Bạn đang đọc Tôi Đã Nói Rồi! Tôi Là Con Gái – Chương 43
Trên tầng, một bóng người đang nép bên khung cửa sổ nhìn xuống, nói:
– Chúng ta có thêm 1 vị khách rồi………
Nó muốn giải quyết vụ này và củng cố lại hội luôn thể để không phải lo
sợ về thế lực của tổ chức S. Nhưng hiện tại nó chỉ có một mình……….
Trong nhà có một ổ bạc đang ngồi reo hò ầm ĩ, vừa thấy nó đặt chân vào
thì tất cả ngưng bặt. Nó liếc xung quanh. Ở đây có chừng bảy, tám thằng, đứa nào cũng đặt bên mình 1 loại vũ khí, nhìn nó với ánh mắt khó đoán.
Nó hơi nheo mắt nhìn thằng mặc áo ba lỗ đen đang ngồi hút thuốc, trông
có vẻ “máu mặt” nhất ở đây. Y nhìn lại nó với nửa con mắt, rít một hơi
thuốc rồi nhả ra từ từ.
Nó nẵm chặt hơn khúc đoản côn, khẽ nhếch miệng lên 1 chút. Hắn gõ nhẹ
lên điếu thuốc làm tàn thuốc rơi xuống. Trong khoảnh khắc đó, mọi vật
như một cuốn băng tua chậm, khi mẩu tàn thuốc vừa chạm đến sàn nhà, bọn
chúng cùng xông lên, vừa hét vừa lăm lăm cầm gậy cầm dao để đánh nó. Nó
mỉm cười lắc nhẹ đầu 1 cái, bọn này muốn chết sớm rồi………
Lướt nhẹ lách qua 1 thằng, chặt vào cổ, đỡ dao của thằng thứ hai, rồi
nhanh chóng cho thằng thứ ba 1 đạp, nó xông vào ngay giữa vòng vây của
địch. Bọn chúng xoay quanh nó 1 cách chậm rãi, từng thằng đấu mắt với
nó. Rồi tên áo ba lỗ đen gào lên, giơ gậy đập nó, bọn kia cũng vừa gào
vừa lao vào. Nó dùng chân đạp về sau 1 cái khiến y ngã xuống rồi nhanh
chóng vừa đỡ vừa đánh lại cả bọn, với những tư thế rất đẹp mắt nhưng
cũng vừa dứt khoát vừa mạnh mẽ.
Chỉ 5, 6 phút sau, trong số đó đã chẳng còn thằng nào ngóc cổ dậy được
nữa. Người nó dính lấm tấm máu của bọn chúng bắn sang. Nếu chúng không
dùng dao thì chắc cũng không bị te tua đến mức này đâu. Mà máu………. lại khiến nó hăng hơn.
Chiếc camera thu lại hình ảnh của nó và chiếu lên 1 cái tivi to treo trên tường. Tùng nhếch mép cười:
– Các người biết rõ cậu ấy là ai mà……..
Y khẽ vuốt cằm, cười khẩy:
– Chưa đến hồi gay cấn mà, phải không?
– ……
Tùng lườm 2 tên đó 1 cái. Cậu luôn tin tưởng vào nó mà. Cũng may là nó
hiểu được cái kí hiệu đó và nhớ được mật mã nên mới tới nhanh thế. Hôm
qua đã xảy ra 1 cuộc biến động lớn mà nó không có ở đó…….
Chợt y thoáng ngạc nhiên khi thấy nó cứ nhìn chằm chằm vào mình, khuôn
mặt nó càng lúc càng gần cái camera. Nó hừ 1 cái rồi……….. màn hình camera tắt phụp. Y bật cười:
– Ha ha, cậu ta vui tính thật!
Tùng khó chịu trước cái điệu cười của y. Từ trước đã không thoải mái
lắm, giờ lại thấy ghét. Y muốn chiếm Dark Moon ư, hừ……. Nhưng điều
đáng nói hơn là cái gã đang đứng nhìn chằm chằm vào màn hình tivi đã
tắt, cậu ta……. thật không ngờ!
