức tự chủ tác chiến gì cả.
Trong tình huống này, chỉ trong tích tắc, ưu thế vốn có của những người chơi biến thành hoàn cảnh xấu.
Hai bên đều bị tập kích khiến những người chơi phải chịu áp lực tăng vọt.
Thế là những người chơi lại bắt đầu biểu diễn, đủ loại cách chết xuất hiện.
Lúc này những người chơi chết là điều đương nhiên, dù sao cũng gặp hoàn cảnh xấu mà, có cách nào khác nữa đâu.
Dù sao cũng diễn bằng cả tính mạng nên Nguyệt Diệu hoàn toàn không phát hiện bất cứ sơ hở nào cả, chẳng qua ra sức nháy mắt cho sứ giả, hy vọng gã có thể khuyên nhủ Lưu Sách.
Trong mắt Nguyệt Diệu, đám binh lính này đều là thuộc hạ tương lai của mình. Cứ thế mà chết thì lãng phí quá, đau lòng tới mức xanh cả mặt.
Thấy Nguyệt Diệu nháy mắt, sứ giả ngầm hiểu trong lòng, lập tức kéo Lưu Sách hình như cũng đang muốn xông lên chém giết.
“Hầy… Lãnh chúa đừng xúc động, không thể hành động theo cảm tình được. Bây giờ có Bàn Thạch chi viện cho Cửu Đầu Xà, chúng ta tạm thời rút quân trước để chờ thời cơ khác vậy…”
Nghe thế, Lưu Sách không khỏi tức giận: “Rút quân ư? Ngươi nhìn xem tộc nhân của ta đã thương vong bao nhiêu người rồi? Sao có thể rút quân vào ngay lúc này được chứ! Nhất định phải giết, giết sạch chúng nó!”
Nghe vậy, bất kể là Nguyệt Diệu hay sứ giả đều cảm thấy nhọc lòng.
“Lãnh chúa, ngươi cứ nghe ta đi. Tình thế hiện giờ rất là bất lợi với chúng ta, thật sự không thể đánh tiếp được nữa đâu. Nếu lại đánh tiếp thì chúng ta sẽ thua trận mất. Phải bàn bạc kĩ hơn mới được!”
“Không được! Trận này là không tiêu diệt hai thằng cha Bàn Thạch và rắn đầu trọc thì ta sẽ rất khó chịu!”
Khóe miệng Nguyệt Diệu co rút, thậm chí rất muốn bóp chết Lưu Sách.
Rõ ràng thằng này chỉ muốn được sướng trong lòng nên ngay cả bộ tộc cũng không cần nữa.
Nguyệt Diệu bỗng cảm thấy bộ tộc người chơi thật đáng thương, gặp phải một tên lãnh chúa như thế, may mà có Đại Đế âm phủ phù hộ nên tới giờ mới chưa bị diệt tộc.
“Lãnh chúa, thân là đồng minh, sao ta có thể lừa ngươi được chứ! Ngươi thật sự nên rút quân ngay bây giờ. Thế này đi, chờ chúng ta lại đưa mấy chuyến vật tư đến để võ trang cho tất cả tộc nhân của ngươi rồi lại tái chiến, ngươi thấy thế nào?”
“Lần trước ta nghe ngươi nên đã nhịn ba ngày rồi. Bây giờ ngươi lại bảo ta chờ tiếp, sao ta có thể chịu được!” Nói rồi Lưu Sách quay sang hét về phía nơi giao chiến: “Giết hết cho ta, chém chết lão tặc Bàn Thạch với con rắn trọc đầu kia cho ta!”
Nhìn Lưu Sách chuẩn bị đích thân ra trận, sứ giả lại vội vã giữ gã lại.
“Lãnh chúa Minh Phủ, coi như ta xin ngươi đấy được không? Ngươi thật sự đừng đi mà…”
Lúc này sứ giả hoàn toàn không biết phải nói gì bây giờ. Bình thường gã ta luôn cảm thấy mình rất biết ăn nói, nhưng khi gặp phải Lưu Sách cứng đầu cứng cổ, gã ta thật sự bó tay luôn rồi.
