Tôi Là Trùm Sau Màn

Chương 265: Lưu Sách lỗ mãng


Đọc truyện Tôi Là Trùm Sau Màn – Chương 265: Lưu Sách lỗ mãng

Editor: Nguyetmai

Sau khi chuẩn bị xong xuôi tất cả vật tư, Nguyệt Diệu bắt đầu điều động binh lính dưới trướng tạo thành một đội áp tải vật tư quy mô khoảng trăm người.

Không phải hắn ta không muốn dẫn theo nhiều người hơn.

Chủ yếu là nghĩ tới việc Liệt Thổ tộc ở Thảo Nguyên Hoang Vu có thể trở về bất cứ lúc nào, hắn ta sợ dẫn theo quá nhiều người thì đến lúc đó sẽ không thể giải thích được. Dù sao thì với tính cách của Liệt Sơn, nếu biết hắn ta muốn chấm mút Bắc Kỳ thì thể nào cũng sẽ đập cho hắn ta nhừ tử.

Hơn nữa con đường dẫn đến Minh Phủ vô cùng an toàn. Chung quy ở đại vực Cửu Diệu không ai dám cướp của hắn ta, mà nơi mai táng ở trước Minh Phủ thì đã bị phá hủy từ lâu rồi, hoàn toàn không có thế lực nào khác.

Nhưng đây cũng là số tài nguyên đầu tiên mà hắn ta vận chuyển, thế nên Nguyệt Diệu dự tính nấp trong bóng tối để quan sát thử xem, sau này lại quyết định số lượng vật tư sẽ trợ giúp.

Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Nguyệt Diệu và đội vật tư cùng xuất phát.

Lúc này, Nguyệt Diệu cải trang một phen, kiềm chế khí thế trên người, thu nhỏ người lại, đồng thời thay trang phục binh lính hộ vệ, mục đích là để không khiến người khác chú ý.

Một ngày rưỡi sau, phương hướng Bắc Kỳ, sứ giả Nguyệt Diệu dẫn đội vật tư đến Minh Phủ.

Những người chơi đã biết thân phận của sứ giả Nguyệt Diệu nên đương hiên không ngăn cản mà trực tiếp cho họ vào Minh Phủ.

Đám người Lưu Sách nhận được tin tức nên đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, “nhiệt tình” nghênh đón họ sau khi vào thành.

“Lãnh chúa Minh Phủ, may mà không làm nhục mệnh, ta đã đưa số vật tư như đã hứa đến đây!” Sứ giả Nguyệt Diệu nhảy xuống khỏi lưng Hỗn Địa Long, sau đó ôm quyền với Lưu Sách.

“Ha ha, sứ giả khách sáo quá. Có vật tư của các ngươi trợ giúp, những thế lực khác nhất định không phải là đối thủ của chúng ta nữa đâu! Đến lúc đó chỉ cần các ngươi tới tiếp quản Bắc Kỳ là được rồi.” Lưu Sách cười nói.

Lúc này, Nguyệt Diệu đang đứng trong đội ngũ nghe vậy thì môi cong lên, rõ ràng là rất hài lòng với thái độ của Lưu Sách.


Chẳng qua hắn ta vẫn muốn tra xét thêm một chút.

Có điều, hắn ta không biết người chơi xung quanh đang phân tích số liệu của đội ngũ áp tải. Ngay sau đó, một bức ảnh đã bị đăng lên kênh khu vực.

Lưu Tiểu Vĩ: Mọi người mau nhìn mà xem, xem tôi phát hiện ai nè. (Cười ha ha)

(Ảnh đăng kèm)

[Nguyệt Diệu (Quỷ Hoàng sơ kỳ)]

Tin tức về nhân vật: Một trong những người chấp chưởng đại vực Cửu Diệu, xếp thứ hai trong huynh đệ Cửu Diệu, dưới trướng có một đội quân Nguyệt Diệu quy mô đạt hai triệu ba trăm nghìn người

Trạng thái nhân vật: Trạng thái ngụy trang, đỉnh phong

Tuy rằng Nguyệt Diệu ngụy trang rất tốt, thậm chí có thể nói là không hề sơ hở. Nề hà những người chơi có hack, lập tức nhìn thấu mặt thật của hắn ta.

“Ha ha ha, trùm che giấu kìa, chuẩn bị giả làm heo ăn thịt hổ à? (Cười ha ha)”

“Mọi người đừng bại lộ, cứ để cho ổng ngụy trang đi. Đến lúc đó xem thử ai bị chơi cho tự kỷ trước. (Cười ha ha)”

“Nằm vùng? Gián điệp? 007? Kẻ ngụy trang? (Cười ha ha)”

“Chắc chắn lão nhị Nguyệt Diệu đến đây để thăm dò chúng ta! Không nói nhiều nữa, hôm nay đạo diễn phải thêm đùi gà cho tui đấy nhé, tui muốn phô bày diễn xuất của mình. (Cười ha ha)”

Nhìn lướt qua kênh tán gẫu khu vực, Lưu Sách vẫn chưa đưa mắt nhìn Nguyệt Diệu trong đội áp tải mà mỉm cười khách sáo với sứ giả Nguyệt Diệu, sau đó vung tay lên cho bọn lính dỡ bỏ vật tư mà họ mang tới xuống.