Nó bước lên tầng hai, một toán người chừng hơn chục thằng to cao, khác
hẳn bọn khi nãy đứng chặn lại. Phía sau, không hiểu từ đâu, có tới mấy
chục thằng ùn ùn kéo tới, dồn nó ở giữa cầu thang. Nó kẹt ở giữa , phía
trên thì toàn những thằng khó gặm, phía dưới là một “đàn” lâu la đông
đảo. Tiến thoái lưỡng nan, nó đành bặm môi đánh lên, vì dù sao nó cũng
phải lên trên đó.
Dùng côn đập lia lịa về phía bọn chúng và tránh đòn từ cả 2 phía, nó kéo được một thằng phía trên xô xuống dưới để chặn đường đám lâu la rồi
tiếp tục đánh. Chợt một nắm đấm nhắm thẳng vào mặt nó làm nó hơi lảo đảo và bị đập 1 gậy vào lưng, nhưng nhanh chóng vừa dùng côn vừa dùng tay
chân loạn xạ 1 lúc, cộng thêm với việc xô dần dần bọn ở trên xuống, nó
cũng đã chạy lên được đến tầng hai.
Đạp cửa một phát rồi cúi xuống thở dốc, nó nhìn vào trong phòng, như
không tin vào mắt mình. Bọn kia đã đuổi đến nơi nhưng được ra lệnh đứng
im. Nó cứ thế nhìn trân trối vào phòng, vẫn còn đang ngạc nhiên không
thốt nên lời. Tùng biết nó đang rất shock, cậu cũng chỉ mới đoán ra cách đây hơn 1 ngày mà thôi:
– Chính tôi cũng không ngờ lại có thể thế này……
Nó nhìn vào nhóm đồng đội đang bị trói, gục hết dưới sàn, Tùng thì đã
tỉnh dậy, đang ngồi nhìn chằm chằm vào nó. Còn hai kẻ đang đứng ấy, lại
là những người nó chưa bao giờ nghĩ họ sẽ phản bội mình…..
– W…White….? ….Duy?
Điều đó quả là ngoài sức tưởng tượng. Dù White có là kẻ thực dụng luôn
đặt lợi ích của mình lên trên tất cả thì nó vẫn không thể tin rằng hắn
lại phản bội mình, phản bội hội. Còn Duy, cậu ta đã đồng ý ở lại làm phó tướng cho nó, là một người có năng lực mà nó muốn trọng dụng, vậy mà
giờ lại quay ngoắt 180 độ thế này ư?
White đã đoán trước được phản ứng của nó, khẽ cười:
– Chào mừng, Red. Cậu là người không thể không có mặt được. Rất vui vì cậu đã đến trước khi chúng tôi mời.
Nó siết tay lại, cảm nhận rõ rệt sức nóng đang tỏa ra xung quanh cơ thể, sát khi tăng vụt:
– Cậu phản bội chúng tôi…… từ bao giờ?
Hắn khẽ nhún vai:
– Có lẽ là từ đầu?
– Cậu……..
Tùng nghiến răng nói:
– Tôi sẽ không tha cho cậu!
Hắn cười xòa:
– Hy vọng cậu sẽ làm được.
– Hôm qua, nếu không vì bị cậu dụ uống rượu, chúng tôi đã không để cậu
lành lặn rồi. Lại còn dám phá quán bar của tôi, đánh các anh em trong
Dark Moon trọng thương…… Cậu đúng là thằng bạn tồi tệ!
– Ha ha, nhưng sự thật là cậu đã uống thuốc mê có trong rượu!
– Hừ……….
Nó quay sang Duy với ánh mắt khó hiểu. Trong đầu nó cứ liên tục hiện lên hai chữ “vì sao”. Vì sao cậu ta lại cùng với White phản bội lại nó, vì
sao lại không hề nói một lời nào để biện minh cho mình, vì sao cứ nhìn
nó với ánh mắt vừa có lỗi vừa kiên định thế kia……..
– Cậu không có gì để nói sao?
White cướp lời:
– Đúng vậy. Mục đích của chúng tôi là gì cậu cũng biết mà………
– TÔI KHÔNG HỎI CẬU!
Duy ngước nhìn nó, vẫn không dám đối mặt với ánh mắt của nó. Cậu sợ,
đúng vậy, sợ phải nhìn vào đôi mắt đã từng tin tưởng và có lẽ vẫn đang
còn 1 chút tin tưởng dành cho mình. Nhưng cậu không thể làm khác…….
