Bạn đang đọc Tôi Không Thể Quay Về Thời Niên Thiếu Đó – Quyển II – Chương 30 – 2
Đồng Vân Châu thở hồng hộc đuổi theo tôi, đưa một lá thư cho tôi: “Sao mà vừa tan học đã không thấy bóng cậu đâu thế? Đây là Trương Tuấn nhờ tớ gửi cho cậu, bảo tớ tan học đưa cho cậu.”
Tôi rất ngạc nhiên, anh chưa từng viết thư cho tôi, tại sao đột nhiên lại đưa cho tôi một lá thư?
Không đợi được đến lúc về nhà, thầm nghĩ tìm một chỗ nào yên tĩnh, vắng vẻ để đọc lá thư này. Tôi chạy một mạch đến bờ sông, đặt túi sách xuống rồi liền mở lá thư ra.
“La Kì Kì: “
Vừa nhìn thấy phần mở đầu, trái tim tôi đã chùng xuống, không thể tin nhìn lại một lần.
La Kì Kì:
Vốn nghĩ nói với em từ tuần trước, nhưng anh thật sự không biết mở miệng thế nào, chỉ có thể viết ra.
Hồi tiểu học, anh vẫn luôn thấy áy náy với em, mỗi lần nhìn thấy em trầm mặc, anh lại muốn làm gì đó cho em. Em khi đó, rất giống một con thỏ nhỏ nhắn, là con thỏ hay sợ hãi, mỗi lần ở gần em, anh đều cảm thấy căng thẳng, vô cùng nhẹ nhàng cẩn trọng, sợ mình dọa em chạy mất.
Kỷ niệm hồi tiểu học cũng không có gì đẹp đẽ, nhưng bởi có cô giáo Cao, nên tất cả những gì không thoải mái đều chỉ là râu ria không đáng nói. Chưa từng có giáo viên nào đối tốt với anh như cô giáo Cao, trong khi người lớn đều cho rằng anh đã hết thuốc chữa, chỉ có cô giáo Cao khích lệ, động viên anh, nếu không có cô ấy anh chắc chắn sẽ trở thành đứa hư hỏng, lảng vảng nơi đầu đường. Nghỉ hè năm lớp 5, mỗi ngày đến nghe cô giáo Cao giảng bài, lại về nhà cùng em. Không có thuốc lá, không có rượu bia, không có đánh đấm, còn phải làm rất nhiều bài tập, rõ ràng không hay ho gì cả, nhưng anh lại thấy cực kỳ vui vẻ, ngày nào cũng đặc biệt vui vẻ, ngóng trông được đến trường.
Có một lần, hai chúng ta ra bờ sông chơi, anh nằm trên tảng đá lớn, ngủ, em dùng mũ che ánh nắng mặt trời chói chang cho anh, anh liền cố ý giả ngủ, muốn xem rốt cuộc em làm vậy được bao lâu, em cứ giơ tay như vậy, làm anh giả ngủ mãi cũng thấy ngại. Em còn nhớ không? Khẳng định là đã quên rồi. Khi đó em cũng thật ngốc, làm gì cũng ngốc nghếch mơ hồ, nói cũng không nói được hết câu, chỉ cần anh và cô Cao đều nhìn em, em sẽ lắp bắp, rõ ràng có thể làm bài tập, vậy mà không thể nói nên lời.
Sau khi lên cấp Hai, bạn bè của anh càng ngày càng nhiều, các giáo viên đối xử với anh cũng không tệ, nhưng không biết vì sao, anh chỉ nhớ đến những ngày nghỉ hè năm lớp 5 đó, nhớ tới những lúc chúng ta cùng nghe cô Cao giảng bài, nhớ tới em có thể giải bài tập rất nhanh, lại lắp bắp không nói được mình đã giải như thế nào, còn muốn anh ngồi bên cạnh giải thích giúp em. Anh vừa nói, em liền không dám ngẩng đầu lên, cũng chẳng sợ mỏi gãy cổ nữa. Anh còn nhớ cả bộ dáng ngốc nghếch của em khi giơ mũ lên che nắng cho anh.
