Đọc truyện Tôi Là Ô Sin – Chương 32
– Nè! Cái gì đây? Anh không phải cho tôi ở phòng này chứ?- nó quát người đang dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực đầy kiêu hãnh.
Anh ta nhăn mặt, đảo mắt một vòng căn phòng rồi ánh mắt dừng lại phía nó:
– Không tốt sao? Gần giống phòng trọ của cô rồi mà.
– Gì kia? Thì ra anh cố ý sửa cho cái phòng này giống với… Grừ… có cần phải như vậy không? Đồ trẻ con!
Nó bĩu môi, thô bạo ném vali vào trong, rồi “rầm” một cái, trước mắt hắn đã không còn thấy nó.
– Phải rồi, ở trong đó “luyện công” đi. Đừng quên bữa tối đấy!- hắn bật cười, thản nhiên về phòng vừa đi vừa… cười. (t/g: tên lày…khùng.)
Trong căn phòng “mới toanh”, hiện giờ, nồng nặc mùi “sát khí”. Nó đá vali đáng thương đang nằm yên vị trên đất vào một góc, cổ họng khô đến khó tả.
– Tên chết bầm! Cầu cho anh té cầu thang chết đi!- ức, nó chỉ bột miệng rủa ai đó thôi. Chỉ là bột miệng a!
..
“…RẦM…”
– A… Aiz…aizz… Aha! Cái lưng, cái lưng tôi… A… Chết tiệt! A…
..
– Ô… Cái tiếng gì thế nhỉ?- nó vểnh tai lên, hình như vừa có sự kiện gì xảy ra. Tai nó đột nhiên đỏ bừng.
Tĩnh tâm lại một chút, giờ nó mới có thời gian xem xét từng ngóc ngách, từng chi tiết nhỏ trong cái không gian này a! Nãy, mới chỉ nhìn xơ qua để có thể đánh giá mức độ “keo kiệt” của hắn đến đâu. Kết quả kiểm tra là 8/10, vì phòng này, cho là rộng đi! Nhưng mà, vẻn vẹn có một cái giường, một cái tủ và… chăn gối nữa. Haizz… Hắn ta, không coi nó là con gái sao? Mặt mũi sáng láng như vậy, ít nhiều cũng có ga lăng đi. Vậy ít nhất, cũng nên bày sẵn vài thứ kiểu như: bàn trang điểm hay giá để giầy dép gì đấy… đại loại thế chứ. Cái này là “suy nghĩ” của nó. Không, là ảo tưởng mới đúng. Nó quên mất, hắn là ai chứ? Làm sao có thể xảy ra mấy cái chuyện vớ vẩn này? Thôi đi, đúng, tốt nhất nên vỡ mộng đi! Hắn là ai chứ? Nó nghĩ về hắn thế này, là “xúc phạm nhân phẩm” con người hắn rồi. Nó bị điên rồi mới gán những cái ảo tưởng trên mây kia cho hắn. Bất quá, nó cũng chỉ là Ô sin, là Ô sin thôi… Nghĩ đến đây, nó tự cốc vào đầu mình rồi cười hồn nhiên như bị khùng.
Khoan đã…
“Căn phòng này, căn phòng này trước đây không phải nhà kho sao? Phải rồi nó là nhà kho đây mà. Còn nữa, đây mà thành phòng cái gì? Không phải là gác mái sao? Dù gì cũng là con gái, một mình ở trong cái không gian cao nhất của căn nhà to thế này. Vậy tối đến, không phải sẽ rất “lạnh lẽo” sao? Có khi nào có “Tiếng Khóc Lúc Nửa Đêm” không?”
Nghĩ đến mà nó rùng mình. Nhưng hình như không phải nó cô độc… Phải rồi, còn có Vy Thân Yêu. Ha! Cũng coi là yên tâm đi.
Thở phào, nó mở vali, lấy ra chiếc hộp nhựa nhỏ nhắn, theo thói quen nhặt lấy hai viên kẹo dẻo đưa vào miệng, lại từ từ, cảm nhận vị ngọt đến mát lòng… Thói quen này, bắt đầu có từ khi sống chung với nhỏ Trang. Ưm… Phải rồi, Trang. Sao nó có thể quên chuyện này kia chứ? Thái độ khác thường ấy của nhỏ rốt cuộc là do chuyện gì? Mặt nó tái lại, vội cầm điện thoại lên và gọi “Gấu iêu”…
…Lại một giọng nói quen thuộc vang lên, nhưng không phải điều nó muốn. Nghe thật chối tai: “Thuê bao quý khách vừa gọi, tạm thời…” Nó ghét cái tình trạng “Giấu đầu hở đuôi” này của nhỏ. Rất ghét! Có chuyện gì cũng phải nói ra chứ, nó không phải là bạn thân của nhỏ sao? Rốt cục là chuyện gì?
Trong lòng bất an, có một sự lo sợ dâng lên trong nó. Lúc này, khoé mắt bỗng thấy cay cay, hai dòng nước mắt nóng hổi từ đâu chảy xuống. Đau lòng…
…..
Tại nơi nào đó. Trong căn nhà nhỏ không quá tàn tạ… Một người phụ nữ gầy gò, sắc mặt tái nhợt nằm trên giường. Bên cạnh, cô con gái cùng người phụ nữ trung niên nói chuyện. Không khí nặng nề khó tả.
– Em vay bao nhiêu?- người phụ nữ hỏi.
– 30 triệu….. Không quá lớn phải không chị? Anh Tú nói với em là không có gì mà. Anh ấy nói là em cứ cầm đi, lúc nào có trả sau cũng được, anh ấy còn kêu em thiếu thì đến lấy nữa, sau này hẵng…
– Em dại lắm!- người phụ nữ gắt nhẹ- đó là ai em biết không? Chúng nó cho vay nặng lãi! Là vay nặng lãi đấy! Ngày qua ngày lãi mẹ đẻ lãi con. Có biết sau này nó lên đến bao nhiêu không? Em thiếu có thể tìm chị. Tại sao không tìm? Em hiểu biết, thông minh như vậy, tại sao đi tin lời mấy đứa nó? Bị mất hết lí trí rồi sao? Rốt cục là cái gì làm đầu óc em u ám như vậy? Thiếu tiền có thể nghĩ cách mà kiếm ra. Tại sao dại dột như vậy đi vay nặng lãi?