Tôi Không Thể Quay Về Thời Niên Thiếu Đó - Quyển II

Chương 29 - 1


Bạn đang đọc Tôi Không Thể Quay Về Thời Niên Thiếu Đó – Quyển II – Chương 29 – 1

Chương 16: Vĩnh viễn nhớ kỹ nụ hôn đầu tiên
Chiều thứ tư, sau giờ học, giáo viên chủ nhiệm bảo tôi đến văn phòng cô một chuyến.
Tôi cũng mơ hồ hiểu được cô ấy muốn nói gì, quả nhiên, cô ấy kể lể về những học sinh yêu sớm từ mấy năm trước, dùng thành tích giảm sút của họ, thất bại khi thi vào đại học của họ để giáo dục tôi chuyện yêu sớm tuyệt đối là không đúng. Lại đứng trên góc độ cùng là nữ, cố ý cường điệu nữ sinh phải xử lý chuyện tình cảm dựa trên lý trí, bất kể là tâm lý hay thể chất, yêu sớm sẽ để lại thương tổn cho nữ sinh nhiều hơn nam sinh rất nhiều.
Cô ấy tận tình khuyên bảo cả một giờ, tôi vẫn im lặng.
Vừa ra khỏi văn phòng, tôi liền ném tất cả những lời cô ấy nói vào thùng rác, không phải cô ấy nói không có đạo lý, mà là, đạo lý của cô quá to lớn, tôi còn hiểu nhiều hơn cô, cô đã đánh giá quá thấp tâm trí của tôi.
Trương Tuấn cũng bị giáo viên chủ nhiệm gọi đến nói chuyện, nhất định là đã khuyên anh chia tay. Nhưng chúng tôi đều làm như chưa xảy ra chuyện gì, thậm chí còn không trao đổi với nhau về vấn đề này.
Giáo viên, đối với tôi và Trương Tuấn mà nói, vô cùng đáng ghét, không thể tạo nên sự uy hiếp nào.
Tôi và Trương Tuấn vẫn “yêu sớm” theo ý mình. Tôi đứng đầu cả khối, Trương Tuấn chỉ đứng trên bốn học sinh trong lớp, giáo viên chủ nhiệm lại quen anh rể của anh ấy, nên các biện pháp giáo dục của các giáo viên đều rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn không có tác dụng gì, tuần nào cũng bị gọi đến văn phòng nghe giảng giải. Tôi rất muốn nói với họ, nếu thành tích học tập của tôi bị ảnh hưởng, không chỉ vì yêu sớm, mà còn vì các thầy cô giáo nữa.
Kết quả cuộc thi giữa kỳ, tôi đứng thứ nhất trong khối, Trương Tuấn đứng thứ hai mươi tám.
Tôi nhẹ nhàng thở ra, như thế này chắc các giáo viên sẽ không nói mãi bên tai chúng tôi là yêu sớm ảnh hưởng đến học tập nữa?
Tối thứ bảy, Trương Tuấn hẹn tôi đến bờ sông tản bộ.

Sắc thu đã tô vẽ trên hai hàng cây bạch dương bên bờ sông. Thoạt nhìn, thấy được một màu vàng óng ánh, có cảm giác huy hoàng nặng nề.
Chúng tôi ngồi trên cây cầu, lặng lẽ nhìn dòng nước chảy bên dưới. Trương Tuấn đưa cho tôi một chiếc hộp bánh quy bằng sắt, tôi mở ra xem, bên trong là rất nhiều hòn đá xinh đẹp.
Tôi nghi hoặc nhìn anh, anh mỉm cười nói: “Quà sinh nhật muộn.”
Tôi không nhịn được, mím môi cười “Em nghĩ rằng năm nay anh quên.”
Anh nói: “Anh sẽ không quên.”
“Vì sao có nhiều hòn đá thế? Không phải anh nói một năm chỉ đưa cho em một hòn đá thôi à?”
Anh cầm mấy hòn đá lên, lại để chúng rơi xuống qua kẽ ngón tay, phát ra tiếng vang đinh đinh đang đang, “Mấy năm nay, khi nào thấy thích em anh sẽ đi tìm những hòn đá đẹp, khi nào không thích em sẽ ném những hòn đá tìm được xuống sông. Còn nhớ lúc học cấp Hai, một lần nhìn thấy em và Hứa Tiểu Ba khiêu vũ, đêm đó anh đã chạy tới đây, ném tất cả những hòn đá tìm được xuống sông, vừa ném đá, vừa nói với chính mình, tuyệt đối không được thích em nữa.”
Hình ảnh trong quá khứ chợt hiện lên trong đầu, rõ ràng giống như chỉ vừa xảy ra ngày hôm qua, nhưng thoáng cái mà đã hơn ba năm rồi.
Tôi cười khổ mà nói: “Tối hôm đó, em ngồi ngay dưới chân cầu.”
“Sao?” Anh không hiểu được.
“Vào buổi tối anh ném đá đó, em ngồi ở chỗ kia nhìn anh, sau khi anh rời đi, em mới về nhà, vì về muộn quá nên bị bố mắng ột trận.” Tôi chỉ vào chỗ tối dưới chân cầu, chính là chỗ mà tôi đã ngồi.

