Bạn đang đọc Tôi Đã Nói Rồi! Tôi Là Con Gái – Chương 37
Nó ngồi nhăn nhó suy nghĩ. Kỳ đã
đưa nó về gần tới nhà rồi, tức là cậu ta sẽ không càu nhàu gì nữa. Nhưng thấy nó đi về với cậu, Angus chắc chắn sẽ…..
Quả đúng như vậy, vừa thấy ô tô của Kỳ chậm rỳ rỳ chạy đến trước cổng
nhà nó, Angus đã tức muốn xì khói đầu. Hắn gọi cho nó từ sáng sớm vì
không ngủ được, trong lòng còn thấy có chút hồi hộp và….. hơi tiếc.
Vậy mà nó lại tắt máy, bỏ đi với Kỳ, hắn gọi hơn trăm cuộc mà không
nghe. Nó đang muốn chọc tức hắn đây mà…….
Kỳ vòng xe đến chỗ hắn đứng, ngay trước cổng nhà nó. Nó rụt rè bước
xuống, không dám nhìn vào mắt hắn. May là nó đòi đi thay được bộ đồ chứ
không thì lộ chuyện nó……. tạm gọi là…. bắt cá 3 tay đi. Nhưng nó
chỉ có 2 tay thôi, và 3 con cá này nó chẳng muốn bắt….. Kỳ thì vừa khó chịu vừa đủng đỉnh vì đã thắng hắn 1 – 0, dù có thể hắn chẳng biết điều đó có ý nghĩa gì. Nhưng cậu không hiểu, tại sao nó và hắn luôn đấu khẩu với nhau mà hắn lại tìm gặp nó? Không lẽ………
Hắn vờ như không quan tâm tới Kỳ, liếc xéo nó 1 cái làm nó thoáng giật mình. Nó cười cười:
– Ha…. ha…. Chào anh!
Hắn khoanh tay đứng dựa vào tường, nói giễu cợt:
– Đi chơi vui quá nhỉ?
– À, cũng được……
– Tôi đợi từ sáng tới giờ rồi đấy…………. CẬU CÓ BIẾT GIỮ LỜI HỨA KHÔNG HẢ????
Nó nghiêng người tránh “mưa xuân” bay ra từ miệng hắn:
– Tôi….. Tôi làm gì hả?
Hắn tức giận quát:
– CẬU CÒN KHÔNG BIẾT SAO? TÔI ĐỢI CẬU Ở ĐÂY ĐỂ CHÀO BUỔI SÁNG VỚI CẬU CHẮC?
Nó bực mình nói:
– Ai bắt anh đợi tôi chứ? Nợ thì tôi nhất định sẽ trả, anh không cần
phải lo. Nhưng tôi thích đi đâu, làm gì thì anh KHÔNG CÓ QUYỀN kiểm
soát!
– Cậu…..
Hoàng Kỳ đứng khoanh tay mỉm cười đắc thắng. Thấy thời thế thuận tiện thì thêm:
– Anh cũng nghe cậu ta nói rồi đấy, về thôi kẻo người ta lại nói mình trơ trẽn….
Angus tức giận nắm chặt tay. Chỉ còn thiếu 1 chút nữa thì đảm bảo Kỳ sẽ
được “lỗ mũi ăn trầu”. Nhưng cậu muốn làm hắn tức thì hắn càng không
biểu hiện, để xem ai tức hơn ai….. Hắn lạnh lùng nhìn Kỳ:
– Hóa ra là cậu. Vậy mà tôi tưởng không khí. Mà cậu nói tiếng người đi, nếu không tôi nghe sao được?
Nó há hốc miệng nhìn hắn rồi nhìn Kỳ. Kỳ tức giận nghiến răng:
– Hừ, anh cứ tự mãn đi. Nhưng tôi nói cho anh biết, nghe cho rõ này:
Đừng bao giờ đụng đến Hoàng Minh. Nếu anh có ý định đó thì hãy…….
bước qua xác tôi trước đã.
Angus ngoáy ngoáy lỗ tai, quay sang nó:
– Cậu có hiểu tiếng động vật không?
Kỳ tức giận siết mạnh nắm đấm, gằn giọng:
– Anh muốn gây sự phải không?
