Bạn đang đọc Tôi Không Thể Quay Về Thời Niên Thiếu Đó – Quyển II – Chương 28 – 2
Quan Hà không nói gì, tôi hoàn toàn không biết mình có nói gì sai hay không, Quan Hà có suy nghĩ trưởng thành hơn so với Lâm Y Nhiên, Dương Quân ở rất nhiều chuyện, nhưng chính vì cô ấy trưởng thành, hiểu biết, cô ấy rất giỏi che giấu tâm tư của mình, nên cô ấy mới khó chia sẻ cảm xúc.
Quan Hà bỗng nhiên cười nói: “Chẳng mấy khi mới được ra ngoài chơi một lần, đừng nói đến chuyện học tập đáng ghét nữa. Cậu và Trương Tuấn thế nào rồi? Tớ nghe nói hai cậu chia tay, có thật vậy không?”
Tim tôi chợt nhói lên, lập tức lo lắng hỏi: “Trương Tuấn nói với cậu à?”
“Không phải, không phải, Trương Tuấn không nói gì cả. Các cậu lâu rồi không đi cùng nhau, Trương Tuấn ngày nào cũng buồn bực không vui, thành tích lại trượt xuống quá nhiều, nên mọi người mới suy đoán lung tung.”
“Lúc trước, bọn tớ có ầm ĩ một trận.”
“Hóa ra là vậy!” Quan Hà nhìn sắc mặt của tôi, dè dặt cẩn thận hỏi: “Kì Kì, cậu còn thích Trương Tuấn không?”
Tôi xấu hổ không trả lời cô ấy, chỉ gật gật đầu.
Ánh mắt Quan Hà rất phức tạp, hỏi: “Vì sao các cậu cãi nhau?”
“Rất nực cười, đó là vì chuyện học tập, thành tích của anh ấy không tốt như mong muốn, tớ nhiều lời mấy câu, anh ấy liền cảm thấy lòng tớ chỉ có học tập, không quan tâm đến anh ấy.”
Ánh mắt Quan Hà lại càng phức tạp hơn, mỉm cười nói: “Chúng mình về thôi, về muộn mẹ tớ lại nói.”
Nhân dịp nghỉ hè, nhà trường đã mời những học sinh ưu tú đỗ vào đại học Thanh Hoa, đại học Bắc Kinh về trường để trao đổi kinh nghiệm với chúng tôi, chia sẻ cuộc sống ở đại học của họ. Đồng thời hoan nghênh mọi người đặt ra những thắc mắc muốn giải đáp, có thể hỏi về phương pháp học tập, cũng có thể hỏi về ngành thi đại học và cuộc sống học tập. Không khí rất náo nhiệt, các học sinh dường như có vô số vấn đề muốn biết, trường nào tốt, chuyên ngành nào đang có giá, trường nào ngành nào dễ xin việc, trường ở thành phố nào không “phân biệt chủng tộc”…
Lúc hiệu trưởng mời Trần Kính lên nói chuyện, lại dậy lên một cao trào mới.
“Trần Kính giao lưu ở đại học Hương Cảng Trung Văn một năm, mới trở về từ Châu Âu, sau đây xin mời các học sinh khóa dưới nói chuyện với em Trần Kính để hiểu thêm nhiều hơn.”
Đại học Hương Cảng Trung Văn tên tiếng Anh là: The Chinese University of Hong Kong.
Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, Trần Kính mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần màu xám, mỉm cười đi lên đại giảng đường, khí chất và phong độ đã khác hẳn năm xưa, lộ ra vẻ ngoài tự tin, điềm tĩnh, hơn nữa kiến trúc cũng được coi là một ngành nghệ thuật, nên từng động tác của cậu cũng có phong thái tao nhã, thanh lịch, bình tĩnh.
Cậu nói rất ngắn gọn, giới thiệu đơn giản một chút về bản thân, để cho chúng tôi tùy ý đặt ra câu hỏi. Dương Quân hỏi một câu vĩnh viễn không có đáp án: “Thanh Hoa tốt hơn hay Bắc Kinh tốt hơn?”