Họ đã chia chác số vật tư này từ trước rồi. Trên cơ bản, mỗi công hội đều sẽ có phần. Đồng thời theo quy định, có hai phần trong số đó sẽ được đưa cho Quỷ Vương Bàn Thạch.


Hiện giờ điều họ cần làm là lại chứng minh thành ý của mình, diễn một vở kịch hay để có thể nhận được đợt vật tư trợ giúp tiếp theo.

Doãn Hiểu Kỳ đã đăng bài viết trên diễn đàn nói rõ ràng về kịch bản phần sau cho những người chơi biết.

Lần này, những người chơi chẳng những muốn chơi, mà còn phải chơi thật lớn. Không chỉ muốn lừa đảo số lượng lớn vật tư mà còn phải chuẩn bị sẵn sàng cho việc xâm lược đại vực Cửu Diệu sau này.

Sau khi đón sứ giả Nguyệt Diệu vào trong điện Phủ Quân ban đầu của Minh Phủ, Lưu Sách vung tay lên.

“Người đâu, bưng trà lên cho sứ giả!”

Người chơi đứng chờ trong điện Phủ Quân đều thuộc loại am hiểu diễn xuất đã được chọn lựa kỹ càng. Họ bắt đầu bận bịu làm việc, thoạt nhìn như thể Lưu Sách vốn chính là chủ nhân của Minh Phủ này, không hề để lộ chút sai sót nào.

Tiếp đó, Lưu Sách bắt đầu trao đổi với sứ giả Nguyệt Diệu về việc gã chuẩn bị tác chiến đối phó với các thế lực như thế nào.

Chẳng qua Lưu Sách cũng biết mình nên sắm vai nhân vật gì nên trong lúc đối thoại, gã đều tỏ vẻ rất tự phụ, hơn nữa thiết tưởng tác chiến tràn đầy sơ hở.

Gã nói như vậy không chỉ khiến sứ giả nghe, mà chủ yếu là biểu diễn cho Nguyệt Diệu xem.

Thấy biểu hiện của Lưu Sách, Nguyệt Diệu đang âm thầm quan sát cũng rất hài lòng.

Tuy rằng Lưu Sách rất tự phụ, không có chút đầu óc nào, rõ ràng chỉ là một tên mãng phu, song đây cũng là điều mà hắn ta cần. Bởi vì loại người này rất dễ khống chế.

Lúc này, Cổ Ngữ bước vào cung điện, ôm quyền với Lưu Sách: “Tộc trưởng, đã phân phối vật tư xong xuôi, có thể xuất chiến bất cứ lúc nào!”

Nghe vậy, Lưu Sách lại biểu hiện tính cách mãng phu của mình. Gã đập mạnh lên bàn: “Được! Nếu sứ giả cũng ở đây thì chúng ta lại biểu thị thành ý của mình. Lần này chúng ta đi đánh Cửu Đầu Xà! Mấy ngày trước hắn ta dám khiêu khích ta, lần này ta phải trả thù mới được!”

“Khoan đã, lãnh chúa Minh Phủ, ngươi gây thù hằn khắp nơi như thế thì không ổn đâu. Bây giờ chúng ta còn chưa thu phục Bàn Thạch…”


Sứ giả còn chưa nói xong thì Lưu Sách đã khoát tay ngăn lại.

“Sớm muộn gì ta cũng sẽ chiếm lĩnh Bắc Vực Bàn Thạch. Chẳng qua sứ giả có điều không biết, mấy ngày trước tên Cửu Đầu Xà kia lại dám dẫn quân khiêu khích ta, nếu không phải ta đã hứa với ngươi là vật tư chưa đến sẽ không ra quân thì ta nhất định sẽ liều mạng với chúng nó! Nhưng bây giờ vật tư đã có rồi, tên Cửu Đầu Xà tất nhiên không phải là đối thủ của bộ tộc chúng ta!”

Nói rồi, Lưu Sách gọi Cổ Ngữ: “Tập hợp quân đội ngay bây giờ, chúng ta xuất binh đến khu Vũ Hóa, chém đầu con rắn ngu ngốc kia!”

Nghe thấy phát ngôn quá khích của Lưu Sách, Nguyệt Diệu đang trốn trong đám hộ vệ không khỏi xấu hổ, thật sự cạn lời với tính cách lỗ mãng của gã.

Bây giờ Nguyệt Diệu lại càng tin tưởng lời kể của chín vị sứ giả sau khi về Cửu Diệu.

