Bạn đang đọc Tôi Đã Nói Rồi! Tôi Là Con Gái – Chương 44
– Giết con bé đó đi!
Duy hét lên:
– KHÔNG!!!!!!!
Nó không còn sức để hét, chỉ biết dùng ánh mắt căm hận nhìn ông ta. Tiêu Dương sợ hãi và kinh ngạc nhìn ông ta rồi nhìn White, không tin nổi vào điều mình mới nghe. Giết?
White mỉm cười……..
Người của Trần gia giữ chặt Duy lại để cậu ta nhìn trong khi cậu ra sức vùng vẫy và hét lên:
– Dừng tay!! Ba định làm gì? Không được đụng đến cô ấy!!
Nó và Tùng vẫn đang bị đánh một cách tàn bạo. Dường như chúng không có ý định dừng lại, cũng không giết, mà đánh cho tụi nó sống không được,
chết cũng chẳng xong. Nó co quắp người lại, cái lưng đau hơn bao giờ
hết. Cơ thể mỏi mệt chống lại những cú đá, cú đạp và những đòn từ gậy
gộc, côn,…. một cách yếu ớt. Nó cảm thấy máu và mồ hôi đang quện vào
dính trên da thịt, đau buốt tận xương tủy.
Nhưng lúc này nó chỉ lo cho Tiêu Dương mà thôi. Nó bất lực, thực sự bất
lực, và Tùng cũng thế…… Lần đầu tiên nó cảm nhận được rõ ràng thất
bại và sự bất lực khi không thể làm được điều mình muốn. Giống như một
người tàn phế cố gắng giơ bàn tay thõng thượt lên để chạm vào một cốc
nước ngay trước mặt, dù lòng vẫn biết rằng mình không thể, nhưng vẫn đợi chờ một kì tích mong manh nào đấy. Nhưng kì tích không dễ dàng đến thế, người ta chỉ còn biết đứng ngắm mà không thể chạm vào cốc nước đó…..
Nó cố gắng mở hé 1 mắt ra, nhìn xem Tiêu Dương và Tùng có ổn không.
White và Duy, cả hai gã đó đều chẳng hi vọng được gì nữa rồi…….
Trần gia ngồi đan tay vào nhau, nhìn thẳng vào mắt Duy:
– Ta đã nói là phụ nữ chỉ làm vướng chân thôi. Con muốn, ta có thể kiếm
cho con hàng chục, hàng trăm đứa khác. Còn con nhỏ này……… con phải từ bỏ. Con đã thất bại vì nó, cho nên, nó không nên sống tiếp làm cản
trở con thêm nữa.
Duy cắn răng vào môi, vừa lo lắng vừa căm giận:
– Ba thử giết cô ấy đi, con sẽ không tha cho ba, cũng không làm bất cứ điều gì ba muốn đâu!
– Con sẽ quên được thôi. Chẳng có gì là không thể thay đổi…..
– BA…..
Duy bất lực quay sang nhìn Tiêu Dương rồi nhìn White với ánh mắt cầu khẩn. White chỉ cười mỉm. Trần gia giục:
– Làm đi, White.
Hắn giơ khẩu súng lên ngang đầu Tiêu Dương. Cô nàng và Duy nhìn nhau
trân trối, cái lạnh chạy dọc sống lưng hai người. Tiêu Dương nhắm chặt
mắt lại, nước mắt chảy ròng, gọi tên Duy trong sâu thẳm tâm hồn. Trong
tiềm thức Duy, Dương, Tùng và nó cùng hét lên: “KHÔNGGGG!!!”
“ĐOÀNG!!!”
Tụi nó giật thót mình. Nước mắt nó rớt xuống nền xi măng lạnh, kinh
ngạc. Tùng lặng người vì cậu cũng có một phần trách nhiệm trong đó. Duy
cứ đứng nhìn trân trân vào khoảng không – nơi mà mới mấy giây trước,
người cậu yêu còn đứng đó. Trần gia chỉ im lặng nhìn. Thật không hiểu
nổi, ông ta có chút nhân tính nào không khi bắt con trai mình phải chịu
tổn thương và chia rẽ tình yêu đôi lứa đang đẹp đến thế.
Nhưng tại sao ánh mắt ông ta lại trở nên lạnh lùng và tức giận đến thế? Ông ta nhìn chằm chằm về phía White, hắn đang mỉm cười:
– Tại sao ông nghĩ là tôi sẽ nghe lời ông, Trần gia?
Duy choàng tỉnh, ngóng lên nhỉn lại chỗ Tiêu Dương thì thấy cô đang ngồi thụp xuống đầy sợ hãi. White đã bắn lên nóc nhà kho. Cả cậu, nó và
Dương đều mừng rỡ đến bật khóc. Tùng cũng thở phào một cái. Nhưng White, cậu ta có ý gì?
– Cậu đã nhận lời.
Trần gia lạnh lùng nói, ánh mắt ông ta nhìn White một cách đáng sợ như
muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Hắn vẫn tự tin với hành động của mình, nói:
– Tôi đã không nói rằng tôi nhận lời. Mà chỉ nói rằng “Thú vị nhỉ.” Chắc ngài còn nhớ chứ, Trần gia?
Ông ta siết mạnh hai bàn tay lại với nhau, nghiến răng nhìn hắn. Hắn là
ai mà dám giỡn mặt với chủ tịch của tổ chức S cơ chứ? Ông đã nghĩ sẽ lợi dụng hắn để đối phó với Dark Moon và cho hắn bất cứ thứ gì hắn yêu cầu. Vậy mà hắn lại lật mặt phản bội ông. Quả nhiên kẻ phản bội đã phản bội
một lần thì cũng có thể phản bội lần nữa. Nhưng hắn có biết lượng sức
mình không vậy? Trong khi ông có tới hơn hai trăm người, đều là dân xã
hội đen, còn bọn hắn chỉ còn mình hắn là đủ khả năng chiến đấu. Duy cũng chỉ trụ được mấy phút nữa mà thôi….