Cậu nói đùa: “Căng tin ở Thanh Hoa có đồ ăn ngon hơn ở Bắc Kinh nhiều, nếu các bạn muốn được ăn ngon, cũng có thể đến Thanh Hoa.” Vừa cười vừa nhìn những người ngồi bên trường đại học Bắc Kinh, cậu nói tiếp, “Đương nhiên, con người không thể chỉ vì vật chất mà sống, còn có theo đuổi tinh thần và rất nhiều điều khác, nếu muốn yêu đương, chọn Bắc Kinh lại càng tốt hơn.”
Các bạn ngồi dưới đều cười vang.
Cậu lại trả lời những câu hỏi của mọi người về đại học Hương Cảng Trung Văn, có phương pháp dạy học rất đặc biệt, giảng bài nguyên bằng tiếng Anh, làm mọi người nghe mà vô cùng hâm mộ, có người giơ tay hỏi cậu: “Để được đến đại học ở Châu Âu giao lưu có khó không?”
“Không phải là dễ dàng, có rất nhiều người báo danh cạnh tranh với nhau, cũng không phải là quá khó, bởi vì chuyện tại con người.”
Tôi cười nghĩ, cậu ấy học kiến trúc, nhất định không thể để lỡ kiến trúc ở Châu Âu rồi, dù không dễ dàng cũng muốn tranh thủ thời cơ. Quan Hà giơ tay, hỏi một vấn đề rất là con gái: “Paris có giống trên TV không? Có lãng mạn không?”
“Không chỉ Paris, Venice, Hy Lạp cũng rất đẹp, rất thích hợp với những đôi tình nhân, lần này đến đó vì việc học, tôi vô cùng hy vọng sau này có thể có một chuyến hành trình tình yêu đến Châu Âu.”
Các bạn học sinh lại cười vang, ngay cả hiệu trưởng và các thầy cô giáo cũng nở nụ cười. Trong tiếng cười, chúng tôi đều có cảm giác mình đã trưởng thành, không cảm thấy mình vẫn còn là một đứa trẻ nữa.
Mọi người lại hỏi cậu rất nhiều vấn đề, cậu đều trả lời vô cùng hài hước và thông minh.
Lúc kết thúc buổi trao đổi, hiệu trưởng hỏi cậu ấy muốn nhắn gửi gì với đàn em khóa dưới.
Trần Kính nghĩ nghĩ rồi nói: “Tôi từng học với các bạn trong một mái trường, tôi quen biết một vài bạn trong các bạn ở đây, cũng hiểu một vài bạn, tôi muốn nói rằng thế giới bên ngoài vô cùng thú vị, các bạn hãy dũng cảm bay ra!”
Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, hoạt động trao đổi cũng chấm dứt. Các bạn vẫn không chịu rời đi, đều vây quanh những anh chị đỗ vào trường đại học mà mình thích để hỏi ý kiến.
Hai tay tôi đút trong cái túi trên váy, đi ra đại giảng đường, vừa đạp chân bước đi, vừa ngửa đầu nhìn xa xa.
Màu xanh lam trong suốt, mây trắng thản nhiên, ánh nắng tươi sáng, thế giới thật thú vị. Với tôi, nó thú vị ở chỗ nào? Có Trương Tuấn ư? Anh có chịu là điều thú vị của tôi không?
“La Kì Kì.”
Tôi quay đầu, Trần Kính bước nhanh tới chỗ tôi: “Hey!”
“Này!”
Cậu và tôi sóng vai bước đi, im lặng đi trên sân trường râm mát. Vì đang là nghỉ hè, nên vườn trường trống trải yên tĩnh, có vẻ rất sạch sẽ, gió trong lành, mát mẻ, làm cho người ta cảm thấy thế giới thật rộng lớn.
Cậu cười hỏi: “Cậu đã nghĩ đến chuyện vào Thanh Hoa hay Bắc Kinh chưa?”
“Đại khái không muốn vào hai trường ấy.”
“Vì sao?” Tôi không muốn trả lời, chỉ cười cười. Thành tích tốt nhất của Trương Tuấn từ trước đến giờ chỉ là thứ hai mươi chín, thành tích này dù là Thanh Hoa hay Bắc Kinh đều không có khả năng bước chân vào, mà tôi đã quyết định học cùng trường đại học với anh.
“Nếu cậu không muốn vào Thanh Hoa, cũng không muốn vào Bắc Kinh, vậy sao cậu phải cố gắng?”
“Tớ không biết.”
“Không phải cậu không biết, mà là không muốn nói với tớ, đúng không? Nếu như vậy, coi như tớ chưa từng hỏi.”
