Bạn đang đọc Tôi Là Tất Cả Của Tên Ấy – Chương 70
Chương 70
Một ngày… hai ngày… ba ngày… một tuần… vẫn chưa về, Cẩm Thánh vẫn chưa về. Nếu có một tin tức nào đó thì hay biết mấy! Nhưng chẳng có chút xíu nào cả. Lúc nào tôi cũng nghĩ có khi nào anh không bao giờ trở về nữa không? T_T Nhớ anh quá, là tôi ngốc ư? Nhưng quả thực rất nhớ anh, mong anh, tôi đau lòng quá, ngày nào cũng mở điện thoại ra xem… Lại tắt máy, cả ngày cứ nghĩ ngợi vẩn vơ. Yixiiiiiiii, có cần vứt điện thoại đi không! -_- Chắc sẽ không có chuyện như Vân Quân nói chứ, đã nhắm trúng một em tóc vàng nào đó rồi không về nữa. Không đúng, không thể thế, có một người bạn gái xinh đẹp như tôi thì sao thế được? -_-;;
Mười ngày đã trôi qua nhưng vẫn không có một tin tức gì, làm sao đây?
“Đừng khóc, anh ấy sẽ quay về mà, chắc có chuyện gì làm chậm trễ thôi.”
Trí Anh thấy tôi khóc cũng quýnh quáng lên… Phì, thật buồn phiền. A. thì ra, trong tim tôi Cẩm Thánh đã chiếm một vị trí quan trọng như thế! Phác Tuấn Hỷ, ngôc, IQ thâos, ngu, vô liêm sỉ, bệnh thần kinh, đần…
Tan học rồi, mẹ ơi! Hôm nay phải đi uống rượu thôi, uống nhiều vào, cứ nghĩ đến Cẩm Thánh là khóc… khóc cho đã đi.
Hừ! Yixiiiiiiii! Nước mắt lại rơi tí tách…
Ra đến cổng trường có một tên mặc sơ mi trắng, thắt cà vạt đen, mặc áo jacker nhìn rất đẹp trai đứng ở đó…. Sao mà nhìn tên này giống Cẩm Thánh thể không biết. Đau lòng quá, nhớ anh đến nỗi bị ảo giác mất rồi.
“Tuấn Hỷ, mau đi đi, đó chẳng phải là Cẩm Thánh ư?”
Trí Anh và Tiểu Mẫn cũng thấy rồi! Không phải là mơ sao?
Tên đẹp trai này đang vẫy tay và cười với tôi bằng nụ cười phóng điện kinh hoàng. Tôi bắt đầu chạy! Không phải, phải nói là bay đến trước mặt anh mới đúng.
Có lúc vì yêu anh mà cố lãng quên anh, nhưng thế này sẽ để lại vết thương lòng không thể trị dứt cho cả hai, em sẽ bắt đầu lại từ đầu. Đó là một thành phố nhỏ, chẳng ngờ em lại hối hận đến thế, vì anh đã an ủi em rằng hãy để anh ra đi. Không đúng, không phải do lỗi của anh mà vì anh đã quá mệt. Nhìn thấy anh, em đã rơi nước mắt, phải quay về rồi. Thời gian cũng không thể khiến em quên anh, khi anh đi rồi em mới nhận ra điều đó. Thời gian ở bên nhau em đã lừa dối anh nhưng đối với em điều quý giá nhất đó chính là anh. Chẳng còn gì đau khổ hơn cuộc chia ly này. My Darling You. Em sẽ không bao giờ để anh đi nữa. Em biết rõ trong quãng thời gian đau khổ vừa qua, anh là sự chờ đợi duy nhất.
— “Love Again” của Cool
Tôi chạy về ohias anh, sau đó lại khóc nức nở. Nhớ anh quá rồi… Tôi cần anh quá rồi… tôi yêu anh quá rồi…
“Tại sao lâu thế hả? Chẳng có chút tin tức nào… Anh có biết người ta đợi anh mà sợ hãi đến mức nào không? Em cứ nghĩ rằng anh đã bị con nhỏ tóc vàng nào quấn lấy rồi! Em lo thế nào anh có biết không hả?”