– Cậu thật ngu xuẩn.
White đáp lại bằng một nụ cười bí hiểm:
– Thế sao?
Trần gia giật mình nhìn ra bên ngoài, toán lính canh ở ngoài đó của ông
ta đã biến mất! Quay vào trong nhìn White bằng con mắt ngờ vực, ông ta
ngập ngừng:
– Cậu……
White vỗ tay ba cái, quân của cậu ta từ đâu bao vây khắp trong ngoài nhà kho, kiểm soát lình của ông ta. Đám người đứng ngay sau ông ta đã bị
khống chế, ba nòng súng đang chĩa về phía ông ta một cách lạnh lùng. Hắn nhếch miệng:
– Đây là đội quân tinh nhuệ nhất của Dark Moon. Sự thật là họ đã bị điều đi chứ không phải là bị thương hay chạy trốn như tôi đã nói.
Trần gia bật cười khi nghĩ mình đã không tính toán bằng một thằng nhóc
chưa đầy hai mươi tuổi đầu, mới chỉ bằng tuổi con mình. Ông đã quá chú
tâm đến Duy và tụi nó nên không coi trọng việc bảo đảm an toàn cho mình, lại mang đi quá ít người. Thất bại trong đời ông đã nếm trải khong ít,
nhưng chưa lần nào vừa nặng vừa buồn cười thế này. Thua một thằng nhóc
vắt mũi chưa sạch, đối với người đứng đầu tổ chức S, quả thật là quá
nhục nhã. Nhưng ông vẫn hơn bọn nhóc này ở cái gọi là thâm niên………
Nó và Tùng, rồi cả Duy đều ngạc nhiên hết sức. Rốt cuộc White, cậu ta là loại nguời gì? Đầu tiên là đồng đội của tụi nó, sau đó phản bội một
cách trắng trợn, giờ lại trở lại, đứng về phía tụi nó…… Nhưng dù
sao, điều đó cũng thật là tốt, ít nhất là vào lúc này.
Trần gia đưa chiếc đồng hồ lên xem, mỉm cười:
– Chà, đã đến giờ rồi đấy. Các cậu rất đáng khen, khiến tôi khá bất ngờ. Nhưng…….. Duy, con có biết chiếc đồng hồ này để làm gì không?
Duy khó chịu nhìn ông ta:
– Coi giờ. Mà tạm thời ba đừng đụng đến con nữa đi.
– Hừ, không chỉ để coi giờ đâu. Trên này có gắn thiết bị định vị nối với một máy tính hiện đại ở trung tâm tổ chức. Chỉ cần ta phát tín hiệu về, tổ chức ngay lập tức sẽ điều động 1 lượng lớn quân số đến. Mà cách đây
10 phút, ta đã gửi tín hiệu về rồi.
Tụi nó tuy có chút lo lắng nhưng vẫn nghĩ lợi thế thuộc về mình, White cởi trói và đưa Dương xuống chỗ Duy:
– Trước khi họ đến, ông đã được người của chúng tôi “xử đẹp” rồi, Trần gia.
– Ha ha, đúng thế. Nhưng đó là chuyện của một phút trước. Còn bây giờ, e là các cậu sẽ phải suy nghĩ lại.
Cục diện lại một lần nữa lật ngược hoàn toàn. Quân của Dark Moon đã bị
bao vây bởi người của tổ chức S. Những nòng súng chĩa vào Trần gia khi
nãy đã được thay thế bằng một tổ bảo vệ chuyên nghiệp. Ông được đưa đi,
không quên bỏ lại một câu:
– Trừ con trai ta, còn lại thì giết hết.
Ông ta vừa bước ra khỏi cửa, hai bên đã xông vào giao chiến. Nhưng người của S đông hơn người của Dark Moon rất nhiều, cơ bản là không có cơ hội thắng. White nhanh chóng chạy lại cõng nó lên, Duy thì cõng Tùng, lợi
dụng tình thế hỗn loạn để chạy ra ngoài.
Một toán người của S đuổi theo tụi nó. Duy và White cứ mải miết chạy,
Tiêu Dương chạy sát bên. Dù không biết chạy đi có được gì không giữa cái chốn đồng không mông quạnh thế này, nhưng tụi nó biết rằng, ở lại chỉ
có cái chết.
Người của S đuổi kịp tụi nó, vây quanh cả 5 đứa. Duy gằn giọng:
– Các người mau cút đi!!
Bọn chúng chẳng nói chẳng rằng, lăm lăm gậy gộc, dao búa lao vào. White
và Duy thả tụi nó xuống rồi đánh nhau với bọn chúng để bảo vệ tụi nó.
Dương lo lắng vừa đỡ nó vừa nhìn xung quanh.
Nhưng sức của White và Duy rồi cũng cạn, bỏ chạy thì còn kịp đấy, nhưng
để bảo vệ nó, Dương và Tùng nữa thì…….. không ổn chút nào. Một thằng lợi dụng Duy và White đang đánh nhau liền xông lại gần tụi nó, giơ đao
lên, hét “aaaaaaaaaaaaaa……….”
Duy và White không kịp chạy lại, Dương sợ hãi nhắm chặt mắt lại còn nó và Tùng thì chỉ biết chấp nhận sẽ phải chịu 1 đao.
Đúng lúc đó, một dáng người lao tới đạp bay tên đó ra ngoài:
– DỪNG TAY!!!!
Tụi nó cố gắng mở mắt ra nhìn. Đó là ai?