– Tôi muốn con dấu của Dark Moon.
Nó gần như vỡ tung cái gọi là kìm nén, lao vào đấm bộp 1 phát vào mặt
Duy khiến cậu ta lảo đảo. Máu từ kẽ miệng cậu ta rỉ xuống, White cản mấy thằng đàn em bên ngoài rồi đưa cho Duy một chiếc khăn. Duy gạt tay hắn
đi, nói:
– Tôi không muốn đụng đến cậu hay bất cứ một ai trong nhóm. Hãy giao con dấu ra đi.
Ánh mắt cậu ta càng ngày càng quyết liệt khiến nó không còn 1 chút hi vọng nào nữa hết, khinh bỉ nói:
– Cậu thay đổi rồi!
Duy nhếch mép. Phải, từ khi gặp nó cậu đã bắt đầu thay đổi, và cậu đã
hoàn toàn thay đổi khi yêu Tiêu Dương. Cô ấy quá trong sáng, quá thánh
thiện, cậu không thể để bất cứ một vệt đen nào của đời mình dây lên đôi
tay ấy, cũng không thể để cô ấy bị tổn thương dù chỉ là một điều nhỏ
nhất. Vì thế mà………. Hoàng Minh, mọi người, xin lỗi!
White khẽ nhoẻn cười, khoanh tay đứng im lặng nhìn Duy nói tiếp:
– Cậu sẽ không muốn nhìn thấy cảnh này đâu.
Cậu ta lại gần Green, dúm tóc gã, hỏi nó lần nữa:
– Con dấu?
Nó gằn giọng:
– Cậu dám?
Lạnh lùng, nhanh như cắt, cậu ta đập đầu Green xuống sàn, máu bắt đầu rỉ ra trên mũi và trán gã. Nó hét:
– TÊN KHỐN!!! TÔI SẼ GIẾT CẬU!!!
Đám người phía sau đột ngột giữ tay chân nó lại khiến nó không kịp trở
tay. Tùng tức giận định lao tới ăn thua với Duy nhưng chân tay cậu đã bị trói rất chặt, chỉ còn biết cựa quậy mà **** Duy. Nó thì ra sức giẫy
giụa:
– Khốn kiếp, thả tao ra!! Trần Duy, White, hai người coi chừng tôi đấy, tôi sẽ không tha thứ cho các người!!!
White lắc đầu nhìn nó vẻ thương hại:
– Red à, cậu quá đơn giản đấy. Bây giờ đã giao con dấu ra đây được chưa?
– Chết tiệt, tôi không mang!
Duy lạnh lùng đi về phía nó:
– Tôi biết cậu lúc nào cũng mang theo.
White thêm vào:
– Nếu không nhầm là trong mặt sợi dây chuyền cậu đang đeo đúng không?
Nó nghiến răng, Tùng hét:
– Đừng hòng!! Chúng mày muốn lấy con dấu phải không?
Ánh mắt cậu chợt trở nên nguy hiểm khiến White có chút đề phòng còn Duy thì hơi chột dạ. Nó cũng chưa hiểu lắm ý Tùng nhưng tạm thời chỉ còn
biết nói theo:
– 2 người thử động vào tôi đi!?
Nó trừng mắt lên nhìn khiến tay Duy đột nhiên rụt lại, không dám với đến sợi dây trên cổ nó nữa. White lại gần Tùng, mỉm cười:
– Có vẻ như cậu có gì đó?
Tùng nhổ nước bọt vào mặt hắn:
– Phì, mày cút đi, thằng đểu! Muốn biết phải không? Bật điện thoại của tao lên đi.
Duy đến cầm chiếc điện thoại của Tùng lên, thấy có người đang gọi. Cậu ta liếc Tùng 1 cái rồi ấn nghe:
– Alô, thưa đại ca, em đã bắt được con nhỏ theo lệnh của anh rồi. Đây, anh xem.
Y gửi đến cho Tùng hình ảnh hắn đang trói 1 cô gái nước mắt lưng tròng. Duy trợn mắt kinh hãi:
– TIÊU DƯƠNG!!!
– Vâng, đúng rồi đại ca, con nhỏ tên Tiêu Dương, giờ em phải dẫn nó đến nơi đại ca yêu cầu đây, gặp đại ca sau nhé…….
