Tôi Đã Nói Rồi! Tôi Là Con Gái

Chương 45


Bạn đang đọc Tôi Đã Nói Rồi! Tôi Là Con Gái – Chương 45

Duy và White không kịp chạy lại, Dương sợ hãi nhắm chặt mắt lại còn nó và Tùng thì chỉ biết chấp nhận sẽ phải chịu 1 đao.

Đúng lúc đó, một dáng người lao tới đạp bay tên đó ra ngoài:

– DỪNG TAY!!!!

Tụi nó cố gắng mở mắt ra nhìn. Đó là ai?

Nhưng mắt nó lúc này cứ mờ mờ ảo ảo, nhòe dần đi. Nó bị thương hơi nhiều thì phải, mà cơ thể thì……. không được như xưa….. Nó cảm thấy mình yếu đi rất nhiều. Cái dáng cao ngỏng thế kia, trông đen ngòm mà…..
quen lắm. Cả cái kiểu đánh đó……. mình hắn đang chọi lại cả đám
người……. trông quen quá mà nó chẳng nghĩ ra được. Hình như trước đây nó cũng đã thấy một cảnh tương tự thế này rồi. Cũng có một người đánh
nhau bảo vệ nó thế này. Nhưng nó cứ muốn lịm đi, mọi hình ảnh lướt qua
tâm trí nó và hình ảnh cuối cùng là……

– Angus!

Duy gọi hắn, kẻ vừa cứu nó, khẽ gật đầu. Vậy là có thêm một người cùng
chiến đấu, ít ra cũng sẽ đỡ hơn vì cậu lúc này cũng đã rất mệt rồi.
Angus vừa bảo vệ nó vừa đánh với đám người hung hãn trước mặt dù chẳng
biết chúng là ai. Nhưng dám đụng đến nó thì nhất định hắn sẽ không tha.

Khi nãy, hắn vừa bước chân xuống máy bay thì nhận được tin nhắn của
Hoàng Anh kèm theo một bức ảnh. Hắn nhìn bức ảnh và dòng chữ “Đến ngay”
thì cảm thấy lo lắng, liền gọi cho Hoàng Anh. Sau khi hỏi vội xem cái
nhà kho nằm ở đâu, hắn liền chạy tới ngay. Quả nhiên nó đang bị vây
đánh. Mà rốt cuộc nó làm gì để đến nỗi bị người ta đánh ra thế kia cơ
chứ?

Lúc hắn xem cái hình nó đang bước vào nhà kho, Kỳ cũng tình cờ thấy
được, vội chạy ngay đến đó. Nhưng lúc cậu đến chỉ thấy một cảnh hỗn
loạn, không sao tìm ra được nó đang ở đâu, bèn nhanh trí hét ầm lên:

– CHẠY ĐI!! Có cớm kìa!!!

Thế là tất tần tật những kẻ đang đánh nhau loạn xạ đều ngừng tay lại, lo thoát thân trước. Kỳ đứng ngoài cửa cho tới khi không còn một mống nào
bước ra nữa. Cậu nhìn bên trong nhà kho thì chỉ thấy trống rỗng, không
còn một bóng người….

Đánh đuổi được đám người của S bám theo, Duy cũng khuỵu xuống, mệt mỏi.
Angus thấy nó ngất lịm đi trong khi người nó bị máu dính bê bết, nhất là chiếc áo phông màu trắng đã đổi màu đỏ tươi gần hết. Hắn cởi áo mình ra rồi khoác vào người nó. Tùng và Duy thấy vậy, chợt có liên tưởng tới
lần trước bắt gặp hắn định “sàm sỡ” nó. Duy lên tiếngd:

– Cậu……. Lần trước, tại sao cậu……….

Hắn hơi ngước mắt lên thắc mắc rồi như nhớ ra, nói:

– Tôi nghĩ áo ướt mà không thay thì sẽ bị ốm nặng hơn nên mặc áo của mình cho cậu ta.

Cả Duy và Tùng đều thoáng chút ngỡ ngàng. Hóa ra lâu nay mọi người vẫn
thường nghĩ xấu về hắn mà không ngờ chính hắn đã giúp nó. Duy nhớ lại
khung cảnh hôm đó, còn có cả đám người nằm la liệt dưới sàn, chắc hẳn là do hắn đánh. Vậy mà lúc đó cậu đã nghĩ hắn là một tên gay lợi dụng lúc
nó không đề phòng để làm chuyện bất chính cơ đấy. Giờ nghĩ lại mới thấy
mình buồn cười. Cũng tại hắn chẳng nói ra, nó thì im lặng, thẫn thờ như
cô hồn suốt, bảo ai mà chẳng không hiểu nhầm.