Cách lấy lùi làm tiến của cậu ấy đã có tác dụng, tôi cẩn thận suy nghĩ một lát, nói: “Từ khi vào lớp 10 tớ đã cố gắng, nghiêm túc học tập, lúc đầu là vì người khác, hình như chỉ là thay người khác thực hiện tâm nguyện, nhưng dần dần, bản thân tớ bắt đầu hưởng thụ niềm vui khi thu hoạch được thành công mà mình phải vất vả nỗ lực mới có được, học tập làm cho tớ thay đổi rất nhiều.”
Trần Kính chú ý lắng nghe: “Thay đổi thế nào?”
“Người ngoài nhìn vào chỉ thấy tớ từ một cô gái học tập không tốt lên được vị trí thứ nhất, nhưng chỉ có tớ mới biết, tính cách của tớ còn có thay đổi nhiều hơn nữa. Bây giờ dù đứng trước mặt bất kỳ ai tớ cũng cảm thấy tự tin, ví dụ như trước đây, nếu nhìn thấy cậu, tớ sẽ nghĩ cậu có thể làm được những việc mà tớ không thể làm được, tớ sẽ nói với mình, cậu và tớ không phải người ở cùng một thế giới, nhưng bây giờ, tớ sẽ không nghĩ như vậy. Mặc kệ cậu giành được nhiều thành công thế nào, tớ cũng cảm thấy như vậy là tự nhiên, chỉ cần tớ nỗ lực, tớ cũng có thể làm được, nếu tớ không làm được như vậy, chỉ là do tớ không muốn hoặc chưa đủ nỗ lực.”
Trần Kính nói: “Từ khi chúng ta sinh ra, đã liên tục lặp đi lặp lại quá trình bỏ ra và thu hoạch, trong quá trình này, dần dần hình thành hai loại người. Một loại người thông qua vất vả nỗ lực mà được thu hoạch thành công, cứ thế mãi, càng ngày càng sẵn sàng nỗ lực, càng ngày càng thành công, vì vậy mà thế giới của người đó lạc quan; một loại người khác muốn thành công, lại lười biếng không muốn bỏ ra, chỉ có thể thu hoạch thất bại, cứ thế mãi, càng ngày càng không chịu nỗ lực, càng ngày càng thất bại, vì vậy mà thế giới của người đó bi quan. Học tập nhìn thì thấy đơn giản buồn tẻ, nhưng dù sao nó cũng chiếm mười mấy năm trong cuộc đời, trong quá trình bỏ ra và thu hoạch, con người sẽ phải chịu ảnh hưởng rất lớn nếu nó tích cực hay tiêu cực.” “Ừ.” Tôi gật đầu, “Lúc tớ còn nhỏ, nghĩ đến tương lai, tớ cảm thấy rất mơ hồ, không tự tin, tớ không biết mình sẽ trở thành người như thế nào, cuộc sống của tớ sẽ như thế nào, bây giờ, tớ vẫn thấy hoang mang, có điều, tớ không sợ hãi tương lai, bởi vì tớ biết chỉ cần tớ nỗ lực, là tớ có thể nắm giữ cuộc đời của mình, có thể trở thành người mà mình muốn trở thành.”
Trần Kính cười rộ lên: “Cậu nói lúc đầu học tập chỉ vì người khác, sau đó, vô thức đã biến thành vì bản thân mình, cậu hưởng thụ thành công thu hoạch được khi bỏ ra sự nỗ lực, động cơ thay đổi lý tưởng cũng thay đổi, thật ra, vào Thanh Hoa hay Bắc Kinh vốn không phải chuyện quan trọng, đó chỉ là khoảnh khắc vinh quang, quan trọng là cậu muốn trở thành người như thế nào.”
Tôi không nói chuyện nữa, cũng đã hoàn toàn hiểu được ý của cậu ấy, tôi đọc Lưu Dung (tể tướng Lưu gù), Tam Mao, bị say mê dưới những câu chữ kể về nước ngoài của họ, tự nhiên nghĩ mình cũng muốn đi một chuyến ra thế giới bên ngoài, tôi biết mình không còn là cô gái sẵn lòng cả đời chỉ muốn ở lại thành phố này.
