Đọc truyện Tôi Là Ô Sin – Chương 52
Nó nhanh nhẹn xuống xe, đi tới, gõ cửa kính hàng ghế sau của ô tô. Tấm kính từ từ hạ xuống, kéo theo sự mong chờ và hy vọng dần bị dập tắt của nó.
– Xin lỗi, bạn tìm tôi à?
Cô gái ngồi trong xe nghiêng đầu hỏi. Ánh mắt thăm dò rơi trên người nó. Có lẽ đang cố tìm kiếm gương mặt nó trong trí nhớ.
– À, xin lỗi… Tôi nhầm người.
Bộ dạng nó không sao che nổi sự thất vọng. Cả người đứng đờ ra đó, lặng nhìn theo bóng chiếc Taxi xa dần. Dưới chân trái hồi nãy bị thương, bây giờ bỗng đau nhức như thể có ai vặn xương, khiến nó không nhịn được rên nhẹ, hơi cúi người đưa tay xoa xoa mắt cá chân… Bỗng nhận ra bên cạnh có một người khác, liền ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra lại là người đó. Cái anh chàng đẹp trai tốt bụng mà hai lần liền cho nó đi nhờ.
– À, ngại quá, lại làm phiền anh rồi.
– Ừ… Chân em như vậy là do anh. Xin lỗi.
Anh ta nói một cách ung dung, nhưng nó hình như vẫn tìm thấy ở đâu đó sự bối rối. Chắc là cảm thấy có lỗi rồi. Lúc nãy nó còn đang thầm nguyền rủa tên chết tiệt nào suýt chút nữa đâm vào mình, bây giờ biết là anh, hơn nữa cũng đã phiền anh đưa đi một chặng đường xa như vậy, coi như là bồi thường… Nó mỉm cười đáp:
– Không sao. Cũng không hoàn toàn là do anh… Nhưng không ngờ lại trùng hợp như vậy nha… Chúng ta xem như rất có duyên?
Anh không nói, khoé miệng chỉ hơi nhếch lên. Rồi hai người lên xe ra về, lúc đó đã xế chiều. Mặt trời đang lặng lẽ trôi xuống chân những tòa nhà ở đằng xa. Bóng chiếc Benelli lướt nhanh trên con đường cao tốc, dường như rất đơn độc… Nó quay mặt về phía Mặt trời lặn, hoàng hôn thì ra đẹp đến vậy. Thật ra thì đã rất lâu rất lâu rồi nó chưa được ngắm hoàng hôn. Hình như gần đây nhất là năm 13 tuổi, khi đó vẫn là cùng mấy đứa bạn nghịch ngợm trèo lên tận nóc nhà chỉ để ngắm hoàng hôn… Bầu trời khi ấy màu cam dịu, bây giờ cũng vậy… Không biết đã có bao nhiêu cái hoàng hôn qua đi rồi…
…
– Sao thế ạ?
– Không biết nữa. Có lẽ là… nó “đói” rồi.
Không ngờ anh cũng biết đùa như thế. Nó bật cười. Bấy giờ mới để ý, xe này của anh không giống cái lần trước, liền hỏi:
– Ô… Anh thay xe rồi ạ?
– Hưm? À, ừ… Em để ý kĩ quá nhỉ?
My cười trừ, đúng là nó rất để ý, bởi vì cả anh và chiếc xe của anh đều rất nổi bật…
Anh gọi một cuộc điện thoại, sau đó quay sang bảo nó an tâm, không lâu sau sẽ có người tới đón, nhưng nó nhất thiết phản đối: “Không cần phiền như vậy, gần đây có trạm xe bus, chúng ta đi xe bus không được sao?”. Anh suy nghĩ một lúc rồi cũng gật đầu. Nó rất vui vẻ, chỉ là cái chân kia vẫn đau nhức âm ỉ… Nhưng vừa đi vừa nói chuyện cùng anh rất thoải mái, gần như quên hết thời gian. Cũng may là đoạn đường không quá xa, cái chân của nó vẫn còn chịu được. Đứng trước chạm xe bus nó chợt nhớ tới Benelli, hỏi anh, anh lại cười nhẹ, nói: “Đừng lo”. Hai người chỉ chờ một lúc là lên được xe, ngoài trời đã tối. Chính vì đi cùng anh, chính vì quên hết thời gian nên nó mới gần như quên luôn mình của thời gian này, liền hốt hoảng móc di động trong túi xách ra, 21 cuộc gọi nhỡ từ nhỏ Vy, 2 cuộc gọi nhỡ từ “Việt boss”. Thì ra đã 7h 45 rồi, chẳng trách bụng nó quằn quại như thế. Toan gọi lại, màn hình lại sáng, nó nhấc máy, giọng ai đó hét toáng lên trong điện thoại: “Mày đi đâu thế hả? Gọi mày bao nhiêu lần, sao không nghe?!”
Giọng nhỏ Vy trong di động vang ghê gớm, đến nỗi người ngồi bên cạnh cũng quay sang nhìn. Nó bối rối đáp qua loa rồi nhanh chóng cúp máy. Quay sang nói với anh:
– Bạn em.
…
– Cái con này toàn làm người ta lo lắng.
– Lo cái gì. Đấy cũng không phải là con gái em. Cô ta đâu phải là con nít.
– Anh thì hay rồi. Còn có tâm trạng ngồi đó ăn.