Đọc truyện Tôi Là Ô Sin – Chương 27
Tôi… tôi gây rắc rối cho cô lúc nào?!!! Đó là tại cô không trả tiền người ta chứ!- hắn chớp chớp mắt, vô thức lùi ra phía sau mấy bước. Trong lời nói có chút gì đó gượng gạo.
– Tên khốn nhà anh! Hại tôi ra nông nỗi này còn dám chối! Nếu như không phải anh xía vô chuyện của tôi thì tôi đâu phải xách vali ra đường, đến kiếm một chỗ đứng cũng khó, một ngụm nước không có mà uống, đến bữa mà không được ăn, hại tôi đứng đây mà ăn gió ngậm sương. Lát nữa, còn không kiếm đâu ra chỗ ngủ. Thế còn chưa thảm sao???- nó uất ức gào lên…
Hoàng hôn xuống, những tia nắng cuối cùng trong ngày khẽ rọi lên gương mặt nó. Lúc này, đèn đường được bật lên. Hai thứ ánh sáng kết hợp với nhau một cách ôn hòa càng làm nổi bật những giọt nước mắt trong suốt mờ ảo… Trước mắt nó, tất cả hình ảnh đều nhòa dần đi. Dường như quá mệt mỏi, nó ngồi sụp xuống, vẫn cái tư thế ban nãy, hai tay ôm lấy đầu gối, gụp mặt xuống mà khóc nấc.
– Hức! Làm thế nào bây giờ? Phải làm thế nào đây? Biết đi đâu chứ?
– Cô là… thật sự không có chỗ nào để đi sao?
Hắn ta hỏi nó, nhưng đáp lại vẫn chỉ là tiếng khóc nấc theo từng cơn kia. Điều đó, thật sự… có chút gì đó khiến hắn chạnh lòng…
Cứ như vậy, từng giờ, từng phút, từng giây lặng lẽ trôi qua. Dưới ánh đèn đường, xe cộ vẫn đi lại tấp nập cùng tiếng còi hét inh tai. Dường như, mọi sự đều rất bận rộn với công việc riêng của chúng. Ngay cả ánh mắt của người qua đường cũng thế. Đối với cảnh tượng một cô gái tóc dài qua vai; ngồi xổm bên vệ đường; hai chân không xỏ giầy dép; hai vai thinh thoảng rung lên, bên cạnh còn có một Mĩ nam, họ dùng ánh mắt “Đặc biệt quan tâm” mà dò xét.
Chợt, điện thoại nó rung lên. Trên màn hình hiển thị “Tin nhắn từ Quỳnh Vẹt”.
Nó mở điện thoại ra và đọc không thành tiếng, “Nếu mày không ngại thì đến đây đi. Ở địa chỉ XXXXXXXX”. Ngay sau đó, nò mừng rỡ bật dậy, chạy đi xỏ dép và đến dành lấy vali từ hắn. Coi ai đó như không khí… mà đi về hướng đối diện.
“Này, đi đâu thế?” hắn hét lên ở phía sau.
“Đi ăn cơm!”