Chúng tôi đã đi tới cuối đoạn đường, đều ngừng bước chân, quay đầu nhìn về phía giảng đường màu đỏ.
Hàng cây bạch dương cao chót vót hai bên đường, trời xanh trong, mây trắng muốt, cây cỏ xanh biếc, có đám bạn túm năm tụm ba đi tới, nét mặt tươi trẻ, năng động, tiếng cười nói bay xa.
Trần Kính hỏi: “Thấy không?”
Tôi hiểu ý cậu không chỉ nói đến một màn trước mắt, mà là cả thế giới thú vị, tươi sáng trước mắt những người trẻ tuổi chúng tôi, tôi khẽ gật đầu: “Thấy được.”
Trương Tuấn, Quan Hà, Hoàng Vi vừa nói vừa cười đi tới, gần đến chỗ chúng tôi, mới nhìn thấy tôi và Trần Kính đang đứng ở góc khuất. Vừa nhìn trời xanh cùng mây trắng, lòng tôi đang mềm mại, cũng rất sạch sẽ, mỉm cười nhìn họ.
Quan Hà tò mò nhìn tôi và Trần Kính, trong mắt ẩn có ý hâm mộ, Hoàng Vi khinh thường quay đầu, nhưng cái vẻ khinh thường của cô ấy lại không còn sắc nét như trước.
Trần Kính chào Trương Tuấn, Trương Tuấn cười dừng bước, khách sáo nói vài câu với Trần Kính, nhưng không hề liếc mắt nhìn tôi.
Trong nháy mắt, tất cả những lời nói tích cực tươi sáng với Trần Kính nãy giờ đều trở thành hư không, tôi cảm thấy quá mệt mỏi, tuy rằng người ngoài nhìn vào thành tích của tôi sẽ thấy tôi không phải chịu áp lực gì, tựa như chuyện tình cảm không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của tôi, nhưng chỉ trong vài tuần mà tôi từ 45,5 cân đã giảm xuống chỉ còn 41,5 cân. Tâm trạng và thân thể mỏi mệt chỉ bản thân tôi mới biết.
Chờ đến khi Trương Tuấn và họ rời đi, tôi nói lời tạm biệt Trần Kính: “Cảm ơn cậu.”
“Không phải khách khí, hy vọng tháng chín sang năm có thể mời cậu ăn cơm ở đại học Thanh Hoa.”
Tôi cười cười, đi về phía khu phòng học.
Một bên là nhiệm vụ học tập càng ngày càng nặng ở cấp Ba của tôi, một bên là chiến tranh lạnh giữa tôi và Trương Tuấn.
Lâm Y Nhiên và Dương Quân đều cẩn thận để ý đến tâm trạng của tôi, họ luôn đồng tình và quan tâm đến tôi, tôi lại làm bộ như mình luôn thoải mái, không để ý đến chuyện gì.
Áp lực trong lòng không thể giải tỏa, trán và môi đều khô nứt, cơ thể của tôi đã sụp đổ trước tinh thần.
Mệt mỏi quá độ làm cho tôi chỉ muốn một kết quả, mặc kệ kết quả này là tốt hay xấu.
Tôi quyết định giao toàn quyền cho Trương Tuấn.
Tan học, tôi đi tìm Trương Tuấn, anh không chịu để ý đến tôi.
Tôi gọi tên anh vài lần, anh cũng không chịu dừng bước, tôi chỉ có thể nói sau lưng anh: “Nếu anh muốn chia tay, chúng ta sẽ chia tay.”
Anh đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn tôi.
Tôi nói: “Cứ không rõ ràng như thế này thật không có ý nghĩa gì, không bằng nói rõ ràng mọi chuyện, sau này sẽ thoải mái hơn, nếu anh muốn chia tay, chúng ta liền chia tay.”
Qua một lúc lâu, giọng anh trầm trầm, đè nén, hỏi: “Em thích người khác?”
“Không phải.”
Anh nhìn tôi, không nói lời nào.
Tôi miễn cưỡng cười một cái: “Anh đã không có ý kiến, vậy chúng ta chia tay nhé! Tạm biệt!” Tôi đi nhanh về phía cổng trường, bước chân rất kiên định, nhưng trong lòng lại mờ mịt thống khổ. Tôi nghĩ nên ép mình từ bỏ, nhưng trong lòng tôi vẫn luyến tiếc, thế nên, tôi chỉ có thể đem tất cả cho anh quyết định.
