Đọc truyện Tôi Đã Từng Là Thằng Khốn – Chương 14
CHAP 13:
Như để chặn họng trước Tư Thắm, tui nói:
-“Ồ bạn là bạn của cô Út đó hả? Thôi giờ mình đi kiếm gì uống đi mình khát quá.”
-“Ư..ơ…”-Tư Thắm không biết nói gì cứ đứng đó ậm ừ riếc.
Vỗ vai Thắm nhẹ cái, cô Út nói hơi lớn tiếng:
-“Con điên này, mày làm dì dậy? Thấy cháu tao trên Xì Gòn xuống bảnh tỏn quá mê hay sao đó bây?”
-“Thằng này nó…”
-“Cô út về nhà lấy xe đi, Thái với bạn Thắm đứng đây chờ.”
-“Ờ cũng khát thiệt, trưa hè nóng oi. Thái có muốn đi với Chanh không chứ đứng đây hồi bị con này ăn thịt đó.”
Không thèm đợi tui trả lời, Út Chanh cười hí hí rồi đi một nước luôn bỏ tui đó với Thắm. Con bé khờ khạo đứng đó cắn chặt môi lại nhìn có vẻ như đang rất ức chế thì phải. Mà bây giờ mới có dịp nhìn kĩ con bé đây.
Mắt hai mí khá to, mũi không cao không thấp nhưng được cái cánh mũi nhỏ xíu, môi còn đỏ hơn cô Út nhà tui nữa. Mái tóc màu đen tuyền bóng mượt đến nửa lưng. Phải nói đây là lần đầu tiên tui thấy người có mái tóc đẹp vậy, không như những cô gái Sài Thành nhuộm xanh nhuộm đỏ để rồi tóc bị thưa thớt. Chưa kể là Tư Thắm còn đeo cái lắc bạc nhỏ xíu cộng với răng khểnh nhìn duyên kinh khủng.
-“Nè làm gì nhìn dữ dậy?”
Hết cả hồn, ít khi nào tui nhìn con gái quá lâu tới mức lộ liễu nhưng lần này thì “gạo trắng nước trong” đã thực sự thu hút ánh mắt của tui rồi. Nhưng tui cười mỉm mỉm giả bộ nguy hiểm:
-“Thì có người chỉ còn sống được hết tuần sau nữa thôi, nên…”
-“Im đi đồ mất nết!”- Tư Thắm la lớn át tiếng tui.
-“Trời làm dữ vậy? Tui có lòng tốt muốn chỉ cách hết bệnh mà.”
-“Hả? Anh nói cái gì?”
-“Tui nói tui có cách chữa sida.”
Bỗng nhiên gương mặt đang với đôi má ửng đỏ kia vì giận (cũng có thể vì nắng) dịu xuống một cách nhanh chóng. Chợt Thắm cúi gầm mặt xuống lấy 2 tay vân vê vạt áo nói giọng nhỏ xíu nghe cưng dễ sợ:
-“Hai biết thì Hai chỉ Tư với.”- ơ hay, từ hồi nào tui tên Hai thế nhỉ? Hình như dưới quê hay có vụ kêu người khác bằng số thì phải?
-“Hả Tư nói gì Hai không nghe?”- tui hơi bị khoái xưng hô bằng số rồi nha.
-“Mệt Hai quá, không lẽ Hai chịu để Tư chết vậy sao?”
Tui nghe Thắm nói vậy thì cười nắc nẻ, tui bắt đầu thích chọc ghẹo con bé này rồi đó.
-“Nhưng trước hết Thái cần Thắm hứa một số chuyện.”
-“Mí ngừ nói đi.”
-“Vụ Thái với Thắm hồi nãy thì coi như chỉ có hai đứa biết. Giả bộ như hai đứa mới gặp nhau lần đầu nha?”
-“Tui cũng nửa muốn kể con Chanh nghe nửa không kể. Mà thôi Hai nói vậy nên tui cũng im luôn miễn sao Hai chỉ tui cách chữa sida là được.”
-“Chuyện gì chứ chữa cái đó đối với người khác khó chứ đối với Hai Thái này… còn khó hơn gấp bội.”