– ĐỒ KHỐN, thả cô ấy ra!!! Alô? Alô??
Duy bóp mạnh chiếc điện thoại, nhìn Tùng một cách căm hận và vô cùng giận dữ:
– Cậu……. thả…… cô ấy ra!
Tùng nhếch mép. Nó cũng kinh ngạc không kém, tuy lo cho Tiêu Dương nhưng cũng đủ hiểu tình hình bây giờ, chỉ có thể làm thế mà thôi. White hơi
cau mày 1 chút, nói:
– Bình tĩnh đi. Cậu ta không dám làm gì cô ấy đâu.
– IM ĐI!! Cô ấy mà xảy ra chuyện gì thì tôi giết tất cả các người!!
Tùng đắc ý nhìn Duy:
– Tôi sẽ thả cô ta. Với điều kiện cậu phải để mọi thứ trở lại như cũ.
Nó gật đầu nhìn Duy và White thăm dò, nhưng Duy nói ngay:
– Thế nào cũng được……. thả cô ấy ra!
– Hừ, tốt. Nhưng cậu mau cởi trói cho tụi này chứ?
……………
Lúc đó, tại biệt thự của Trần gia……..
– Thưa Trần gia, Dark Moon lấy cô Tiêu Dương – người cậu chủ yêu ra uy hiếp chúng ta. Cậu chủ đã đồng ý thả họ rồi ạ.
Trần gia khẽ nheo mắt:
– Ta biết thể nào cũng có ngày này mà….. Ta đã nói rồi, phụ nữ chỉ làm vướng chân mà thôi……
Ông trợ lí cúi đầu lặng lẽ không dám nói gì, Trần gia suy nghĩ 1 chút rồi quyết định:
– Cho người……….. khử con bé đó đi!
– Dạ?
– Chưa nghe rõ sao? Ta nói là khử con bé đi!
– Nhưng thưa ngài, đó là người cậu chủ y….
Trần gia quắc mắt nhìn ông trợ lí khiến ông sợ hãi cúi đầu:
– Vâng, thưa ngài.
Ông ta…… định làm thật sao?
Ông trợ lí ra ngoài, Trần gia trầm
tư ngồi ngẫm nghĩ. Chợt trên ánh mắt ông ta ánh lên một tia sáng đầy
nguy hiểm, khóe miệng khẽ nhếch lên thành 1 nụ cười….
Duy tự tay đến cởi trói cho Tùng và các thành viên trong nhóm. Nó cũng
giằng mấy tên đang giữ mình ra để chạy đến xem Green có sao không. White chỉ biết khó chịu đứng nhìn, không biết làm gì hơn. Duy đã làm hỏng hết kế hoạch rồi. Có khi nào Trần gia nói đúng, phụ nữ chỉ là vật cản trở
bước đường của người đàn ông?
Duy giục Tùng:
– Cậu thả cô ấy ra được chưa?
Tùng xoa xoa cổ tay đang lằn những vệt đỏ do bị dây trói, lườm Duy:
– Giờ phải đi khôi phục lại trật tự hội đã, cậu đã làm đảo lộn quá nhiều rồi.
– Cậu cứ thả cô ấy ra trước đi!?
– Cậu nghĩ tôi ngu à?
Tùng nhếch mép cười. Duy chỉ biết lo lắng cho Tiêu Dương, không hiểu lắm điều Tùng vừa nói. Nó thì đang cầm máu và sơ cứu cho Green:
– Đưa Green đến bệnh viện đi, tôi không yên tâm.
Tùng liếc nhìn Duy, cậu ta hiểu ý, gọi người đến đem Green đi, White
khoanh tay đưa mắt ra phía ngoài, không muốn nhìn thấy cảnh đó nữa. Chợt cậu ta khẽ nheo mắt nhìn theo 1 dáng người đang đứng nghe điện thoại ở
phía dưới sân. Gã đó là ai?
Do muốn áp đảo Dark Moon mà Demons đã thu nhận quá nhiều những kẻ không
ra gì, gã này có lẽ nằm trong số đó. Lẽ ra thì cũng không có gì để nói,
nhưng với bản chất đa nghi của mình, White tự nhủ kẻ đó chắc hẳn đang
nhận một mệnh lệnh nào đó, đầu gã cứ gật lia lịa thế kia cơ mà. Nhưng gã là ai không quan trọng bằng……… gã đang nói chuyện gì, với
“ai”…….