Hắn nhẹ nhàng nhấc nó lên, bế đi. White thì cõng Tùng còn Dương dìu Duy đi. Dark Moon bây giờ có lẽ nên chuyển trụ sở vào bệnh viện luôn cho

rồi, đỡ mất công, lại được quậy cùng nhau mỗi ngày mà không lo công an
đến túm.

Nó bất tỉnh và được đặt dựa vào vai Tùng trên xe để đến bệnh viện. Trong cơn mê, nó thấy hiện ra hình ảnh một chiếc kem to oành và cứ ra sức cắn lấy cắn để. Angus ngồi bênh cạnh nó là người hứng chịu, để yên cho no
cắn một cách phũ phàng. Cắn mãi nó mới thốt lên 1 câu: “Kem……. dai
quá!”

Còn Tùng ngồi ngoài, cứ thi thoảng lại bị nó………. nhỏ dãi vào
người! Trong khi cậu ta thì rất sợ bẩn, cứ liên tục đẩy đầu nó qua bên
Angus. Angus cũng bó tay nhưng phải để yên cho nó dựa vào vai, những vết thương bên ngoài sẽ lành ngay thôi, nhưng không biết, vết thương trong
tâm hồn nó đã liền lại được chưa……..

Hắn cứ nghĩ rằng ra sức làm việc thì sẽ không phải nghĩ nhiều đến nó,
nhưng rốt cuộc, khi nhìn thấy bức ảnh nó bước vào cái nhà kho u ám đó,
hắn đã có thể khẳng định thêm một lần nữa, rằng: hắn yêu nó, rất
nhiều!

…………….

Nó tỉnh lại trong bệnh viện, khẽ nhăn mặt khi ngửi thấy mùi ê te. Mở mắt ra đã thấy cái bản mặt tên Angus đang ngồi nhìn mình chằm chằm, nó bực:

– Nhìn cái gì mà nhìn!

– Thấy xinh thì nhìn!

Nó há miệng, tròn mắt nhìn hắn rồi nhìn xung quanh, chẳng có ai trong này nữa cả. Nó cau mày:

– Anh điên à?

– Đúng vậy, điên vì yêu.

Nó lại một phen há hốc miệng nữa:

– Tên khùng!

– Ừ, tôi khùng nên mới yêu em.

– HẢ???

Nó………. có nghe nhầm không vậy? Hắn…… hay là hắn bị va đầu vào đâu đó?

– Gì chứ? Anh đừng có đùa quá trớn kẻo tôi băm nát anh ra đấy.

Nó bặm môi, giơ nắm đấm lên đe dọa, nhưng hắn vẫn lạnh như tiền, nói tiếp:

– Tôi không đùa. Tôi nói thật lòng. TÔI – YÊU – EM, Hoàng Minh.

Nó gần như hóa đá, không thốt nên được lời nào nữa. Hắn vừa nói cái
câu…….. gì vậy? Hắn có nhận thức được mình đang nói những gì không
chứ? Yêu? Hắn “yêu” nó? Thật nực cười, chẳng bao giờ nó tin điều đó cả.

Mới hôm trước còn cãi nhau chí chóe mà hôm sau đã nói “tôi yêu em”, hắn
nghĩ nó là con ngốc chắc. Mà chuyện tình yêu, nó không muốn bị lôi ra
làm trò cười. Hắn có quá đáng lắm không khi chắc hẳn hắn đã biết nó mới
chia tay Kỳ Anh…..


Nhưng cái ánh mắt đang nhìn nó kia là sao chứ? Khác hẳn với sự lạnh lùng hay sự kiêu ngạo đáng ghét thường ngày, ánh mắt đó nó cũng từng nhìn
thấy ở Kỳ……. đầy yêu thương nhưng cũng đầy kìm nén, kìm nén một cảm
xúc quá lớn để nó không vỡ tung ra ngoài. Có khi nào……….. hắn thật lòng?