Sau đó anh thường nghĩ nếu chúng ta không học cùng một trường cấp Hai, thì có lẽ khoảng thời gian ấy sẽ trở thành một kỷ niệm vô cùng đẹp đẽ, em cũng sẽ trở thành nỗi áy náy và niềm vui ấm áp khi anh nhớ lại, nhưng, chúng ta lại học cùng trường với nhau, ngày nào anh cũng có thể nhìn thấy em, còn gặp em ở quán karaoke hay phòng khiêu vũ, bất kể đến đâu, anh cũng gặp được em.
Anh lo em ở bên Hứa Tiểu Ba sẽ trở nên hư hỏng, lo em ngốc nghếch không đối phó được với những người lưu manh bên ngoài, đau lòng khi em quật cường dùng cách thức xuẩn ngốc nhất để đối phó với thầy chậu châu báu. Nhưng em vẫn không thay đổi, không hề hư hỏng, chẳng những không hư hỏng, mà còn ngày càng tốt hơn. Từ nói trước mặt người ta luôn cúi đầu, đến khi em đứng trước hàng ngàn người, diễn thuyết đoạt giải; từ căng thẳng lắp bắp đến nói năng lưu loát rõ ràng, đại diện cho nhà trường tham gia các cuộc thi biện luận. Mỗi lần em đoạt giải khi thi diễn thuyết hay biện luận, anh đều biết; em ra bảng tin, anh cũng nhìn thấy, anh còn cố ý tìm xem bản tin trên TV có đoạn nói về em. Nhìn em ngày càng tự tin hơn, càng vui vẻ hơn, anh thật lòng cảm thấy vui sướng cho em.
Anh vẫn nghĩ tất cả những việc đó đều là vì anh làm chuyện có lỗi với em, bởi vì áy náy, nên mới đặc biệt hy vọng em có thể sống tốt. Đến khi đột nhiên anh phát hiện mình đang ghen tị với Hứa Tiểu Ba, anh mới hiểu rằng mình đã thích em mất rồi, thế mà anh còn không biết mình thích em từ khi nào.
Lên lớp 10, lớp của em ngay sát vách lớp anh, gần như ngày nào anh cũng có thể nhìn thấy em. Từ trước đến giờ em vẫn không quan tâm đến chuyện kỷ luật, luôn đi học muộn. Khi mọi người đều đã ngồi ngay ngắn vào chỗ của mình, em mới bước về phía lớp học. Anh lợi dụng quyền lớp trưởng, giành lấy chỗ ngồi dễ nhìn ra ngoài nhất. Anh rất thích nhìn em vào những lúc đó, tóc đuôi ngựa buộc cao, khi bước đi, nhìn thẳng về phía trước, ngẩng cao đầu, từng bước từng bước thật nhanh nhẹn, mái tóc đuôi ngựa đung đưa sau lưng. Cả người em tỏa ra phong thái tự tin, thật giống một đấu sĩ, mặc kệ phía trước có cái gì, em cũng tiến thẳng. Mỗi lần nhìn thấy em, anh lại cảm thấy mình tràn đầy sức lực.
Vì đi muộn mà em thường bị giáo viên trách phạt, nhưng em vẫn làm theo ý mình, đi muộn hết lần này đến lần khác, khi giáo viên không cho em vào lớp, anh thấy em còn hết sức chăm chú thưởng thức phong cảnh bên ngoài, còn nhúng đầu ngón tay vào nước, vẽ vẽ quẹt quẹt lên tấm kính cửa, hiển nhiên là đang vô cùng hưởng thụ khi bị giáo viên đuổi ra ngoài lớp, ngay cả nhìn em như vậy anh cũng thấy vui vẻ, thậm chí anh còn thầm nghĩ, tốt nhất là em thường xuyên bị giáo viên phạt đứng, anh sẽ có thể nhìn thấy em nhiều hơn khi lên lớp.