“Sứ giả, ta rất kính trọng ngươi, bởi vì ngươi đại biểu cho đại vực Cửu Diệu, là chỗ dựa tương lai của Lưu Sách ta đây. Nhưng lần này ngươi không thể ngăn cản ta, trận chiến này ta lại càng không thể lùi lại!” Dứt lời, Lưu Sách lại nói thêm: “Bởi vì ngươi không phải lãnh chúa, chúng ta đứng ở vị trí khác nhau nên đương nhiên cách suy nghĩ cũng sẽ khác biệt. Ta tin rằng nếu mấy vị lãnh chúa của đại vực Cửu Diệu mà ở đây thì chắc chắn cũng sẽ đưa ra quyết định giống ta!”
Nghe thấy câu này, Nguyệt Diệu bỗng dưng muốn khóc.
Không ngờ thằng ngu này so sánh mình với nó, còn phát ngôn một câu đứng ở vị trí khác nhau nên suy nghĩ khác nhau. Nguyệt Diệu thật sự rất muốn tiến lên đánh gã một trận nhừ tử.
Thấy Lưu Sách chuẩn bị lao vào chiến trường, sứ giả quay đầu lại nhìn Nguyệt Diệu đang trốn trong đội hộ vệ với vẻ mặt như đưa đám. Gã ta cảm thấy mình đã bó tay triệt để rồi.
Nguyệt Diệu hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, sau đó chen ra khỏi đám đông, đi đến bên cạnh Lưu Sách: “Lãnh chúa Minh Phủ, ta cảm thấy…”
“Ở đây không có chỗ cho mày chen mồm nhé, cút chỗ khác cho tao!” Lưu Sách chỉ trường kiếm vào mặt hắn ta rồi nói với vẻ mặt hung dữ.
Sứ giả: “…”
Nguyệt Diệu cũng ngây ngẩn cả người. Hắn ta không nhớ đã bao lâu rồi mình chưa bị kẻ khác quát mắng.
Mạch máu nổi trên lên trán hắn ta, hai tay siết chặt, trong lòng không ngừng tự an ủi rằng thằng này là thuộc hạ tương lai của mình, thuộc hạ tương lai, hết thảy phải coi trọng đại cục.
“Ta…”
“Ta gì mà ta, đã bảo ở đây không có chỗ cho mày chen mồm rồi mà, thứ hộ vệ như mày là cái thá gì!” Lưu Sách lại hét lên.
“Câm mồm! Ngô là lãnh chúa Nguyệt Diệu của đại vực Cửu Diệu đây!” Lúc này, cuối cùng Nguyệt Diệu cũng bùng nổ.
Thân hình hắn ta lập tức kéo cao, áo giáp trên người cũng rạn nứt, để lộ hình dáng vốn có của Nguyệt Diệu.
Thấy vậy, vẻ mặt Lưu Sách trở nên hoảng sợ.
“Ngươi thật sự là đại lãnh chúa Nguyệt Diệu ư?”
“Đúng thế, Lưu Sách, mau ra lệnh cho tộc nhân của ngươi rút lui đi. Không thể tiếp tục đánh trận chiến này được nữa!”
Nghe vậy, Lưu Sách chần chờ.
“Nguyệt Diệu đại nhân, nếu ngươi đã đến đây rồi thì… Hay là ngươi và ta cùng nhau gia nhập vào chiến đấu, giết cho chúng nó tan tành khói mây luôn đi!”
“Ta bảo ngươi rút lui cơ mà, ngươi là lợn…” Nguyệt Diệu vốn định mắng Lưu Sách một trận, nhưng sau khi nghĩ kĩ lại thì vẫn dừng miệng. Dù sao thằng này cũng là thuộc hạ tương lai của mình, cho nó tí thể diện đi.
Chứ không thì hắn ta thật sự sợ với tính cách khốn nạn của gã, nếu bị mắng mỏ quá mức, Lưu Sách sẽ liều mạng với hắn ta mất.
Sau khi chứng kiến tính cách mãng phu của Lưu Sách, Nguyệt Diệu cảm thấy chuyện đó rất có thể sẽ xảy ra.
“Lưu Sách, trận chiến này không thể đánh tiếp được nữa. Cứ nghe lời ta đi, ta chính là phủ quân tương lai sẽ tiếp quản Bắc Kỳ. Không phải ngươi đã nguyện trung thành với ta rồi sao? Bây giờ ngay cả lời nói của ta mà cũng không nghe à?”
Thật ra thì không phải Nguyệt Diệu không muốn đích thân ra tay giải quyết Bàn Thạch và Cửu Đầu Xà.
