Đọc truyện Tôi Là Ô Sin – Chương 29
Dưới “ách thống trị” của bầu trời 32 độ C cộng thêm tâm trạng tương đối nặng nề, nó không tài nào thở bình thường được…
A! Bắt được sóng rồi!
Xem kìa, là hắn đang đứng ở một góc không mấy nổi bật phía bồn hoa to lớn của trường nhưng, có cái gì đó từ con người ấy toát lên làm nổi bật cả góc kia.
– Đang là giờ học mà anh gọi tôi ra đây rốt cục là có chuyện gì?
Nãy giờ, anh ta đứng như là đang phân vân chuyện gì đó, nghe thấy tiếng nói từ sau thì thoáng giật mình làm nó có chút không quen.
– À… Ờm……. Ừ thật ra thì……. Tất nhiên là có chuyện cần nói mới gọi cô ra đây rồi, chứ khi không tôi bị điên hay sao mà muốn gặp cô?
Aizaa… Cái thái độ này của hắn thật làm My nó ngứa răng. Thật muốn nhào tới mà cắn mà xé tan tành hắn đi.
– Vậy rốt cục chuyện cần nói của anh là gì?
“Nè mày, kia không phải anh Việt sao? Ảnh đứng đó nói chuyện với ai kia? Bạn… bạn gái hả?”
“Hả? Ờ ha! Kia chẳng phải là… Khoan đã, tao với mày tới gần chút nữa nghe xem kia là ai.”
“Ừ”…
Hot boy đúng là hot boy! Hễ đi đến đâu y như rằng sẽ bị người ta săm soi để ý từng tí một đơn giản vì… anh ta là hot boy. Và ngay cả lúc này cũng thế, anh ta chỉ là đứng nói chuyện với một cô gái hết sức bình thường, vậy mà đối với hai cô nàng sinh viên từ đâu rơi xuống lại gây một sự tò mò vô cùng, vô cùng lớn. Họ rón rén rút ngắn khoảng cách đến mức tối thiểu nhất để có thể nghe được nội dung cuộc hội thoại kia. Vừa hay, đến đoạn cao trào…
– Ờ tôi… Tối… tối hôm qua cô ngủ đâu thế?
“CÁI GÌ? NGỦ ĐÂU? Tối hôm qua? Ngủ? Nghĩa là thế nào?” nữ sinh 1 nghe không sai âm thanh vừa rồi phát ra từ thần tượng của cô, liền mở to mắt, há hốc mồm ngạc nhiên.
“Sụyt…. Để nghe xem thế nào đã” nữ sinh 2 vội lấy tay che miệng cô bạn lại. Xem ra, chị này có vẻ đầu óc hơn một xíu.
– Thì ra anh gọi tôi đến đây chỉ để hỏi chuyện vớ vẩn này sao? Thế mà tôi cứ tưởng anh sẽ xin lỗi tôi kia?!! Tôi ngủ ở đâu, anh biết làm gì?!! Nói cho biết, tôi ngủ gầm cầu đấy! Sao nào?!! Anh là cái đồ trơ trẽn mặt dày! Hại tôi ra nông nỗi này mà đến giờ vẫn chưa nói nổi một câu xin lỗi. Hai từ ấy với anh là kim cương hả? Khó nói lắm sao?
“Cái gì? Trơ trẽn? Mặt dày? Hại cô ta? Cô ta vừa nói anh ấy hại cô ta sao? Lại còn muốn anh ấy nói xin lỗi? Aaaaa! Thôi rồi! Không lẽ nào… không lẽ nào hai người bọn họ…” giờ đây, hai nữ sinh kia mới có chung suy nghĩ. Mồm chữ A mắt chữ O. Thật tệ! Mắt bọn họ mở to đến nỗi gân xanh nổi lên, sắp đứt cả ra vì bị kéo quá căng rồi. HOT! HOT lắm! Quả thực, đây sẽ là một tin cực cực cực kì sốt dẻo nếu được tung ra…
– Tôi sẽ chịu trách nhiệm!- nhận thấy ý định bỏ đi của nó, hắn vội nói với theo.
Câu nói này, vô tình làm dâng lên mọi sóng gió, hiểu lầm, chủ đề trong mọi cuộc tranh luận và vô tình làm một câu trả lời ngắn gọn, hàm ý, giải quyết gọn gàng mọi suy nghĩ được sắp xếp theo một trình tự rất logic nhưng vô thực của hai con người đứng sau phía gốc cây kia. Chỉ đợi có thế, hai ả liền chạy đi với tốc độ tên lửa… Để làm gì nhỉ?
_Thư viện trường_
Một trong hai cô sinh viên vừa rồi hớt hải chạy vào. Ngồi “phập” cái xuống một chỗ cạnh cửa sổ.
“Hộc hộc… Biết tin gì chưa? Vừa mới cập nhật cách đây 2. Hotboy Hoàng Việt nói sẽ “chịu trách nhiệm” với một nữ sinh năm nhất”
“Cái gì??!!!”
_Căn-tin_
“Này này, Hoàng Sơn Việt đã gây chuyện tày đình và sẽ “chịu trách nhiệm” với một nữ sinh viên năm nhất đấy”
“HẢ????!!”
Lần này, là một nhóm người hét lên.
_Sân trường_
Một tốp sinh viên tan tầm, náo nhiệt đi dưới sân trường.
“Tin nhắn mới”…….. “Nữ sinh viên năm nhất được Mĩ nam công tử Hoàng Việt “ưu ái đắc tội” giờ đây đã khẳng định chịu trách nhiệm. Tin tức cập nhật 5 trước!”
“AAAA! Không thể nào!”
Giờ đây, đã là cả một top người hô, la ầm ĩ.
Chết thật! Chỉ trong vòng 5 tin tức không có chứng nhận tin cậy này đã được lan truyền với tốc độ chóng mặt… Cuộc đối thoại vừa rồi của hai nhân vật chính kia nó về một vấn đề hết sức trong sáng, không chút mờ ám vậy mà sau khi đi qua đường xử lí âm thanh của người ngoài cuộc lại trở nên hắc ám, đen tối và vô lí như vậy. Tin đồn này ngay lúc lên đến đỉnh ắt sẽ là một cú shock nặng cho người trong cuộc…