Đọc truyện Tôi Là Ô Sin – Chương 31
Theo tao thì…. Cứ đến nhà anh ta đi, tốt xấu gì thì hắn cũng biết lỗi rồi. Hơn nữa chị ấy cũng đang khốn đốn.- Lê.
– Phải đấy, nên đến đi.- Quỳnh.
Nghe bọn này nói mà chẳng nghĩ tới mặt trái, nó bĩu môi, bày ra bộ mặt nhăn nhó mà giải thích:
– Nhưng hai người họ ghét nhau như chó với mèo đó, bọn bay thử nhốt mèo vào với chó coi con mèo nó có hộc máu mà chết không? Hơn nữa, nhỡ ở chung, anh ta nảy sinh ý đồ gì với bà chị kia rồi sao? Mà lỡ vụ này vỡ lở ra ngoài, thanh danh chị gái tao coi như mất hết.
– Ờ, cũng đúng nha…
– Nếu nhiều vấn đề vậy thì thôi đi.- Lê nhún vai. Mới vừa rồi còn nhất nhất đưa ra lời phán, bây giờ đã vội thay đổi lập trường.
– Ờ, vậy, nên thôi đi.- Quỳnh. (t/g: chị lày cũng thế!)
– Nhưng mà giờ chị ấy hết sạch tiền rồi. Trong ví còn có hơn 300 ngàn à!
– Hơn là tốt rồi. Chỉ sợ dưới à.- Lê.
– Nói vậy mà nghe được! Nếu vấn đề đơn giản thì tao đã không cần tụi bay giúp…- nó đập bàn đứng dậy.
Thấy vấn đề xem như đơn giản nhưng lại phức tạp, nhỏ Vy ngồi ở bên này xoa xoa cằm, rồi từ từ phán.
– Theo tao thì chị ấy nên đến đó ở tạm đã, đợi đến khi nào kiếm đủ tiền thuê được một phòng trọ mới thì hẵng hay. Còn về vấn đề ở chung… tốt nhất là nên hạn chế gặp mặt, chỉ cần chị ấy đề cao cảnh giác là được. Chỉ là tạm thời thôi mà. Nhưng mà nếu có điều kiện, tốt nhất là có thêm một người nữa ở cùng vẫn hơn.
Đây! Đây mới là lời góp ý chứ! Con nhỏ này, bình thường ngổ ngáo có nét giống nó mà thinh thoảng cũng thông minh đấy! Nó tâm đắc, nhưng… kiếm đâu ra một người tâm phúc đây? Nó gật gật đầu, làm động tác xoa cằm mà nhăn mặt suy nghĩ.
– Ba người?
…
– Phải, chính là tao! Mày giúp đi mà! Ha? Ha? Giúp tao đi mà! Nếu mày cứu tao lần này, bao nhiêu hiểu lầm, bao nhiêu ân oán trước đây coi như tao sai hết đi! Tao xin lỗi. Vậy, giúp tao được không?
– Chuyện này… Nếu mày không có chỗ ở có thể tới nhà tao.
– Mày á hả? Suốt ngày mày đi du lịch ở tận đẩu tận đâu á. Có bao giờ ở nhà đâu? Hơn nữa, không phải ba má mày mới về sao? Bảo sao tao dám mặt dày vác xác tới đó?
– Ờ…. Nhưng mà bây giờ mày bảo tao làm sao kiếm lí do để bước chân ra khỏi nhà đây?
– Không phải ba má vẫn bắt mày phải sống tự lập sao? Nói là mày vào kí túc xá trải nhiệm vài tháng… Thấy sao?
– Ờm…. Nhưng mà, vụ này tao….
– Làm ơn…
– Thôi được rồi!
– Ha! Thật may quá! Đa tạ, đa tạ. Mày là ân nhân của đời tao đó. Là tâm phúc, là ánh sáng, là tia hi vọng, là….
Nó thở phào nhẹ nhõm. Thật may quá! Cuối cùng cũng giải quyết được vấn đề nhờ chỉ số IQ “cao ngất ngưởng” của nó. Tuy rằng, người này là Vy – con nhỏ thích ngao du, đi hết cả Trái đất vẫn là chưa đủ nhưng nếu có thêm nhỏ, vấn nạn “Cô nam quả nữ” kia sẽ ít nhiều giảm đi phần nào. Ít nhiều, cũng cảm thấy an tâm.
Nó thở phào, lôi điện thoại ra từ trong túi ra, đôi tay nhỏ bé lướt nhanh trên bàn phím điện thoại. 10s sau trên màn hình hiện dòng chữ “Tin nhắn đã được gửi tới Việt Boss”.
…
Thế là tạm thời chia tay với những căn phòng “bình dân”, nó xách vali tới nhấn chuông nhà hắn. Bây giờ nó mới để ý căn nhà này, không quá to để được xếp vào loại biệt thự nhưng một căn nhà này, là ước mơ to lớn nhất của nó hiện tại. Rộng rãi, thoải mái, tiện nghi,… nói chung là đẹp. Cái này, nó thích a!
– Tới rồi. – hắn từ trong nhà đi ra. Lời chào vẻn vẹn mỗi hai tiếng “tới rồi”. Aizaa, cái này không phải chào hay một lời hoan nghênh mà là một lời than vãn a!
Nó thấy được vẻ chán nản của hắn, tâm trạng phấn khởi nãy giờ “Để gió cuốn đi” mất hút.
– Cái này là anh kêu tôi đến nha. Không phải tôi cáo buộc anh à! Đừng có là cái bộ dạng đó.
– Biết vậy, nhưng mà cứ nghĩ đến việc phải nhìn mặt cô 24/24 là cái mặt tôi nó cứ vậy đấy. Biết sao giờ?!!
Grừ anh ta cao thủ lắm! Thật có năng khiếu làm người ta tức đến thổ huyết mà!