Đưa Yellow, Green, Blue đến bệnh viện, nó và Tùng trở về để cùng Duy đến chỗ Tiêu Dương. Nó lo lắng hỏi;
– Mày có chắc không đấy? Tiêu Dương cũng rất quan trọng với tao. Cô ấy mà có chuyện gì thì tao xử mày trước đấy.
Tùng bật cười:
– Mày les hả? Tao đã chuẩn bị thì làm gì có chuyện không kĩ chứ. Tao là ai nào, he he.
– Dẹp cái kiểu tự sướng đó đi. Mà Trần gia có vẻ im lặng quá mức cần thiết nhỉ? Mày có thấy lạ không?
Tùng ngẫm nghĩ 1 chút:
– Phải thôi, Duy là con trai ông ta mà.
Nó chợt giật mình. Tại sao nó lại có thể quên được điều quan trọng đó?
Trần gia là một con cáo già thành tinh, ông ta liệu có ngoan ngoãn ngồi
nhìn được không? Mà chuyện này, biết đâu, lại do một tay ông ta sắp
đặt……….
Lúc này đi trên đường chỉ còn nó, Tùng, Duy và White. Người của nó đa số là bị thương, một số bỏ trốn, còn lại thì đều theo phe Duy. Đám lâu la
khi nãy định đi theo đã bị Tùng nạt nộ, không cho theo. Chuyện này nó
không thể bỏ qua dễ dàng thế này được, nhưng bây giờ phải đến chỗ Dương
đã. Duy và White lúc này chỉ im lặng, theo đuổi những suy nghĩ riêng.
White đang suy tính những gì thì không ai biết được. Còn Duy lúc này
đang lo lắng cho Tiêu Dương. Cô mà xảy ra chuyện gì thì cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.
Đến một nhà kho đựng hàng tồn, cả đám bước xuống. Tùng rút điện thoại
gọi cho tên đàn em khi nãy. Duy, nó và White thì xuống xe, nhanh chóng
chạy luôn vào trong. Tùng đợi mãi không thấy người nhấc máy, chợt có
linh cảm không hay, nhìn theo thì nó và 2 tên kia đã bước đến gần cửa
nhà kho. Cậu nhìn xuống điện thoại rồi đưa lên chụp hình ảnh nó đang
bước vào trong, gửi cho…….. Hoàng Anh rồi nhanh chóng đuổi theo tụi
nó.
Vào đến nhà kho, cả bọn réo tên Tiêu Dương ầm ĩ. Nó nhìn xung quanh,
chợt hoảng hồn nhìn thấy hai cái xác nằm giữa vũng máu trên nền nhà. Cả
Tùng, White và Duy cũng nhận ra.
Duy hốt hoảng lại gần hai cái xác, không phải Tiêu Dương, vậy cô ấy ở
đâu? Tùng và White là hai kẻ tỉnh táo nhất vào lúc này, cảm nhận được rõ rệt sự xuất hiện của những “kẻ lạ” trong cái nhà kho cũ này. Tùng lên
tiếng:
– Các cậu được lắm. Lại kéo người đến để áp đảo Dark Moon chứ gì? Hừ, đê tiện…..
White nhìn xung quanh, nói:
– Đừng đổ cho người khác việc người ta không làm.
– Hừ, không phải cậu thì là ai? Có kẻ nào có thể xảo quyệt hơn cậu?
White nhận thấy được ý mỉa mai trong câu nói đó nhưng hắn nhếch miệng
cười. Hắn cũng nguy hiểm đấy, cũng mưu mô xảo quyệt đấy, nhưng còn lâu
mới bằng ông ta – Trần gia. Không phải người của hắn, cũng không phải
người của Dark Moon thì còn ai khác ngoài quân của Trần gia nữa chứ?
Nó và Duy dường như cũng đoán được chuyện gì đang diễn ra, nhìn đám
người phải đến cả hàng trăm tên đang dồn từ bốn phía của cái nhà kho này lại. Tùng nhếch miệng cười:
– Nơi đây rộng rãi quá nhỉ, chứa được nhiều chuột bọ thế…..
