Đọc truyện Tôi Là Ô Sin – Chương 51
Dạo gần đây không hiểu sao mà mí mắt My nó giật liên tục. Trong lòng lại càng bất an không yên, tâm trạng mơ hồ giống như quả bóng bay bị tuột dây lơ lửng trên không trung. Có lẽ là do lo cho nhỏ, bởi vì hai hôm trước, sau khi nghe từ Vy một tin về nhỏ Trang, hiện tượng này mới xuất hiện. Con nhỏ nói nó đi lên Lâm Đồng xem tình hình của Trang thế nào, mới nghe hàng xóm nói nhỏ Trang đã đưa mẹ lên Bệnh viện lớn được 2 tuần. Lâm đồng lớn như vậy, cũng không rõ Bệnh viện người ta nói là Bệnh viện nào, thời gian lại không cho phép nên Vy chỉ ở đó hết ngày, sáng sớm hôm sau mới bắt xe về. Nhỏ kể lại, liền bị nó gay hắt phản ứng, nói là nếu có lần sau, nhất định phải nói với nó để hai đứa cùng đi. Trách đi trách lại, Vy cũng chỉ bĩu môi, nói: “Biết rồi, khổ lắm, nói mãi!”. Nó suy nghĩ thế nào, liền thở dài rồi đáp lại: “Tiếc thật, nếu hôm đó mày ở nhà, thì tên trộm kia chết chắc rồi!”. Nhỏ Vy nghe đến câu này, lúc đó mắt sáng lên, nó bèn kể “ngày Chủ nhật kinh hoàng” ấy cho con nhỏ nghe. Ngoại trừ “sự cố” nho nhỏ nên giữ lấy làm “bí mật thầm kín” của riêng nó thì toàn bộ sự kiện, bao gồm cả bộ dáng lo sợ mất mặt của hắn đều theo miệng lưỡi biến hóa khôn lường của nó mà tuôn ra. Khi ấy con nhỏ Vy cười rất dữ, cười đến rung cả người, đến chảy nước mắt mới dừng lại. Nó cũng cười, hai đứa chính là đang cười điệu bộ nhát gan của hắn. Sau đó, mỗi lần nhìn thấy tên anh họ mình là con nhỏ không nhịn được trêu chọc, lại thêm nó phụ họa… kết quả là khiến ai đó gương mặt đen xì, con mắt nhìn nó như muốn nổ tung. Nó nghĩ, nếu như khi đó có một cái lỗ thông xuống lòng đất, chắc hắn ta sẽ bất chấp tất cả mà chui xuống quá…
Nghĩ đến, ngay cả bây giờ, khi đang ngồi trên xe bus, nó cũng bật cười thành tiếng. Tiếng cười khúc khích thu hút ánh nhìn của một vài người trên xe. My bỗng cảm thấy bây giờ chính nó mới là người cần một cái lỗ. Nó ho khan hai tiếng, rồi lẳng lặng đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Mặt bên kia tấm kính chi chít những hạt bụi bé xíu, đóng thành một lớp vảy mỏng lấp lánh… Lúc này là 4 giờ chiều, trời mùa hạ vẫn còn rất sáng, chỉ là những tia nắng yếu hơn một chút, nhưng khiến người ta dễ chịu. Cảnh vật trên đường dần lùi về phía sau, bao gồm cả bóng người quen thuộc…
– Dừng xe!!!
… Chiếc xe bus dừng lại, nó lao như tên xuống đường, quay đầu nhìn lại, cố kiếm lấy bóng hình quen thuộc. Kia rồi! Xa xa, một người có vóc dánh thanh mảnh đang vẫy một chiếc Taxi.
– Trang! Phạm Quỳnh Trang! Có phải mày không?
Nó vừa chạy, vừa hét lớn về phía người kia… Cô ta không hề nhìn lại phía này, có lẽ là không nghe thấy khi tiếng còi xe, tiếng động cơ đang chen nhau ầm ĩ trên đường… Chỉ còn cách một đoạn ngắn nhưng cô gái ấy đã yên vị trên chiếc Taxi đang dần chuyển động. My dừng lại, mở to mắt nhìn chiếc xe đang lăn bánh về phía mình, nó giơ một tay ra, toan chặn chiếc xe ấy lại… Bỗng “vèo” một tiếng. Chiếc mô tô nào đó vừa phi ngang qua trước mặt, theo phản xạ, nó ngã lùi về phía sau… Chết tiệt! Chiếc Taxi đó vượt qua nó rồi. Nếu biết cái xe đó sẽ đi về hướng này thì lúc đó nó đã không chạy điên cuồng như vậy. Đúng là đáng chết! Mặc dù dưới chân dâng lên một trận đau nhức, nhưng nó vẫn cố đứng dậy, lảo đảo chạy theo chiếc Taxi kia. Hơi thở yếu ớt:
– Trang… Từ từ… Hãy khoan…
Quả thật là mệt đứt hơi. Đúng lúc đó, một chiếc mô tô dừng lại trước nó vài mét. Người lái chiếc xe ấy quay đầu lại. Kính trên chiếc mũ bảo hiểm khô
ng được hạ xuống khiến nó dễ dàng nhận ra người này.
– Là anh?
– Đang vội gì thế? Lên xe đi.
Nge anh ta nói, nó mới để ý… Chiếc Taxi ấy đang xa dần, liền không chần chừ nữa, lao thẳng lên xe anh rồi chỉ phía trước, nói:
– Chiếc Taxi ấy! Đuổi theo nó…
My vừj dứt lời, chiếc Benelli liền lao nhanh và đột ngột về phía trước. Dù My nó luôn muốn giữ mình kiểu “Nam nữ thụ thụ bất thân”, nhưng trong hoàn cảnh này thì không thể nào giữ suy nghĩ ngu ngốc ấy được. Hai tay phải ôm thật chặt lấy eo người ngồi phía trước nếu nó không muốn mình bị lăn xuống “mặt đường như chiến trường” kia…
Vì là giờ cao điểm nên trên đường rất đông xe cộ. Tuy là không thể vượt lên nhưng xe của anh không để mất dấu chiếc Taxi ấy. Họ đuổi theo đến gần ngoại ô, khi trên đường thưa thớt rồi, xe của anh mới dám vượt lên, chẳng mấy chốc mà đã chặn đứng chiếc Taxi…