Tôi Là Ô Sin

Chương 28


Đọc truyện Tôi Là Ô Sin – Chương 28


“Anh đúng là sao chổi! Nếu không phải anh tự nhiên chọc giận cô Tâm thì đâu có chuyện tôi bị đuổi ra đường một cách tàn nhẫn như vậy chứ. Giờ thì anh hài lòng chưa? Tôi đã không còn chỗ nào để đi rồi, ai cũng bỏ mặc tôi rồi anh đã hài lòng chưa? Anh nói đi, anh còn gây ra cho tôi bao nhiêu rắc rối nữa mới vừa lòng đây?”
“Tên khốn nhà anh! Hại tôi ra nông nỗi này còn dám chối! Nếu không phải anh xía vô chuyện của tôi thì tôi đâu phải xách vali ra đường, đến kiếm một chỗ đứng cũng khó, một ngụm nước không có mà uống, đến bữa mà không được ăn, hại tôi đứng đây ăn gió ngậm sương. Lát nữa, còn không kiếm đâu ra chỗ ngủ. Thế còn chưa thảm sao?”
“Hức! Làm thế nào bây giờ…”
23h 52. Hắn nằm trên giường loay hoay mãi mà không sao ngủ nổi. Trong đầu, toàn bộ đều hiện lên hình ảnh khóc lóc lúc chiều của nó. Rồi lại những lời lẽ mà nó trách hắn không thương tiếc cứ luôn văng vẳng bên tai. Giống như một nỗi ám ảnh, theo hắn từ lúc bỏ về đến giờ. Có chút gì đó, như là… day dứt.
“Ashh… Cái gì thế này?” hắn bật dậy, vò cái đầu đến nỗi thê thảm.

“Đúng là điên cái đầu mà! Tôi có làm gì sai đâu mà ám tôi hoài chứ?”
“Anh đúng là sao chổi!….
Giờ thì anh hài lòng chưa?… Tên khốn nhà anh! Hại tôi ra nông nỗi này còn dám chối!… Thế còn chưa thảm sao?” lại nữa, những lời mắng mỏ của nó lại vang lên nữa. Hễ nghe là lại làm cho người ta bực bội.
“Cái gì? Sao chổi? Tên khốn? Vì tôi mà cô phải ra đường sao? Ha! Nực cười!”
“Nhưng hình như cũng có một chút lỗi của mình…. Nếu lúc đó không phải mình chọc giận bà chằng kia thì có lẽ cô ta không phải ra đường thật…. Không thể nào, rõ ràng là bà cô đó có ý đuổi đi rồi kia mà…. Nhưng lúc con nhỏ cầu xin tha thiết đó, nét mặt bà ta hình như có chút thay đổi. Có vẻ như tình thế vẫn còn có thể cứu chữa được. Đúng rồi, là mình có một chút trách nhiệm…”
“Khoan đã, giả xử mình không xen vào giữa họ, có lẽ mọi chuyện đã sóng yên biển lặng… Nói như vậy là lỗi hoàn toàn ở mình sao? Nếu thế thì… phải chịu hoàn toàn trách nhiệm thôi.” Hắn nheo mày, rồi ngả lưng xuống. Quyết tâm sẽ làm chuyện gì đó.
“Không thể được! Mình không có lỗi gì cả. Không được!” Xem ra ý chí của hắn không kiên cường cho lắm. Mới nói sẽ chịu trách nhiệm gì gì đó mà đã đổi ý. Một lần nữa bật dậy rồi lại nằm xuống.
“Hoàng Việt! Bản lĩnh của mày đi đâu rồi?!! Mỗi chuyện cỏn con như vậy cũng không dám chịu trách nhiệm! Không thể có thái độ như vậy được! Đường đường là Nam tử hán, dám làm dám chịu.” (t/g: cha này nhân hóa dữ tợn)
00h 37. Đêm dường như không được tĩnh mịch bởi hành động có thể nói là “lố bịch” của hắn… Có thể là ý thức được điều này nên sau một hồi “vật lộn”, rốt cục hắn cũng nằm yên và tự ình là…
“Bị điên thật rồi! Sao có thể độc thoại một mình như vậy chứ?” (t/g: Cha này giờ mới biết mình bị khùng. Thật may quá, vẫn chưa đến giai đoạn cuối… Chẹp chẹp.)

_Hôm sau_
Đến lớp với tâm trạng không mấy vui vẻ hay nói một cách thành thật, là rất bực bội, lại thêm đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, nó bức xúc ngồi “phụp” cái xuống ghế. Không khí lớp học ngày hôm nay không bình thường từ khi nó bước chân đến cửa. Rất u ám. Có lẽ những con người kia đang ngại vì cả một lũ đã “từ” nó hôm qua chăng? Riêng có mỗi ba con bạn kia là bình thường, vừa thấy tình trạng như con gấu trúc của nó bước vào lớp là ba nàng đã hớn hở chạy đến mà hỏi thăm.
– Hey! Tối hôm qua thế nào? Ngủ ngon chứ?- Quỳnh chạy đến vỗ vai nó.
– Ngon cái con khỉ khô! Nghĩ sao vậy? Một cái phòng bé tí bằng cái lỗ mũi mà có hàng bốn đứa thuê. Chúng mày sợ cô đơn hả?
– Bốn đứa thuê?!!!- Lê, Vy mở to mắt ngạc nhiên.
(t/g: Ồ nôu! Tác giả thật sự bất ngờ về điều này.)
– Ừ hứ!- nó nhún vai.

– Nhưng mà… sao mày biết?- Lê tò mò.
– Tao bị đuổi rồi. Hôm qua ở tạm chỗ Quỳnh.
– Đuổi?- Lê, Vy đồng thanh.
“Rẹt… Rẹt……. Rẹt… Rẹt”
Điện thoại nó vừa nhận được tin nhắn mới. Mở ra xem, thì ra là của Việt thiếu gia.
“Ra vườn hoa, có chuyện cần nói” Thật bực mình, người này đến một tin nhắn cũng tiết kiệm chủ ngữ. Bực mình đấy, thế nhưng phải ra thôi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.