Duy nói như gào lên:
– Tiêu Dương đâu? Đưa cô ấy ra đây!!
Một tên có vẻ là đứng đầu, tay đang cầm một khẩu súng ngắn xoay xoay
trong lòng bàn tay. Đầu y hơi cúi nhưng mắt ngước lên đầy ngạo mạn:
– Xin lỗi cậu chủ nhé, tôi muốn chơi con bé đó trước, xong rồi sẽ trả cậu sau…..
– TÊN KHỐN!!
Duy định xông lại đấm y nhưng người của y đứng vây lại thành vòng tròn,
chĩa súng vào cả 4 đứa. Nó im lặng quan sát xung quanh, đề phòng bị bắn
lén. Y mỉm cười búng tay 1 cái, một thằng lôi Tiêu Dương đang bị trói
tay ra, đứng trên một dãy thùng hàng. Y cười tươi nhìn Duy:
– Ông chủ muốn cậu tự giành lấy con dấu của Dark Moon. Hy vọng cậu không để ông ấy thất vọng.
Duy siết chặt tay nhìn Tiêu Dương:
– Em có sao không?
Tiêu Dương khuôn mặt nhòe nhoẹt vì nước mắt nhưng vẫn bặm môi lắc đầu.
Cô biết mình đang trở thành gánh nặng đối với Duy, nên vào lúc này, lại
càng không muốn cậu vì cô mà bị cản trở. Nó ngước lên nhìn cô:
– Xin lỗi! Nhất định mình sẽ cứu bạn nhanh nhất có thể.
Cô nàng khẽ dùng ánh mắt mỉm cười với nó. Nó mỉm cười lại rồi quay sang
Duy đang ngước nhìn cô với ánh mắt đầy tâm trạng. Nó chợt nhận ra sức
mạnh kì lạ của tình yêu và khả năng cảm hóa lòng người của thứ tình cảm
thiêng liêng đó. Trần Duy trước đây nó biết chưa bao giờ có ánh mắt như
vậy, ánh mắt của tình yêu, đầy yêu thương nhưng cũng đầy đau đớn và
giằng xé. Cậu ta………. yêu Dương thật lòng.
Tùng và White liếc nhìn nhau rồi lại quay lại nhìn nó và Duy. Nó nói 1 cách chua chát:
– Tôi là thủ lĩnh của Dark Moon. Tôi không thể dâng Dark Moon cho người đã đánh các anh em trong hội trọng thương được. Nếu cậu muốn có được
con dấu……… Chỉ có cách là đánh bại tôi.
Duy từ từ siết chặt 2 nắm tay rồi đột ngột vừa hét vừa quay lại nhắm nắm đấm vào mặt nó. Nó mỉm cười, nhanh nhẹn đỡ được, thụi 1 đấm vào bụng
cậu ta.
Duy nhận cú đấm đó, tiếp tục lao vào đánh nó:
– Cảm ơn cậu. Và xin lỗi rất nhiều!
Nó mỉm cười đánh tiếp 1 cú vào mặt Duy, cậu ta vẫn bị trúng đòn, Tiêu
Dương ở trên nhìn mà giật thót tim. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt cậu ta
dần trở nên cương quyết, dùng hết sức để đánh với nó. Vì từng đấu với nó nên cậu ta nhanh chóng nắm bắt được các chiêu thức của nó và dễ dàng đỡ được. Tận dụng những lúc nó phải lùi để đỡ đòn của mình, cậu ta tăng
tốc các chiêu thức và dồn nó vào thế bí.
Mọi người xung quanh theo dõi trận đấu 1 cách chăm chú. Chỉ có White là
không chú ý lắm, cứ đảo mắt nhìn lên trần nhà và xung quanh nhà kho. Ánh mắt hắn dừng lại ở Tiêu Dương và tên đang trói cô ở trên dãy thùng
hàng. Hắn liếc xung quanh để chắc chắn không có ai để ý mình, nhẹ nhàng
lùi dần……
Trong lúc đó nó đã thấm mệt, đỡ lại đòn của Duy một cách vụng về. Vết
thương ở lưng khi nãy bị bọn lâu la đánh ở cầu thang càng lúc càng buốt ê ẩm khiến nó không thể tung hết sức được. Duy chiếm lợi thế, cứ thế đánh tới tấp. Nó không đủ khả năng trả đòn được nữa, chỉ có thể tự vệ. Duy
nghĩ rằng nó muốn nhường mình nên càng đánh hăng hơn, cho tới khi nhận
ra nó không còn đủ sức kháng cự nữa và đã bị trúng rất nhiều đòn.