Nó quay mặt đi, không muốn trả lời. Hắn cũng không ép nó phải nói bất cứ điều gì, chỉ cần nó biết rằng, hắn luôn yêu, luôn quan tâm đến nó, thế
là đủ. Tình cảm trong hắn cứ ngày một rõ ràng, ngày một lớn lên, ngày
một tăng thêm kể cả khi xa cách nó. Hắn cứ luôn phải kìm giữ lại tất cả
để không bộc phát ra ngoài, bởi hắn nghĩ nếu như thế, mình sẽ phát điên
lên vì nó mất!

Nó đang cảm thấy khó xử thì White và Duy đi vào. Nó nhoẻn cười:

– Chào mừng trở lại với Dark Moon!

Duy đáp lại bằng một nụ cười vừa vui vừa có lỗi còn White thì chỉ mỉm cười nhẹ. White nói với nó:

– Hoàng Minh, cậu còn nhớ lần tôi đi tìm Trương Nguyên cho cậu chứ?

Nó hơi nheo mắt nhớ lại rồi gật đầu. Cậu ta tiếp:

– Và tôi đã nhầm cậu là Trương Kỳ Anh.

Nó hơi cau mày khi nghe tới cái tên đó, nhưng đành ngồi yên nghe cậu ta nói tiếp:

– Lúc đó cậu đã hứa sẽ thực hiện 1 yêu cầu của tôi.

White khẽ mỉm cười nhìn nó. Nó hiểu ra điều hắn muốn nói là thực hiện yêu cầu đó. Vậy mà nãy giờ cứ vòng vo mãi:

– Nói đi, cậu muốn gì?

Khóe môi cậu ta khẽ nhếch lên 1 chút, đã đến lúc dùng đến cái điều mà trước đây nó đã hứa sẽ làm gúp:

– Hãy………..

– Nói đi, cậu muốn gì?

Khóe môi cậu ta khẽ nhếch lên 1 chút, đã đến lúc dùng đến cái điều mà trước đây nó đã hứa sẽ làm gúp:

– Hãy………… giao Dark Moon cho tôi.

Nó chợt cau mày lại. Hóa ra cậu ta vẫn muốn có Dark Moon? Nó đã nghĩ là cậu ta chỉ vờ theo Trần gia thôi nhưng xem ra……

– Không.

Nó khẳng định chắc nịch và nhìn thẳng vào mắt White. Cậu ta cho 2 tay vào túi, đứng đầy tự tin và mỉm cười:

– Tôi chỉ muốn “hợp lệ hóa” chuyện này 1 chút thôi. Để cậu không bị mang tiếng là làm mất Dark Moon mà chỉ là “nhường” lại vị trí thủ lĩnh cho
tôi. Hơn nữa cũng là giữ được lời hứa ngày trước. Dark Moon bây giờ cần
được khôi phục lại và đổi mới, tôi sẽ làm tốt hơn cậu.

Nó nghiến răng, gằn mạnh từng từ:

– Tôi đã nói là không. Cậu có thể yêu cầu 1 điều khác, nhưng tuyệt đối không phải là Dark Moon.


Duy cũng thoáng ngỡ ngàng về White, cậu không biết cậu ta đã phản bội từ bao giờ và lí do là gì, chỉ có hợp tác với nhau thôi. Những tưởng cậu
ta đã trở về với Dark Moon rồi chứ, không ngờ cậu ta vẫn muốn vị trí thủ lĩnh. Angus thì không hiểu gì, trên đầu cứ hiện lên hàng loạt dấu hỏi
chấm. Nhưng hắn bị Quốc Huy gọi về công ty, cũng không thể nghe thêm
được.

White biết rằng nó sẽ phản ứng thế này, nhưng cậu ta muốn Dark Moon. Mới đầu chỉ là tham gia vì thích, làm mọi việc cũng vì thích, nhưng bây
giờ……….

– Dù sao thì…….. cậu không muốn cũng không được.

Cậu ta quay lưng bước đi, bỏ lại 1 câu:

– Vì con dấu đang trong tay tôi.

Nó giật mình. Hôm đó đúng là cậu ta vẫn cầm con dấu. Mà con dấu là minh
chứng duy nhất về sự tồn tại của Red, mất đi rồi………….. Red cũng
sẽ biến mất ư?