-“Ủa vậy là sao nãy giờ tui bị dụ hả ông kia?”-thay đổi thái độ liền tức khắc. Con bé này cho đóng phim được.
-“Không, ý Thái nói là Thái sẽ cố gắng chữa hết cho Thắm mà. Trên Sài Gòn Thái chữa 10 người 12 người chết.”
-“Cái gì?!”- Tư Thắm sấn tới định đánh tui hay sao nhưng tui đã kịp miệng.
-“Haha nói giỡn thôi chứ Thắm yên tâm đi.”
Ngay lúc đó thì Út Chanh cũng vừa chạy xe tới. Út Chanh khá cá tính đấy, mới tí tuổi đầu đã biết chạy xe máy, trong khi đó thì tui không.
-“Nãy giờ nó có mần gì Thái hôn?”
-“Định quăng Thái xuống cho cá tra ăn cô Út.”- tui làm mặt như bị HIẾP đáp nặng lắm không bằng.
-“Con quỷ thấy cháu tao hiền ăn hiếp bây.”
Tư Thắm đã ức chế nay càng ức chế hơn nên quạo quọ rồi nói:
-“Thôi mệt, giờ có đi uống nước hôn?”
-“Có nè hong lẽ tao lấy xe ra đây ngắm cá cha?”
-“Thái qua đây chạy xe đi, Chanh với Tư Thắm đi chung xe đạp nó được rồi.”
Thôi xong phim luôn, giờ này mà bể chuyện tui không biết chạy xe máy thì chỉ có quăng mặt xuống ao cá tra cho rồi chứ còn mặt mũi nào nữa. Cũng hên tui nghĩ ra cái kế 1 mũi tên trúng hai con nhạn.
-“Thôi cô Út chở Thắm đi Thái chạy xe đạp của Thắm cũng được.”
-“Hoi dậy kì chết bây, Chanh đâu để khách vậy được coi sao đặng.”
-“Ừ con Út nó nói đúng đó. Trưa nắng đạp xe vậy bệnh sao?”-Tư Thắm tốt lành dữ. Nếu tui không nói tui chữa bệnh được chắc con bé cũng không nói chuyện dễ mến vậy với tui.
-“Với lại Thái cũng thích không khí trong lành dưới quê nên đạp xe là tốt nhất cô Út.”
-“Ừ thôi Thái nói vậy Chanh cũng hong ép chi, qua đây mày.” – Chanh nói với tui rồi quay sang Thắm mắng yêu.
Nói rồi 3 đứa cũng leo lên xe rồi đi kiếm quán nước nào đó tấp vô. Đúng là đường quê khó đi thật, chạy một hồi muốn tụt cả hơi mà đường cứ như xa mãi nơi cuối chân trời hay sao mà chạy hoài không thấy tới.
Cuối cùng cũng ra được tới đường cái, cảm giác được đạp trên con đường bằng phẳng thật thích làm sao. Cô Út đang chạy xe kè kè kế bên quay qua nói:
-“Thái mệt hong, hay mình uống nước quán gần đi. Nó không được ngon bằng quán xa mờ cũng được.”
-“Ừ hai người chọn quán nào cũng được xa gần gì cũng vậy à. Mà quán xa thì xa nhiêu mà gần thì gần sao?”
-“Quán xa thì chạy cỡ nửa tiếng nửa tới quán gần thì 10 phút. Mà cái đó xe máy còn không biết xa đạp thì sao à.”
-“Ăn quán gần đi, mày nói sao chứ quán xa tao thấy ăn cũng như quán gần.”
– Thắm “cứu “ tui lần nữa.
-“Ừ, dậy thôi đi quán gần.” – Út Chanh nói câu đó nhẹ nhàng nhưng sao nghe như thiên thần.
-“Tùy hai người thôi, nhưng mà ăn quán gần dở hơn ráng chịu nghen.” – tui giả bộ.
Mà hình như nãy giờ tui để ý có mấy thằng choai choai trạc tui 2 bên lề cứ lườm lườm tui hay sao ý. Mới xuống đây ngày đầu mà có làm gì nên tội đâu, hay tui giống với kẻ thù của họ nhỉ?
