Đọc truyện Tôi Là Ô Sin – Chương 53
Đâu phải là gì quan trọng. Quan tâm làm gì? Còn chưa trừ lương cô ta trốn việc bỏ đi hẹn hò là tốt lắm rồi… Nè nhóc, lấy cho anh cốc nước.
Hắn vừa ăn, vừa híp mắt mắng thầm nó. Nhưng hình như sau khi “quang minh chính đại” nghe cuộc nói chuyện giữa nó và nhỏ Vy, hắn thấy nhẹ nhõm thì phải…
– Đừng có kêu em là nhóc! Còn nữa, em đâu phải tay chân của anh? Bộ anh bị tàn phế hả?
Nhìn bộ dạng khiêu khích của nhỏ, hắn nghiến răng kèn kẹt… Nhưng chiêu thức này lại vô hại với Vy. Ngược lại với trạng thái mà hắn hình dung, con nhỏ bỗng phì cười, ban đầu là tủm tỉm, sau đó là thành tiếng, cuối cùng là cười lớn:
– Phì… Ha ha ha! Nè, ha ha! Xin lỗi nha, nhưng anh đừng có làm bộ mặt đó được không? Ha ha! Nhìn… Ha… Nhìn như con Béc-giê nhà hàng xóm vậy đó! A ha ha ha!
Con nhỏ vô ưu cười rất tự nhiên, không quan tâm đến bất cứ thứ gì, kể cả sắc mặt không đỡ nổi của hắn lúc này.
… 2 ngày trước…
– Không phải làm kiểu đó!
– Nè! Lau nhà thôi mà! Anh có giỏi thì qua đây làm đi! Ở đó mà gắt gỏng nữa.
-. . . Muốn chết hả? Dám ăn nói với tôi thế à?
-. . . Phụt! Ha ha! Này, bộ mặt đó của anh giống con Béc-giê nhà hàng xóm thật đấy! Ha ha ha…
…
– Ash! Nè! Mày nói gì nhỏ kia!
Hắn đập bàn, toan “phi”
cái gì đó vào mặt Vy nhưng ngay lập tức bị con nhỏ đánh lạc hướng:
– Í, khoan đã, anh vừa nói hẹn hò hả? Ồ… Cũng có thể nhỏ My đi hẹn hò rồi nha… Bộ anh nhìn thấy sao?
– Ha? Hả?- mặt hắn nghệt ra, sau 2s não bộ mới kịp tiêu hóa lời Vy nói.- Không có. Chỉ là, bột miệng thôi.
– À… Rất đáng nghi nha, hèn chi mấy hôm này đầu óc nó “ngu ngu” sao đó? Đôi lúc còn cười một mình như bị khùng à…
– Thiệt hả?
– Ờ… Nhớ ra rồi! Có khi nào là anh chàng Mỹ nam đó không ta?- nhỏ trưng ra bộ mặt hình sự như là cậu bé Conan lúc phá án, sau đó cố ý liếc biểu hiện hắn một cái, dường như để tìm câu trả lời ột vài nghi vấn nào đó…
– Mỹ nam? Xì… Mỹ nam cái gì chứ? Cô ta sao? Thôi đi, mấy đứa mắt lóa hết rồi.
– Nè… Bộ anh tưởng anh hoàn mỹ lắm hả? Kia kìa, ra soi gương lại giùm cái. Nói giỡn làm chi? Chính mắt mấy đứa cùng lớp này trông thấy đó…- nói rồi Vy bỏ lên phòng, để lại hắn ngu ngơ nhìn theo…
Chap 30
…
Con đường quen thuộc đã đập vào mắt, nó dừng chân nghiêng người nói với người trước mặt:
– Em ở phía trước rồi. Cám ơn anh đã đưa em về… Chúng ta rất có duyên đấy. Nếu tình cờ gặp lại lần thứ ba, thì anh với em, tốt nhất nên…- nói đến đây, nó cố tình dừng lại, ánh mắt nhìn anh thăm dò.
Anh cười nhẹ:
– Tốt nhất nên làm sao?
– Phì… Đùa chút thôi, tốt nhất anh nên mời em một bữa… Em về đây. Hẹn gặp nhé!
Nó giơ tay lên chào rồi tươi cười quay đi… Trong lòng nghĩ người này thật tốt, hồi nãy nó đã nói là cái chân không sao nhưng anh cứ một mực lôi đi khám, chụp X-quang đủ kiểu, kết quả là không ảnh hưởng gì nghiêm trọng, vết thương ngoài da, xứt xát một chút, băng bó một lúc, liền hao mất của anh vài triệu. Làm nó áy náy muốn chết.
Mải nghĩ, đến lúc ngẩng mặt lên mới thấy phía trước vài mét xuất hiện một dáng người quen thuộc. Nó ngạc nhiên một lúc, liền tiến lên hỏi:
– Anh làm gì ở đây?
Gương mặt hắn có vẻ tức giận, nghiêng nghiêng đầu nhìn chằm chằm về phía sau nó. Nó cũng theo tầm nhìn của hắn, quay ra sau, chỉ thấy cái bóng lưng cao cao, hình như là anh thì phải.
– Ê! Nhìn gì thế? Người đó hả?
– Ai đấy?- hắn hếch cằm.
– À… Ờ… Tại sao tôi phải nói với anh?
Hắn đột nhiên quay ngắt lại, quát lớn làm nó giật mình:
– Đi đâu giờ này mới về hả?
– Anh điên à? Nhỏ cái mồm thôi, người ta lại chạy ra đây bắt cướp bây giờ. Tôi, bị kẹt xe.
– Bị kẹt xe?- hắn cười khẩy, có ma mới đi tin lời nó! Rõ ràng là giấu giấu giếm giếm đi hẹn hò, thế mà cư nhiên còn nói dối.
– Thế còn anh? Ra đây làm gì?
Cả gương mặt hắn bỗng chốc cứng đờ, cố gắng nặn ra một nụ cười cứng ngắc, tay chân vung vẩy, làm những động tác rất khó hiểu.
– À… Tôi đi tản bộ… Đêm nay trời đẹp mà, nhiều sao quá!
– Hả? Tản bộ?- nó ngẩng đầu nhìn lên trời- Đâu có sao đâu. Toàn mây với gió… Này, anh bị sốt à?
Sắc mặt hắn đột nhiên xấu thậm tệ. Dường như không một từ ngữ nào có thể hình dung nổi… Bỗng hắn quay người, bước đi thật nhanh như thể chỉ cần đứng đó thêm một giây nào nữa hắn sẽ chết vì cao huyết áp…
– Ê đi chung đi!
Mặc dù không hiểu nhưng nó vẫn cố đuổi theo. Nhưng càng đuổi hắn lại càng đi nhanh. Thật kì quái!