Anh nghiêng đầu nhìn tôi, biểu tình trên mặt như buồn lại như vui, rất lạ, chắc tôi cũng không tốt hơn anh bao nhiêu, từ chân cầu đến trên cầu, chúng tôi dùng hàng trăm ngày mới đi đến được.
Anh cúi đầu nhìn nước sông nói: “Anh vẫn nghĩ em rất ghét anh. Nhưng sau đó em lại giúp anh giấu súng, anh nghĩ không phải với ai em cũng làm giúp việc đó, lúc em không chịu trả súng lại cho anh, ngoài mặt anh sốt ruột, nhưng trong lòng lại rất cao hứng, cảm thấy em có vẻ quan tâm đến anh, nếu không cũng sẽ không đi nghiên cứu mấy điều lệ pháp luật về tàng trữ súng ống. Rồi em lại chĩa súng hỏi anh mấy câu, anh đã nghĩ, có phải em thích anh một chút không, có điều em và Hứa Tiểu Ba luôn ở cùng nhau, anh cũng dựa vào súng để hỏi em, em nói em không thích Hứa Tiểu Ba, anh vô cùng mừng rỡ. Sau đấy, anh bị nhốt vào cục công an tra hỏi, những lúc đặc biệt khó khăn, anh luôn nghĩ đến em, cảm thấy lòng mình vừa sợ hãi, vừa hạnh phúc.”
Khi ấy, người khổ sở không chỉ có anh, tôi thấp giọng nói: “Mỗi lần nhìn thấy anh ở bên người khác, em lại vô cùng khó chịu. Ngày đó em khiêu vũ với Tiểu Ba đã mặc váy đỏ, chính là vì anh… cô gái đó luôn mặc váy màu đỏ.” “Vì sao lúc ấy em không chịu để ý đến anh?” Trương Tuấn vừa xoa xoa đầu tôi, vừa lắc cánh tay tôi, dùng sức rất mạnh, mạnh đến mức làm tôi cảm thấy đau, tôi cũng biết, anh muốn để tôi cảm nhận được cảm giác đau đớn này.
Tôi im lặng, vui sướng cảm nhận sự đau đớn nhẹ nhàng anh mang lại. Anh thở dài, buông tôi ra.
Ánh mắt anh đau thương, trong lòng tôi nhói đau, tựa vào bờ vai anh, lần đầu tiên, vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng khiêm tốn nói: “Sau này chúng ta không cãi nhau nữa nhé, nếu anh không muốn em ở gần Thẩm Viễn Triết, em cũng sẽ xa lánh cậu ấy.”
Anh nhìn tôi, đau buồn lại nhẹ nhàng nở nụ cười: “Kì Kì, nếu em vẫn không thay đổi, thì thật tốt.”
Tôi nghĩ anh đang nói đến tình cảm của mình, hạ ánh mắt, ngượng ngùng nói: “Em sẽ mãi thích anh, vĩnh viễn không thay đổi.”
Anh đột nhiên cúi đầu chạm nhẹ môi mình lên môi tôi.
Cơ thể tôi bỗng cứng lại, trong lòng vừa căng thẳng vừa chờ mong, nhắm hai mắt, không ngẩng đầu, ám chỉ cổ vũ anh.
Anh vẫn do dự, lo lắng, không dám làm bước tiếp theo, tôi chờ đã lâu, anh vẫn không có động tĩnh, tôi thất vọng ngẩng đầu lên, vẫn xấu hổ nhắm chặt mắt, nhưng anh lại cúi đầu hôn lên hai má tôi, tôi nghiêng mặt về phía anh, môi lướt qua mặt anh, chủ động hôn hai má anh. Trong khi da thịt thân cận, đôi môi hai người rốt cuộc cũng tìm thấy nhau, anh thử nhẹ nhàng hôn tôi, nhưng lại lập tức rời đi, tôi vẫn nhắm mắt, cầm lấy tay anh, như thể anh đột nhiên hạ quyết tâm, cúi mạnh đầu xuống, cuối cùng cũng thật sự hôn tôi, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng hé mở môi tôi.