Tuy sẽ có một số người biết nó chính là Red, nhưng thế thì có ảnh hưởng
được không, khi mà con dấu mới là biểu tượng quyền lực nhất trong hội.
Nó không biết nó muốn làm Red để làm gì nữa nhưng nó vẫn muốn. Đối với
nó, Dark Moon giờ đã gắn bó với cuộc sống thường ngày, đã trở thành một
phần xương máu của nó. Những con người được nó lựa chọn, những anh em đã chiến đấu cùng nó biết bao lần, những người bạn cùng nó vượt qua bao
thử thách……… nó không muốn mất đi cơ hội được ở bên họ. Và cả
những người nó giúp đỡ khi làm Red nữa, những nụ cười, những lời cảm ơn
của họ, hoặc chẳng gì cả, nhưng nó rất thích…….

White nói cậu ta sẽ làm tốt hơn nó…….. Có phải vì nó làm quá kém
không? Nếu như thế, nó lấy quyền gì đòi lại Dark Moon? Bởi trong hội
luôn trọng dụng tài năng trẻ, nếu có người hơn bạn, bạn sẽ phải nhường
vị trí của mình cho người ta, dưới sự đồng ý của cả hội. Và vị trí thủ
lĩnh cũng thế.

Duy thấy nó ngồi suy nghĩ bần thần thì lên tiếng:

– Nếu cậu muốn, chúng tôi sẽ đòi lại con dấu bằng được.

Nó vẫn không nói gì, ngồi buồn và suy nghĩ lung tung về câu nói của White: “Tôi sẽ làm tốt hơn cậu”……….

Duy thấy vậy cũng đành thôi, để nó tự suy nghĩ. Cậu đứng lên để ra về nhưng như chợt nhớ ra, quay lại nói:

– Mà vụ Angus “sàm sỡ” cậu………..

Nó quay lại nhìn, đang định nói “đừng nhắc nữa” thì Duy nói tiếp:

– Đừng hiểu nhầm anh ta nữa nhé. Anh ta chỉ muốn thay áo ướt ra cho cậu
thôi. Vì chúng tôi vào đúng lúc anh ta đang mặc áo cho cậu nên mới nghĩ
anh ta sàm sỡ cậu.

Vu” Năm vừa đến đặt hộp cháo lên trên bàn, nghe Duy nói thì chợt nhớ lại đợt trước nó nằm viện…..

Nó thì ngẩn người ra, cảm thấy hơi hối hận vì đã phản ứng với hắn và có
chút vui vui trong lòng khi biết rằng suy nghĩ của mình về hắn là đúng.
Duy mỉm cười rồi ra về, vu” Năm hỏi ngay:

– Có phải cái cậu hay đến đây mỗi tối dạo đó không con?

Nó cười, gật đầu:

– Vâng, Năm cũng biết anh ta mà.

– Ừ, dạo đó thấy cậu ta toàn đến vào khuya rồi thức trắng đêm ngồi cầm tay con mà lẩm bẩm, đến sáng lại có xe đón đi luôn.

– Dạ?


– Khổ, Năm thấy thương thương cậu ta sao đó, người gầy guộc xanh xao thế mà không một tối nào không ngồi cạnh giường bệnh của con. Năm thức giấc mấy lần đều thấy cậu ta đang cầm tay con bằng cả 2 tay, cứ như là sợ
mất con ấy, ngộ ghê!

Nhìn bà cười vui vẻ mà nó không khỏi ngạc nhiên và chạnh lòng. Hắn đã
cứu nó mà còn bị hiểu nhầm, rồi lại đến ngồi trông cho nó ngủ mà không
chịu dành thời gian nghỉ ngơi. Làm việc cùng công ty, cùng nhóm, nó biết hắn rất bận, thời gian ngủ thì không có, ăn uống thì vội vã, có hôm còn bỏ ăn. Thế mà hắn vẫn đến chăm nó…….. Nhưng nó lại không hề biết,
cứ vô tình với hắn…….

Nó cảm thấy hối lỗi rất nhiều. Hắn vẫn luôn quan tâm nó như thế ư? Vậy
thì câu nói của hắn……. “Tôi yêu em” có lẽ không phải là một câu nói
đùa. Nhưng nó chỉ mới tạm chấp nhận rằng nó và Kỳ Anh đã xa nhau, chứ
chưa quên hẳn anh, làm sao nó có thể chấp nhận được một ai khác. Mà dù
có thể chấp nhận, nó cũng không cho phép chính mình quên Kỳ Anh nhanh
như thế……..