Nó khụy hẳn xuống đất, Duy hơi hốt hoảng:
– Cậu bị cái gì thế?…….
Nó lắc nhẹ đầu, giơ tay ra hiệu không sao rồi tiếp tục bò dậy để đánh.
Nó giơ nắm đấm về phía Duy nhưng bị cậu ta gạt đi quá dễ dàng. Cậu ta
nắm lấy sợi dây trên cổ nó để xem mặt dây:
– Giao con dấu cho tôi đi. Đánh như thế là đủ rồi.
Nhưng nó giật phắt sợi dây lại:
– Đã nói rồi, khi nào tôi gục thì cậu sẽ có được thứ này………
Duy cố gắng với lấy:
– Nhưng tôi đánh cậu nãy giờ nhiều quá rồi!
– Đừng có đụng vào trước khi cậu có thể thắng được tôi.
Sợi dây chuyền bị giằng qua giằng lại, bật tung ra. Nó hất sợi dây cùng
mặt chứa con dấu lên cao rồi tiếp tục đánh Duy. Nhưng lúc này cảm giác
của nó không còn chính xác nữa. Nó ném mặt sợi dây lên chỗ Tiêu Dương
và………… White đã ở đó từ bao giờ, nhặt lên:
– Xem ra tôi may mắn quá nhỉ?
Nó và Duy ngước lên. Tiêu Dương lúc này đã đang bị trói trong tay White, vừa lo lắng vừa run sợ. Duy chìa tay ra:
– Đưa cho tôi đi!
Hắn lắc lắc cái đầu:
– Không được rồi……….. Tôi đột nhiên muốn nắm giữ quyền quyết định
trong việc ai là người có được con dấu, cũng như sự sống chết của Tiêu
Dương. Cậu thử nói xem tôi nên làm như thế nào?
Nó và Duy đồng thanh:
– Đưa đây cho tôi!
White bật cười:
– Nhưng tiếc quá, ba của cậu lại không đồng ý điều đó…….
Duy thắc mắc hỏi lại:
– Thế là sao?
Chợt đám người nãy giờ đứng yên xem đánh nhau bắt đầu chuyển động. Tùng
nhíu mày đứng lại gần nó hơn. Nó chưa hiểu lắm, mà lúc này cũng đã mệt,
chẳng còn suy nghĩ được gì, chỉ muốn thiếp đi thôi. Duy cũng lùi lại chỗ nó, thủ thế để đánh với đám người của ba mình.
Tất cả bọn chúng theo hiệu lệnh của tên đứng đầu, xông lên. Tùng và Duy
ra sức đánh lại để bảo vệ nó vì lúc này nó chẳng còn mấy sức để đánh
nữa. White ngồi trên xem một cách thích thú. Tiêu Dương lo lắng hét:
– Cẩn thận!
Nhưng bên nó lúc này chỉ có Tùng và Duy đánh với hàng trăm thằng, lại
còn phải bảo vệ nó nữa, điều hiển nhiên xảy ra là bị đánh te tua. Chúng
dồn lại đánh rồi kéo nó ra một phía, Duy 1 phía, Tùng 1 phía và ra sức
“tẩm quất”. Dương chỉ biết vừa khóc vừa kêu la ầm ĩ. White thì cứ ngồi
nhìn. Hắn còn đang đợi…….
Quả nhiên, ông ta đến: Trần gia. Bước đi đĩnh đạc với phong thái của một con mãnh hổ, ông ta tiến vào trong nhà kho, nhìn thằng con trai đang bị đánh bởi người của mình rồi nói với White:
– Giết con bé đó đi!
Duy hét lên:
– KHÔNG!!!!!!!
Nó không còn sức để hét, chỉ biết dùng ánh mắt căm hận nhìn ông ta. Tiêu Dương sợ hãi và kinh ngạc nhìn ông ta rồi nhìn White, không tin nổi vào điều mình mới nghe. Giết?
White mỉm cười……..