Quyết định của anh sẽ là gì?
Ngày đầu tiên, tôi lo lắng chờ đợi, anh không trả lời.
Ngày hôm sau, tôi bị dày vò day dứt, anh vẫn không xuất hiện.
Ngày thứ ba, tôi muốn đi tìm anh, nói với anh, tôi hối hận, tôi không muốn chia tay. Nhưng, dù sao vẫn còn một chút kiêu ngạo, vậy nên tôi dùng lý trí khắc chế bản thân.
Một tuần sau khi tôi và Trương Tuấn chia tay, Trương Tuấn rốt cuộc cũng xuất hiện trước mặt tôi.
Sáng sớm, tôi vừa ra khỏi nhà, đã thấy anh chờ dưới tầng, nỗi lòng buồn khổ, dày vò của tôi cuối cùng cũng yên ổn. Đau khổ, bất an, lo lắng, bi thương đều tan thành mây khói, hóa ra dù lý trí có khống chế vui buồn của bản thân tôi thế nào, thì tất cả vui buồn trong lòng tôi đều do anh không chế.
Nhưng đem tất cả hỉ nộ ái ố của mình cho người khác nắm giữ, có đúng không? Lúc nào anh cũng có thể đẩy tôi đi.
Anh nói: “Anh không muốn chia tay, anh muốn làm hòa, có thể chứ?”
“Em có một điều kiện.”
“Anh đồng ý.” Trương Tuấn không hỏi một tiếng đã đồng ý ngay.
“Cho dù giữa chúng ta xảy ra chuyện gì, anh cũng không được từ bỏ học tập. Con trai không nên vì thương tâm mà suy sút.”
Trương Tuấn có phần kinh ngạc, có phần thất vọng nhìn tôi: “Anh đồng ý.”
“Thương tâm là thương tâm, suy sút là suy sút, chuyện thương tâm bởi vì quá khứ, suy sút lại hủy diệt tương lai, vĩnh viễn không được vì thương tâm mà suy sút, đừng để tương lai bị chôn vùi vì quá khứ.”
Trương Tuấn không có ý kiến gì, chỉ hỏi: “Chúng ta làm hòa rồi?”
Tôi yên lặng gật đầu, nhưng trong lòng không hề có cảm giác vui vẻ, chỉ có mệt mỏi được sống sót sau tai nạn. Lúc này đây, tôi thắng cược, còn lần sau thì sao?
Tôi cảm thấy mình như biến thành hai, trong thế giới của tình cảm tôi yêu anh, nhưng trong thế giới của lý trí tôi lại bất hòa với anh.
Trên thế giới này, mỗi chuyện đều có một điểm nút, trước điểm nút này sự tình sẽ phát triển theo một hướng, sau điểm nút này sự tình sẽ phát triển theo một hướng khác.
Rất nhiều năm sau, tôi thường nghĩ, nếu vào ngày sinh nhật của anh đó, anh không bộc lộ lỗi lầm quá khứ của mình, mà để tôi bộc lộ tình cảm thầm kín của mình trước, nếu vào tối anh uống rượu đó, tôi có thể chạy xuống tầng gặp anh, nếu vào ngày thi chạy tám trăm mét đó, anh chịu nói vài câu với tôi, có phải tất cả mọi chuyện sẽ không như bây giờ?
Tuy nhiên, không có nhiều từ nếu như vậy.
Trương Tuấn đối với tôi không còn giống trước nữa, cuối cùng tôi cũng cảm thấy anh không vui với lần làm hòa này.
Hàng ngày, chúng tôi ở bên nhau, anh có miễn cưỡng nhượng bộ, có dè dặt cẩn trọng nhân nhượng, còn có phô trương niềm vui.
Có lẽ, tôi trong thế giới của anh cũng có rất nhiều từ nếu, nhưng, trên thực tế không có nhiều từ nếu như vậy, đây là vận mệnh.
Rất nhiều năm sau, khi tôi ngồi trong quán cà phê bên đường ở New York đọc sách, đột nhiên nhìn thấy một câu: “Men heap together the mistakes of mistakes of their lives, and create a monster the call destiny.”
Mọi người tập hợp sai lầm trong cuộc đời vào cùng một chỗ, sáng tạo ra một con quỷ, tên là vận mệnh.