Khi đó, ngày nào anh cũng muốn nói với em rằng anh thích em, nhưng vừa nghĩ đến lúc âm thầm đưa em về nhà, cái tên em gọi to ra lại là “Tiểu Ba”, vừa nghĩ đến lúc Tống Bằng thổ lộ với em, em liền ném thư tình vào người cậu ta trước mặt mọi người, anh lại nhát gan.
Vì có trại hè, rốt cuộc anh cũng có cơ hội thật sự gần em. Anh đã phải dùng vô số thủ đoạn mới có thể đuổi đến gần em, mỗi ngày ở gần em, anh đều vô cùng vui sướng, vô cùng thoải mái, nhưng cuối cùng anh vẫn sợ mình không đủ ưu tú, không đủ tốt để khiến em thích.
Đại khái vì từ nhỏ đã quen nhau, nên trong lòng anh vẫn có em, cô bé nhỏ nhắn nhút nhát, anh muốn bảo vệ em, chăm sóc em, nhưng em đã trưởng thành, không chỉ trưởng thành, mà còn kiên cường hơn nhiều so với những người bình thường khác, em càng ưu tú thì đứng trước mặt em, anh lại càng là một nam sinh bình thường, em vốn không cần anh bảo vệ và chăm sóc.
Khi được ở bên em, anh đã mừng rỡ như điên và âm thầm thề, anh nhất định sẽ làm em hạnh phúc mãi mãi, nhưng bây giờ anh phát hiện mình không thể làm được, anh cũng không có khả năng làm được điều đó.
Anh đã từng rất yêu em, nhưng cảm tình này, đã bị vô số mâu thuẫn vụn vặt và nhiều lần cãi nhau làm tiêu hao gần như không còn.
Anh suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy chia tay là kết cục tốt nhất với em và cũng là với anh. Sau này nhất định em sẽ gặp được một chàng trai ưu tú, anh ta sẽ mãi làm em ngẩng cao đầu, bước nhanh về phía trước.
Trương Tuấn. Tôi không rơi nước mắt, cũng không cảm thấy khó chịu. Tôi không tin đây là sự thật.
Tôi tùy tay cất bức thư vào túi, cầm túi sách lên, bình tĩnh trở về nhà, cất túi sách, nói dối mẹ vài câu, rồi lại ra khỏi nhà.
Tôi đến nhà Trương Tuấn, gọi điện thoại cho Chân công tử hỏi xem anh đang ở đâu, đi đến những nơi anh thường đến để tìm anh, tôi căn bản không biết mình suy nghĩ điều gì, chỉ biết là tôi muốn tìm anh.
Tìm vẻn vẹn một buổi tối, từ nhà, trường học, sân trượt băng, quán karaoke, phòng khiêu vũ…. Đều không tìm được anh.
Tôi đứng dưới tầng nhà anh, ngồi ở bồn hoa cạnh bàn đánh bóng bàn, chờ anh.
Đã hơn mười một giờ tối, anh vẫn chưa về nhà, tôi tiếp tục chờ, không hề lo lắng đến chuyện mình về muộn sẽ bị bố mẹ xử lý thế nào, mãi đến hơn mười hai giờ, dưới ánh đèn đường mờ mờ mới xuất hiện bóng dáng anh.
Hai tay anh cắm trong túi quần, cúi đầu, chậm rãi đi tới.
“Trương Tuấn.”
Anh ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn tôi, không ngờ hơn mười hai giờ rồi mà tôi vẫn ở đây.
Tôi đi đến trước mặt anh, không muốn khóc, chỉ có thể cố gắng mỉm cười: “Em đã đọc thư của anh, em muốn biết anh có nghĩ vậy thật không?”