“Hà hà! Anh muốn nhìn xem họ xinh đpej thế nào nên đã ngắm một lúc nhưng với anh thì có đẹp đến cỡ nào cũng chẳng bằng những cô gái tóc đen, vậy nên đã trở về sớm hơn để gặp em nè.”
“Sau này không cần đi Mỹ nữa chứ?”
“Ừ, để em đợi lâu quá, xin lỗi.”
“Không, không sao đâu. Anh về rồi mà.”
Hu hu, nước mắt cứ chảy hoài không ngừng, chuyện gì thế này?
Tôi và Cẩm Thánh nắm tay nhau về nhà. Đến nhà thay quần áo, chúng tôi đi đến Nam Môn mà truýocs kia từng đi, ăn món Tokbokki mà tôi thích. Sau đó còn chuoj hình Sticker mà Cẩm Thánh ghét nhất, lần này anh cười rất đẹp. Tôi cũng cười, quá đẹp, quả thực quá đẹp nên tuyệt đối không thể để người khác xem được vì tôi sợ rằng người ta nhìn thấy sẽ nói, cười đẹp quá… quá đẹp trai, quá ưu mỹ. Tôi chỉ muốn mình tôi ngắm nó mỗi ngày thôi.
Tôi và Cẩm Thánh cùng đến quán cà phê. Tôi ngồi đối diên, cứ nhìn chằm chằm làm anh có chút không tự nhiên. Anh đằng hắng suốt nên tôi đã chuyển sang ngồi kế bên anh. Tôi đã chịu đựng bao lâu rồi? Thời gian qua đã quá đau lòng, quá mệt mỏi. Mỗi sáng bắt đầu ngày mới như địa ngục nhưng bây giờ chúng tôi đã ổn rồi. Cảm ơn trời đất đã cho con được cười vui vẻ như thế này… Thật hạnh phúc. Chúng tôi đã lại bắt đầu như thế đó!
“Mẹ anh làm phẫu thuật nên anh đến thăm bà. Bà khỏe rồi anh mới về được!”
“Thế ư! Bệnh nặng lắm hả?”
“Giưof cũng tạm ổn nhưng mẹ nói muốn anh đến Mỹ sống cùng bà.”
Sao thế được? Tôi chẳng biết nói gì. Làm sao mới được đây.
“Nhưng anh nói với mẹ là không muốn, không đúng, anh nói là không được. Ở Hàn Quốc, anh có một bảo bối quá quý giá nên không thể đi được… Có một bảo bối quý giá như thế, bỏ cô ấy thì con sẽ hối hận cả đời. Nên con không thể rời Hàn Quốc được.”
“Wuxiiiiiiii… hu…”
“Ối trời, lại khóc?”
“Sao lại dọa em hả? Thật khiến em giật mình! Suýt nữa là tim ngừng đập luôn rồi… hu…”
Tên này thật hư quá! Dọa tôi suýt chút nữa buồn chết mất
“Tuấn Hỷ?”
“Hả?”
“Lúc ở bên me, anh cứ nhớ em mãi, không biết làm sao mới thôi nhớ em đây. Em có nhớ anh không, dù chút chút cũng được?”
“Một chút chút?”
“Sao không nhớ gì hết vây?”
Anh mở to mắt, tôi dọa anh rồi sao. Môi tôi đã đặt lên môi anh rồi. Ngưỡng mộ chưa? Từ lúc quen anh tới giờ thì đây là lần đầu đó. Quá… quá nhớ anh rồi nên mới…
“Câu trả lời thế nào?”
“ÔI…”
“Trả lời thế này hài lòng rồi chứ?”
“Thì ra nhớ anh đến thể hả?”
“Ừ”
Cái anh này, sao không nhớ chứ? Chuyện đó thì chỉ cần anh đến phòng rồi nhìn lên trần là rõ thôi. Trần phòng tôi chỉ để cho những người lòng dạ lương thiện xem thôi, ha ha. ~ Trên trần nhà có gì ấy à? Là gương mặt của anh to như cánh cửa dán trên đo! Vì quá nhớ anh nên mới có đó, hi hi.