Bạn đang đọc Tôi Là Tất Cả Của Tên Ấy – Chương 71
Chương 71
Cách —
“Phác Tuấn hỷ đâu?”
Không lên tiếng. Đang ngủ nhưng tôi vẫn nghe thấy có ai đó đang gọi tên mình.
“Là tôi đây.”
Tôi đang bò ra ngủ mà. Tỉnh dậy quay đầu lại nhìn thấy các tiền bối năm thứ ba. Tiền bối năm thứ ba sao lại đến tìm tôi thế này?
“Chính xác. Người này chính là Tuấn Hỷ”
Tiền bối năm thức ba mang bảng tên Lỹ Mỹ Doanh nhìn tôi cười. Gì thế này, bầu không khí này là sao? tiền bối Mỹ Doanh đang nhìn tôi cười cười.
“Còn đẹp hơn tưởng tượng nhiều, là người Lỹ Mỹ Doanh đề cử có khác.”
“Hả? Gì cơ?”
Tiền bối năm thứ ba tiếp tục nhìn tôi, bọn họ đang bàn tán gì thế nhỉ? Thật như biến thành con ngốc vậy. Muốn thì thầm gì thì các chị cứ tự nhiên đi nhé. Ngó lơ tôi, làm tôi thấy căng thẳng quá.
“Ai da! Ai da! Chào các chị!!”
Trí Anh đột nhiên tỉnh dậy, hình như quen biết họ nên chào hỏi rất nhiệt tình. Người Trí Anh quen chắc chắn phải là người tốt rồi. Ặc! Tôi còn tưởng mấy người này vì Cẩm Thánh đến để gây chuyện chứ. Ha ha ~ làm tô chăng thẳng nãy giờ.
“Ui cha? Trí Anh cũng học lớp năm này à? Có rõ về Tuấn Hỷ không?
“Tất nhiên rồi. ~ Là bạn thân của em mà.”
“A, thật không?”
Trời, nói gì vậy, buồn ngủ quá, gọi tôi dậy để làm gì chứ?
“Tuấn Hỷ, bạn có nghe nói về lễ Nữ thần của trường chúng ta chưa?”
Nghe đến lễ Nữ thần, Trí Anh kích động đến mức nhảy chồm lên nắm lấy các chị mà hét.
“Ôi trời mẹ ơi! Tuấn Hỷ được đề cử phải không?”
“Ừ, có tới mười người đề cử bạn ấy đó.”
Trí Anh đã kể tôi nghe chuyện về lễ Nữ thần nên tôi cũng hiểu đôi chút. Năm ngoái Y Giang Yến được binh danh… , năm nay tôi được đề cử.
“Tuấn Hỷ, chị là Hội trưởng Hội học sinh, tên Trương Mẫn Trân. Em cũng biết tháng sau phải chọn Nữ thần chứ? Lần trước sau đợt hoạt động của trường, em có rất nhiều người đề cử nên hôm nay mới đến đây tìm đó. Ngày kia có hoạt động bình chọn Nữ thần, bọn trẻ tranh giải rất đông, em nhất định phải đến nhé! Biết chưa hả?”
“Y Giang Yến chắc cũng trong số đó ạ?”
“Ừ! Đúng, Y Giang Yến cũng được nhiều người đề cử. Nói gì thì nói cũng là Nữ thần của năm ngoái mà, quả thực rất xinh đẹp nên đã để lại kỷ niệm rất tuyệt vời. Bọn chị về đây, ngày mai bốn rưỡi chiều sau khi tan học xong phải đến phòng Hội học sinh đó. Đi nhé!”
“Dạ, ngày mai gặp lại.”
Y Giang Yên cũng tham gia à? Hu ~ từ khi làm lành với Cẩm Thánh thì tôi cảm thấy hơi ngại với cô ta. Cô ta cũng không sai, lần này tôi lại làm nhiều chuyện có lỗi, phải xin lỗi trước mới phải…
“Này ~ các em ~ đứng dậy nào!”
Oạch ~! Oạch ~!
Trí Anh vô cùng vui sướng bước lên bục giảng gõ gõ vào bảng đen la hét mọi người đứng dậy, xem ra còn vui mừng hơn cả tôi nữa. Tôi cũng cảm thấy vui hơn nhiều, dù gì Trí Anh cũng là bậc thầu trong chuyện lôi kéo mọi người vui theo mà!
“Đứng dậy đi! Tuấn Hỷ lớp đã được đề cử cho lễ Nữ thần đó, ngày mai, ngày kia là tham gia bình chọn! Mọi người cùng cổ vũ bạn ấy nhé!”