Anh từ từ gật đầu: “Thật.”
“Thật sự không còn cơ hội cứu vãn sao?” Ngay cả chính tôi cũng cảm thấy bội phục mình, có thể nói ra những lời lý trí và hợp tình như vậy.
“Còn nửa năm nữa là đến kỳ thi vào đại học, em chuyên tâm học tập đi, đừng miễn cưỡng mình nhân nhượng anh.”
“Em thích anh, anh có biết không? Dù làm gì cũng đều là em nguyện lòng, em không miễn cưỡng mình.” Anh trầm mặc một chút, ánh mắt nhìn nơi khác nói: “Nhưng anh đã không thích em nữa.” Dường như anh đang sợ tôi không tin, còn nói, “Ở bên em thật không vui vẻ, dần dần, bao nhiêu yêu thích đều bị tiêu hao hết.”
Tôi đau đớn không thở nổi, thật giống như một ngôi nhà luôn cẩn thận xây đắp bảo vệ bỗng ầm vang sụp đổ, gần như cả trái tim đều vỡ tan thành bột phấn, trên mặt lại cười rộ lên, có lẽ là vì không muốn để nước mắt rơi xuống, có lẽ chính là phản ứng theo thói quen nhiều năm nay, khi càng bi thương, càng muốn dùng nụ cười để che giấu.
Anh nói: “Anh đưa em về nhà.”
Chúng tôi yên lặng bước đi, khi đi qua cây cầu nhỏ quen thuộc, tôi lảo đảo bị vấp vào bậc thang, anh đỡ tôi, thân thể tiếp xúc, đột nhiên làm cho tôi bỏ mặc tất cả tự tôn, kiêu ngạo, cầm lấy tay anh, gần như cầu xin hỏi anh: “Chúng ta có thể không chia tay không? Bất kể là gì, em cũng sẵn sàng sửa, anh nói cho em biết đi, em nhất định sẽ sửa.”
Anh im lặng nhìn tôi, trong mắt như có lưu luyến, khi tôi nghĩ anh sẽ đồng ý, anh lại rút tay ra: “Bây giờ tinh thần em không tốt, tối nay hãy ngủ một giấc thật ngon, ngày mai sẽ không còn chuyện gì to lớn nữa.”
Kiêu ngạo và lý trí của tôi đã không cho phép tôi nói thêm câu gì, nhưng trái tim yếu ớt của tôi lại không muốn, tôi dùng sức giữ lấy đầu ngón tay đang dần rời đi của anh, mong anh có thể mềm lòng, nhưng anh lại dùng lực mạnh hơn, càng quyết tuyệt hơn. Cuối cùng, anh dùng lực rút tay ra, rời xa tôi.
Anh đi phía trước tôi, tôi đi theo sau anh, đầu ngón tay hai người vẫn duy trì một khoảng cách xa.
Tôi bỗng nhớ đến câu chuyện từ bỏ thuốc lá mà anh từng kể cho tôi. Từ nhỏ, khi học lớp hai anh đã bắt đầu hút thuốc, hút mãi đến năm lớp 9, nghiện thuốc lá khá nặng, một ngày ít nhất phải hút một bao. Lên lớp 10, anh quyết định làm một học sinh bình thường, bắt đầu bỏ thuốc lá. Rất khó chịu, bạn bè xung quanh thường cố ý dụ hoặc anh, cho anh thuốc lá, nhưng anh nói nếu đã quyết, thì nhất định phải kiên trì, cố gắng chịu đựng, trải qua những ngày khó khăn nhất, tất cả sẽ tốt đẹp hơn, quả nhiên, chịu đựng qua mấy tuần khó khăn, anh không còn ham muốn hút thuốc nữa.
Tôi nghĩ lúc này đây, anh cũng hạ quyết tâm, muốn từ bỏ tôi.