Nhưng lần này hắn ta cải trang đến đây là vì mục đích khác. Ngoài việc tra xét kỹ càng về các thế lực ở Minh Phủ ra, hắn ta còn có một mục đích rất quan trọng không thể khiến kẻ khác biết.
Chung quy Liệt Sơn vẫn là một tảng đá lớn treo trên đầu hắn ta, nếu Liệt Sơn biết hắn ta đặt chân vào Bắc Kỳ thì nhất định sẽ không tha cho hắn ta đâu.
Cho nên trước khi biết rõ Liệt Sơn có khả năng trở về hay không thì hắn ta không dám mạo hiểm, hơn nữa không dám bại lộ tung tích của mình.
Lần này, nếu không phải tính cách ngang bướng của Lưu Sách khiến sứ giả thật sự bó tay thì hắn ta không dự định hiện thân.
“Nhưng… Nhưng chúng ta có thể thắng mà!” Vẻ mặt Lưu Sách rất là không tình nguyện.
Nguyệt Diệu lại hít sâu một hơi.
“Lưu Sách, nghe ta đi. Có thắng hay không thì chúng ta cũng phải bàn bạc kĩ hơn. Nhưng bây giờ nhất thiết không thể tái chiến!”
“Vậy thì rút quân trước đi. Bây giờ vật tư còn chưa đến đủ, chúng ta cứ làm từ từ. Ngươi đã có quân đoàn người chơi quy mô khổng lồ nhường này, chỉ cần có đầy đủ trang bị thì chẳng lẽ còn sợ không thắng hay sao? Lần này cứ nghe lời ta, rút quân đi!”
“Lão đại Nguyệt Diệu, ngươi là phủ quân tương lai, lần này ta nghe ngươi vậy!” Vẻ mặt Lưu Sách trở nên ỉu xìu.
Thấy cuối cùng Lưu Sách cũng thỏa hiệp, Nguyệt Diệu và sứ giả đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Các chiến sĩ, rút quân!” Lúc này, Lưu Sách cũng ra lệnh rút lui.
Thấy quân đoàn người chơi bắt đầu lùi lại, Nguyệt Diệu lau mồ hôi trên trán, gật đầu, sau đó thân hình lại thu nhỏ như lúc trước.
“Lưu Sách, chuyện ta đến Minh Phủ lần này không thể lan truyền ra ngoài!” Nguyệt Diệu suy nghĩ một lát rồi nhắc nhở.
“Tại sao?”
“Đừng hỏi nhiều, tóm lại đừng truyền ra ngoài!”
“Được rồi, ngươi là lão đại, ngươi định đoạt!” Lưu Sách gãi đầu, lộ ra vẻ mặt chất phác.
Tuy rằng rất nhức đầu vì tính cách mãng phu của gã, song Nguyệt Diệu vẫn rất hài lòng về con người này. Đúng là rất dễ khống chế như lời các sứ giả đã nói.
Tiếp đó, quân đoàn người chơi lại bị “thương vong vô số” trong quá trình rút lui bị quân đoàn thụ yêu và quân đoàn ma xà đuổi giết.
…
Sau khi những người chơi rời đi, Cửu Đầu Xà và Bàn Thạch kề vai sát cánh ngồi uống rượu với nhau.
“Rắn trọc… Cửu Đầu Xà huynh, lần này những người chơi chia bao nhiêu vật tư cho ngươi?” Bàn Thạch vốn định gọi rắn trọc đầu, nhưng lập tức dừng miệng.
Nghe thấy mấy chứ đầu, Cửu Đầu Xà suýt nữa nổi khùng, vẻ mặt bất thiện nhìn Quỷ Vương Bàn Thạch.
“Tốt nhất là người nên quên cái tên đó đi, vậy thì chúng ta vẫn là bạn bè, không thì tình huynh đệ chắc có bền lâu!”
Bàn Thạch vội gật đầu: “Nói nhầm nói nhầm. Ngươi nói ta nghe xem thử ngươi nhận được mấy phần?”
“Một phần rưỡi. Ngươi thì sao?” Cửu Đầu Xà cũng tò mò hỏi lại.
Nghe vậy, Bàn Thạch híp mắt, thực tế trong lòng đã sướng rơn.
“Cũng thế, đều là một phần rưỡi. Hầy, phần lớn đều nằm trong tay người chơi, buồn ghê!”