Song Nguyệt Diệu cũng cảm thấy trận chiến này đến đúng lúc, có thể cho hắn ta cơ hội để thăm dò đến cùng.

Tập hợp hai giờ, lần này quân đoàn người chơi xông về phía khu Vũ Hóa. Dưới sự dẫn dắt của sứ giả, đội hộ vệ cũng đi theo bọn họ.

Lúc đến khu Vũ Hóa, quân đoàn ma hóa xà của Cửu Đầu Xà đã đứng nghiêm chỉnh chờ họ từ lâu.

“Con rắn trọc đầu, hôm trước mi dám dẫn quân khiêu khích ta, bây giờ ta phải cho mi trả giá đắt!” Lưu Sách đẩy đám đông ra bước đến đằng trước quân đội, rống giận nhìn Cửu Đầu Xà ở nơi xa.

Nghe Lưu Sách gọi mình là rắn trọc đầu, mạch máu gồ lên trên trán Cửu Đầu Xà. Đây không phải là giả vờ mà thật sự bị chọc giận.

“Ngươi đã muốn chết thì ta thỏa mãn ngươi!” Tiếp đó, Cửu Đầu Xà gầm lên, bầy ma hóa xà đều ngóc đầu thè lưỡi rắn về phía quân đoàn người chơi.

“Xông lên!”

Lần này không còn nói nhảm nữa, đại chiến lập tức bùng nổ.

Quân đoàn thiên tai lại bắt đầu phô bày diễn xuất.

Tuy rằng những người chơi đều cất hết trang bị của mình đi, nhưng một phần trong số họ vẫn còn mặc trang bị mà đội hộ vệ Cửu Diệu đưa đến nên đương nhiên không thể vẫn diễn xuất vô dụng như lúc trước.

Trước đó họ đã bàn bạc với Cửu Đầu Xà Vương về điểm này rồi.

Chẳng qua Cửu Đầu Xà hoàn toàn không để ý. Theo lời hắn ta thì khả năng sinh sản của quân đoàn ma xà vô cùng mạnh, tổn thất một ít hoàn toàn không phải là vấn đề.


Nhưng những người chơi cũng không làm quá đáng. Tổng thể vẫn là người chơi tử vong hơn nửa.

Hơn nữa những người chơi diễn bằng mạng sống nên đương nhiên là vô cùng chân thật.

Trong lúc chém giết, tình huống tổng thể của cuộc chiến vẫn là người chơi chiếm ưu thế. Lưu Sách cũng lộ vẻ tự phụ.

Nguyệt Diệu đương nhiên là nhìn thấy tất cả, không nhịn được gật đầu.

Sau khi đã tận mắt chứng kiến, hắn ta cũng không thể không tin lãnh chúa Minh Phủ thật đúng là vừa tự phụ lại vừa ngu dốt.

Hơn nữa thấy những người chơi chiếm ưu thế trong trận chiến, Nguyệt Diệu cũng rất vui vẻ. Chung quy mọi thứ đều đang trở thành lót đường để hắn ta trở thành phủ quân trong tương lai.

Thấy ưu thế của những người chơi càng ngày càng lớn, Lưu Sách lập tức lùi về bên cạnh sứ giả.

“Sứ giả thấy thế nào? Sau khi có tài nguyên, biểu hiện của bộ tộc chúng tôi không tồi chứ?”

Sứ giả Nguyệt Diệu xấu hổ, đang định phát biểu ý kiến thì lại nghe thấy tiếng thét truyền tới từ phía Tây Bắc.

“Rắn trọc đầu, Bàn Thạch ta đến giúp ngươi cùng nhau tiêu diệt bộ tộc người chơi đây!”

Theo tiếng thét của y vang lên, một đội quân thụ yêu xuất hiện ở nơi xa, dày đặc tới mức trải dài mấy dặm.

Nghe thấy tiếng hét của Quỷ Vương Bàn Thạch, Cửu Đầu Xà lập tức nhe răng.

Đê ma ma, ai cho phép tụi bay đặt biệt danh cho ta đấy hả? Còn đặt cái tên chói tai như thế nữa chứ!

Thấy Quỷ Vương Bàn Thạch xuất hiện, Nguyệt Diệu chợt khựng lại, quay đầu nhìn về phía Lưu Sách.

Song Lưu Sách lại không hề sợ hãi chút nào, giơ trường kiếm chỉ về phía quân đoàn thụ yêu: “Đến đúng lúc lắm! Các chiến sĩ, hãy tiêu diệt chúng luôn đi!”

Nghe vậy, trong lòng Nguyệt Diệu không khỏi kêu rên.

Ngươi là lợn hả? Rõ ràng là không thể đánh tiếp được nữa, lùi lại đi chứ còn đánh đấm gì nữa, đồ con lợn ạ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.