Đi đến dưới tầng nhà tôi, tôi chậm chạp không chịu đi lên, vẫn đứng im, anh xoay người muốn về: “Anh về đây.” Đây lần đầu tiên anh không nhìn tôi lên tầng, không mỉm cười dặn dò tôi gọi điện thoại cho anh.
Vì cảm giác lưu luyến của mình mà tôi cảm thấy thẹn, lập tức chạy thật nhanh lên tầng hai, nhưng vừa vọt tới tầng hai, nghĩ đây là lần cuối cùng anh đưa tôi về nhà, từ giờ trở đi, anh sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa, tim tôi lại đau buốt như bị dao cứa, cúi gập người, đau đến không thở nổi, tất cả tự tôn đều không còn là gì nữa, lại chạy xuống dưới tầng.
Anh đã đi xa, dưới đèn đường, thân ảnh anh trở nên mỏng manh lạ thường. “Trương Tuấn!”
Tôi dùng tất cả cảm tình đau đớn tê liệt tim phổi mà hét lên thật to, tôi vô cùng hy vọng anh có thể hiểu được giờ phút này tôi thương tâm như thế nào, tôi hy vọng anh có thể quay đầu như thế nào.
Dường như anh không nghe thấy lời tôi gọi, vẫn bước về phía trước. Nhưng tôi biết anh nghe thấy, bởi bước chân anh khựng lại.
Tôi nhìn chằm chằm vào bóng dáng anh, anh vẫn không quay đầu.
Rất lâu sau khi bóng dáng anh biến mất, tôi mới bước lên tầng như người mất hồn, bố mẹ tôi vô cùng tức giận, hỏi tôi đi đâu, tôi trực tiếp vọt vào phòng ngủ, khóa trái cửa lại.
Bố mẹ vẫn không ngừng trách móc tôi, nhưng tất cả tựa như đang cách tôi một vách ngăn. Thân thể tôi ngồi ở đây, mà linh hồn lại không biết đang ở nơi nào.
Dần dần, tất cả âm thanh đều biến mất, chỉ còn tôi, ngồi trong bóng đêm.
Đến lúc tôi nhìn đồng hồ, đã là ba giờ sáng.
Tôi không rửa mặt, không đánh răng, trực tiếp ngã xuống giường, nhưng không thể nào ngủ được, nghĩ đến từ ngày mai, tôi và Trương Tuấn đã không còn quan hệ gì nữa, tôi khó chịu giống như bị người ta lăng trì, cảm thấy ghê tởm buồn nôn, tựa như ngay lập tức sẽ nôn ra, chạy đến buồng vệ sinh, tôi vốn không ăn cơm tối, nên không thể nôn ra cái gì, chỉ ngồi trên mặt đất nôn khan.
Một đêm giằng co, không hề nhắm mắt, rất nhanh đã đến sáu rưỡi, đồng hồ báo thức vẫn như trước, vang lên không chút cảm tình, nhắc nhở tôi đã đến giờ học tiếng Anh.
Tôi giống như đang ở giữa thế giới sụp đổ rốt cuộc cũng tìm được chút việc để làm, lấy sách tiếng Anh ra, nhốt mình ngoài ban công, dắt cổ họng đọc to, điên cuồng muốn ghi nhớ bài tiếng Anh, nhưng trong đầu có nhớ được gì không, tôi cũng không rõ lắm.
Sau khi mẹ ngủ dậy, vốn định giáo huấn tôi sao tối qua về muộn thế, nhưng lại thấy tôi đang đứng ở ban công vất vả học tập, nên mẹ không nói gì.
Mẹ làm món trứng cuộn, sữa nóng. Tôi không muốn ăn, mẹ hỏi tôi: “Sao thế? Bữa sáng nhất định phải ăn, nếu không cả ngày sẽ không có sức.”
Tôi không muốn để mẹ nhìn ra điểm khác thường, bưng bát lên, bắt buộc ép buộc mình phải ăn sáng.