Lan man với dòng suy nghĩ nhớ lại chuyện hồi đó đánh nhau ra sao mặc kệ cho 2 cái máy nói kế bên hoạt động hết công suất. Đạp xe thêm khoảng 20 phút thì tới nơi làm tui cảm giác sướng như lên tiên.
Vô tới quán cô Út kêu li chè đậu xanh, tui kêu 2 li rau má cho tui với Tư Thắm luôn thì con bé phản pháo:
-“Ê biết tui uống gì không mà kêu đó?”
-“Thì sẵn tiện kêu luôn cho bà chủ quán đỡ cực.” – sao tui có sở thích chọc ghẹo người khác thế nhỉ?
-“2 đứa mới biết mà giỡn thân ghê ta.”
-“Mới biết à cô Út, thì Thái với cô cũng vậy nhưng mà chắc tại cùng tuổi nên nói chuyện dễ vô.”- tui cười đểu nhìn Thắm.
-”Ừ đúng mới biết thôi.”-Thắm nói giọng lẫy.
Cả ba ngồi nói chuyện rất thoải mái vui vẻ không giấu diếm. Những gì tui biết về Sài Gòn thì tui kể cho 2 cô gái nghe. Những gì tui muốn biết về nông thôn làng quê thì 2 cô gái giải thích cho tui tận tình.
Đang nói chuyện vui vẻ thì hình như tù ngoài cửa bước vào một đám choài choai tầm 7 8 thằng đầu xanh đầu đỏ hút thuốc phì phèo. Một thằng kéo ghế lại bàn tui ngồi cầm li nước của cô Út uống tỉnh queo. Nó vừa rít một hơi thuốc rồi nói:
-“Chanh à, sao lâu quá mới gặp em. Giờ mần gì gòi?” – thằng này chắc có lẽ dân thất học, nhìn thì khoảng 16 tuổi là cùng mà đã vậy còn đen hôi nữa chứ.
Tuii vẫn ngồi đó không nói gì coi thằng đó làm gì
-“Tao không thích mày, tránh ra chỗ khác. Người gì đâu mặt dày quá xá.” – thằng này nhìn mặt thôi cũng đủ biết là xuống đường thì gây thiệt hại lớn cho ngân khố nhà nước.
-“Em làm dì mà ghét anh quá dị? Anh yêu em thật lòng mà Chanh.” – thôi đi bố, con lạy bố tướng tá mặt mũi bố vậy mà nói câu đó giữa chốn đông người không biết ngại à?
Cô Út hình như đang ngại lắm, tui biết. Khi không có thằng hũi dơ dáy tới tỏ tình giữa quán nước thì đổi lại là tui tui cũng trốn con bà nó khỏi xứ cho đỡ nhục vì bị tỏ tình kiểu này. Liếc qua con khờ thì thấy ẻm đang cúi gầm mặt xuống 2 tay đan nhau mạnh bạo vì sợ hay vì nhục giùm Út Chanh nhỉ?
-“Thôi tụi mình đi về! Thái, Thắm đi về.” – cô Út đứng phắt dậy lôi tay tui với con khờ một cách giận dữ.
-“Tay em anh không nắm mà nắm tay thằng chó nào dị?” – vừa quát thằng giang hồ dơ vừa kéo tay tui khỏi tay cô Út. Tới lúc này thì tui không thể đứng yên nữa rồi.
-“Mày làm clg vậy?”
-“Mày là thằng c*c nào mới tới hay sao mà đ’ biết tao?”
-“Tao đ biết mày là thằng nào nhưng một khi mày đụng vô người nhà tao thì dm cỡ nào tao cũng xơi.”
-“Nó là gì của em?”- giang hồ dơ quay qua hỏi cô Út.
-“Tao là cháu của cổ dm được không?”
Thằng đó quay ra cầm li nước nó đang uống dở tạt hết vô mặt tui làm mặt tui lạnh tê tái, nhưng thực chất đang đỏ bừng lên vì sôi máu!
Truyện drop nhé, nhân vật chính ngủm rồi. Đùa chứ hóng đánh nhau nhé