Vừa nghe đến lễ Nữ thần, từng đứa trong lớp đang nằm ngủ gà gật tỉnh ngay dậy reo hò, xem ra lễ Nữ thần rất nổi tiếng trong trường. Hình như tụi bạn còn vui mừng hơn cả tôi nữa.
“Í cha ~ lần này nam diễn chính cùng biểu diễn là ai đây? Nếu là anh chàng siêu đẹp trai thì tuyệt!”
“Tuấn Hỷ, tốt quá rồi.~”
“Tuấn Hỷ, nếu là trai đẹp thì phải nhường cho tớ đấy!”
Ặc, hóa ra bọn nó quan tâm đến nhân vật nam xuất hiện lúc cuối cùng.
Ừ. thực thế thì tôi cũng có đôi chút tò mò. À không, phải là vô cùng tò mò mới đúng.
Tan học, tôi cùng Cẩm Thánh đến nhà Vân Quân chơi. Chí Hồi xắn tay áo làm món “bột chiên” chi chúng tôi ăn, tuy không chờ đợi gì lâu… nhưng trong nhà bếp đã tỏa ra một mùi hương hấp dẫn. Không phải, chắc do tôi quá đói nên mới có ảo giác thế này. Nhưng cái tên quạ đen Lý Vân Quân cứ quấn lấy Chí Hồi trong bếp để cản trở cậu ta nấu ăn.
Tôi đã dặn trước với Trí Anh và Tiểu Mẫn là không nói cho Cẩm Thánh biết chuyện tôi được chọn đề cử Nữ thần. Là vì ~ hi hi, đến lúc đó, tôi cho anh một sự bất ngờ, từ hôm nay trở đi phải chăn sóc thân thể cho tốt rồi ~ da!
Nếu thế thì ai có thể trở thành Nữ thần nhỉ? Không phải là Y Giang Yến nữa chứ… Xì! Không quan tâm.
Mãi một tiếng sau, Tuấn Anh và Tiểu Mẫn mới cùng nhau đến. Sao mà nhìn hai đứa nó thấy có gì không đúng. Hơi kỳ quái, Tuấn Anh thì không nhìn ra nhưng Tiểu Mẫn thì khác, tỏ ra vô cùng vui sướng. Vì cái gì nhỉ?
“Cẩm Thánh, Tuấn Anh và Tiểu Mẫn có phải hơi kỳ lạ không?”
“Đâu?”
“Không giống với hồi đó, anh không nhận ra hả?”
“Này, Phác Tuấn Anh! Lại đây!”
Ai cha, làm tôi giật mình. Sao lại gọi nó đột ngột vậy.
“Sao thế anh?”
“Cậu và Tiểu Mẫn sao vậy?”
“Cái gì mà sao vậy?”
“Đang quen nhau hả?”
“Ừ”
Ối! Ối chao! Phác Tuấn Anh trả lời rất thẳng thắn! Trong tích tắc cả đám bỗng ngẩn ra, sau đó phản ứng bắt đầu lúng túng hẳn. Cẩm Thánh cũng có vẻ bất ngờ nhưng càng bất ngờ hơn là gương mặt không biểu cảm của Phác Tuấn Anh.
“Này, sao ngươi không nói ọi người biết?”
“Đây đâu phải chuyện đáng để nói, cứ phải hô hào lung tung à?”
“Thật là, hai người quen nhau đương nhiên đáng để nói rồi!”
“Tôi là bà à? Tôi là tôi”
“Wuxiiiiiiii.”
“Tuấn Anh, đừng có quá đáng thế, anh sẽ đánh cậu đấy!”
“Trời! Bây giờ bắt đầu bảo vệ bà ấy à?”
Nghe Cẩm Thánh hù dọa, mặt Tuấn Anh đầy vẻ không vui. Hừ hừ ~ sau này người đừng hòng đắc tội với ta, thỏ nhép!
Tên Tuấn Anh đó thì có thể cho qua. Tôi và Trí Anh mỗi đứa lén thụi vào Tiểu Mẫn nãy giờ không dám lên tiếng một cái. Trí Anh vui sướng đến nỗi nắm tay cứ đấm liên hồi vào gối. Tiểu Mẫn nín cười nói chưa kịp chúng tôi nghe thật có lỗi, sẽ khao bọn tôi ăn thịt nướng. Lúc đó, Trí Anh mới chịu thôi… Thực tế thì… nó vui sướng cũng hơi quá đáng rồi.