Nó thở dài nhìn ra bên ngoài. Bệnh viện thật tẻ nhạt, rất yên tĩnh nhưng cũng rất tẻ nhạt. Lòng nó bây giờ rối bời, chẳng biết phải nghĩ sao
nữa. Nó chợt nhìn vu” Năm đi ra ngoài, liền khóa cửa phòng lại, kê ghế,
bàn, tủ, giường,….. để chặn lối vào rồi chạy vào lục tung cái ba lô
lên, lôi ra một lọ đựng dung dịch gì đấy. Nó mỉm cười đổ thứ dung dịch
đó lên từng mối gắn sát với bờ tường của khung cửa sổ.

Một lát sau, nó cười hà hà gỡ cái khung cửa ra, quăng vào bên trong rồi
“chỉnh sửa” lại quần áo, đầu tóc cho thêm phần “tự nhiên” và trèo lên
cửa sổ đứng……. hát.

Một bệnh nhân tâm thần vừa đi vừa ngáp nhìn thấy nó đang nhùn nhún nhảy
nhảy thì đứng lại xem. Nó giơ tay vẫy vẫy, anh ta cũng vẫy vẫy lại, nhe
răng ra cười một điệu cười ngây ngô….. =.=”

Rồi mọi người dần dần tập trung lại nhìn. Nó cứ đứng nhún như đứa trẻ,
rồi xoay vòng xoay vòng. Các bác sĩ gọi điện cho cảnh sát đến, đội cứu
hộ cũng bắc thang trèo lên và trải lưới giăng ở dưới. Tất cả đều nghĩ nó là bệnh nhân tâm thần đang định……. tự tử.

Một số người nhà của bệnh nhân khác thấy một chàng trai tuy đầu tóc bù
xù và quần áo xộc xệch nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp trai liền giơ điện
thoại lên chụp hình và quay phim. Nhưng nó thấy vậy liền cầm dép lia 1
cái vào tay họ, không cho quay tiếp.

Phía dưới, cảnh sát và các bác sĩ cứ ra sức bảo nó bình tĩnh rồi dụ dỗ
nó bằng đủ thứ, nó vẫn vờ như không nghe, ngồi huýt sáo. Phía ngoài
phòng bệnh, vu” Năm đập cửa gào thét và tiếng phá cửa huỳnh huỵch, nó
ngồi nghe rồi cười vui vẻ. Thế này cũng chẳng khác bệnh nhân tâm thần là mấy nhỉ…… Nhưng nó muốn nổi loạn. Nó chán bệnh viện lắm rồi, chẳng
có gì vui cả!

Angus xin nghỉ phép để quay lại chơi với nó, thấy cảnh đó thì phát hoảng lên, vội vàng chạy ra ngoài. Nó nhìn thấy hắn chạy đi thì nghĩ hắn làm
lơ với mình, bức xúc đứng lên “phi” cho hắn chiếc dép còn lại. Nhưng hắn chạy qua, chiếc dép không trúng đích liền rơi xuống đất. Nó bực mình
dậm chân lên cửa sổ, suýt nữa rơi xuống khiến mọi người ở dưới hét lên.

Hắn đột nhiên trở lại với túi kem trên tay. Mắt nó sáng lên trông thấy,
vui vẻ………… nhảy xuống khỏi cửa sổ tầng 2!! Một số người hét
toáng lên, mấy người giữ lưới ở dưới chạy qua chạy lại để đỡ nhưng nó
lộn vài vòng, đáp xuống đất 1 cách nhẹ nhàng và thản nhiên chạy lại chỗ
hắn…….. ăn kem. Đến là bó tay với nó.

Tối, hắn tiếp tục ở lại trông cho nó ngủ. Nhưng có lẽ do thời gian qua
làm việc quá mệt mỏi nên hắn cũng nằm gục xuống giường. Nó bất giác tỉnh dậy, nhìn sang bên cạnh, thấy hắn đang say ngủ như một đứa trẻ. Nó khẽ
cọ cọ tay vào mũi hắn làm hắn cựa mình 1 chút rồi lại nghĩ về những gì
vu” Năm nói. Vậy là hắn vẫn luôn chăm sóc nó như vậy trong suốt thời
gian nó nằm viện lần trước mà nó không biết.

Thở dài, nó giật mình khi nghe thấy tiếng “cạch”. Đó không phải là một
tiếng động lạ, mà chính xác thì đó là tiếng lắp nòng súng giảm thanh!
Hắn giật mình tỉnh giấc, ra hiệu im lặng với nó rồi nhè nhẹ bước về phía cửa……….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.