Bởi vì tôi ngốc, nên nụ hôn này cũng không động lòng người như trong tiểu thuyết miêu tả, đầu lưỡi hai người thường đụng phải răng, răng chạm vào răng, nhưng chúng tôi vẫn rất mê luyến.
Khi anh dừng lại, tôi vẫn nhắm chặt mắt, toàn thân không còn chút sức lực nào, mềm nhũn dựa vào người anh. Anh ôm chặt tôi, nói: “Kì Kì, xin lỗi, anh là người xấu.”
Tôi vùi mặt vào trong cổ anh, nhỏ giọng hừ hừ: “Ừ, anh là đồ xấu xa. Nhưng mà, em lại thích đồ xấu là anh.”
Trương Tuấn thì thào hỏi: “Người ta nói con gái sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ nụ hôn đầu tiên, không biết có phải thật không.”
Tôi cười nói: “Mười năm sau, anh hỏi lại em sẽ tốt hơn.” Anh trầm mặc nhìn tôi, cười cười, lại cười đến mơ hồ không rõ.
Gió đêm cuối thu mang theo cảm giác mát lạnh nhè nhẹ, anh cởi áo khoác ra, choàng lên vai tôi.
Tôi co mình trong chiếc áo của anh, im lặng nắm tay anh, tâm tình tôi rất lâu rồi mới thấy bình an. Cảm thấy những mâu thuẫn trước kia thật vô cùng nhàm chán, tất cả những chuyện khác đều trở nên không quan trọng nữa, tôi chỉ biết tôi rất thích anh, chỉ cần anh cũng thích tôi, tôi sẽ rất hạnh phúc.
Anh cũng lặng lẽ ngồi bên tôi, nắm chặt tay tôi, làm cho tôi cảm thấy vô cùng ấm áp.
Anh đột nhiên hỏi tôi: “Em đã nghĩ sau này học ngành gì chưa?”
“Trong khoảng thời gian này, luôn cãi nhau giận dỗi, làm sao có thời gian nghĩ đến chuyện đó? Chẳng lẽ anh có thời gian nghĩ đến nó?” Tôi nửa làm nũng, nửa thầm oán.
“Anh nghĩ rất nhiều, nhất là về tương lai của em.”
“Cái gì? Nói một chút xem.”
Anh ôm tôi chặt hơn, cười nói: “Tối nay không nói đến mấy chuyện này, được không?”

Rõ ràng chính là anh nhắc tới mà, tôi cười, lòng tràn đầy vui mừng, chỉ có tình yêu với anh, nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”
Anh nắm tay tôi, ngẩng đầu nhìn trời, cười nói: “Kể cho em một câu chuyện cười.”
Giữa những câu chuyện hài hước của anh, tôi cười rồi lại cười, mà anh vẫn nhìn tôi.
Từ thứ hai đến thứ sáu, Trương Tuấn đều không đến tìm tôi, không về nhà cùng tôi.
Từ tuần trước, sau khi hai người nói chuyện bên cầu, tâm trí tôi trở nên bình thản, không hề lo được lo mất như trước nữa, cũng không để ý đến mấy chi tiết nhỏ nhặt này.
Sáng thứ bảy vẫn lên lớp bình thường, Trương Tuấn vẫn không tới tìm tôi, tôi chỉ có thể tìm anh sau khi tan học.
Anh và Hoàng Vi đang ngồi bên đài phun nước dưới tầng cười đùa, Hoàng Vi làm như không thấy tôi, tôi cũng làm bộ như không phát hiện ra cô ấy, chỉ nói với Trương Tuấn: “Buổi tối mấy giờ gặp?”
Trương Tuấn yên lặng nhìn tôi một lúc: “Em không gặp Đồng Vân Châu à?”
“Làm sao vậy? Cô ấy tìm em?”
Trương Tuấn lắc đầu, lại trầm mặc rất lâu: “Tối nay anh có việc.”
Ở trước mặt Hoàng Vi, tôi không muốn biểu hiện cảm xúc thất vọng, tôi cười gật gật đầu: “Được, vậy em đi trước đây.”
Vừa đi vừa bắt đầu tức giận, tức giận vài phút sau, lại nhắc nhở bản thân, tuần trước mới nói là không giận dỗi, cãi nhau nữa mà, tâm tình cũng dần bình tĩnh lại, có lẽ Trương Tuấn thật sự có chuyện quan trọng, chỉ là anh quên chưa nói cho tôi biết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.