Angus mỉm cười:
– Cậu ta thích làm gì thì làm, tôi không cần và cũng không có quyền kiểm soát, và cậu cũng thế. Đừng tự cho mình cái quyền vô lí ấy.
Nó đứng giữa nãy giờ, tự dưng lên tiếng:
– Hóa ra….. anh cũng hiểu tiếng động vật!
Angus hóa đá, đứng há miệng ra, Kỳ thì vừa buồn cười vừa giận, nó nói cả cậu và hắn đều là động vật. Angus bực mình……. xách tai nó:
– Tôi chưa bao giờ phải làm thế này nhưng đó là do cậu quá xấc xược. Tôi lớn hơn cậu tới mấy tuổi, vậy mà cậu lúc nào cũng nói láo thế hả???
Nó kêu oai oái:
– A, THẢ RA, THẢ RA NHANH! ĐAU!
Kỳ tuy không muốn thấy nó bị đau, nhưng nó bị phạt cũng đúng lắm, cậu sẽ không vội giúp nó đâu…. Nó đang kêu ca thì chợt thấy ở chỗ cây cột
điện cách một đoạn phía trước có người bước ra, trông dáng như…..
Brown!
Cậu ta đến đây làm gì? Chết rồi, cậu ta rất tinh, không biết đã đoán ra
được gì rồi….. Nó bực mình đạp 1 cái vào bụng Angus làm hắn phải
buông tay ra. Nó mở cửa bước vào nhà thì Angus gọi giật lại:
– NÀY!! Cậu hứa là…….
Nó cau mày khó chịu:
– Tôi sẽ làm một việc khác cho anh. Bây giờ tôi không muốn nói chuyện!
Kỳ nhìn thấy nó khó chịu, cậu quay ra đường thì chỉ thấy ở góc xa có một người vừa rẽ vào. Không để ý lắm, cậu đấu mắt với Angus 1 chút rồi về.
Angus cũng bực bội ra về. Nó làm trò gì thế không biết…..
Trong lúc đó, Brown đi về, lòng thầm nghĩ nó bị xách tai là đúng. Cái
tội giấu giếm lừa lọc làm hắn tưởng nó bận gì cơ chứ. Hắn đang tranh thủ đi loanh quanh gần nhà nó để xem nó đã về chưa thì tình cờ nhìn thấy
nó mới đi chơi với Kỳ về. Lại có cả cái tên cùng trong nhóm Angels với
nó nữa. Không biết 2 tên đó đã biết nó là con gái chưa…..
Linh Lan thấy nó vào trong nhà, ngóng ra thì thấy Hoàng Kì và Angus
đang về, cô có chút buồn bực, bỏ lên phòng. Nó cũng không buồn hỏi nữa,
giờ quan trọng là…….. đối phó với Brown.
Tối, đúng 6h, Brown gọi cho nó ra cổng. Nó ngó trước ngó sau, nhìn kĩ
mới thấy hắn đang đứng khoanh tay dựa vào cái cây bên kia đường. Nó lại
gần, hắn mấp máy môi:
– Lên xe đi.
Nó ngó quanh:
– Xe? Xe đâu?
Hắn dắt ra………. 1 chiếc xe đạp, nói:
– Đây. Lên đi!
Nó hơi ngạc nhiên nhưng cũng ngoan ngoãn trèo lên. Hắn đạp xe đi ngược
chiều gió thoảng, mưa bụi ở đâu lăn tăn rơi xuống, làm nhòa ánh đèn
đường. Nó chợt thấy yên bình và vui vẻ, khẽ hát vu vơ. Brown lắng nghe
nó hát và khi đến phần con trai hát, hắn cũng cất lời….
Nó bất ngờ 1 chút, lặng nghe giọng hát ấm và truyền cảm của hắn, rồi
cùng hòa giọng hát 1 cách rất ăn ý. Bài hát nói về chuyện tình giữa 2
người bạn thời thơ ấu, một mối tình đầu rất đẹp, nhưng lại dở dang.
Người con trai đã không còn tình cảm như trước, đem lòng yêu một cô gái
khác. Người con gái sống trong buồn bã, khổ đau suốt 1 thời gian dài.
Nhưng cuối cùng cô vẫn chúc phúc cho người mình yêu rồi đi du học. Nó
vừa vui mà cũng vừa buồn. Nó không hay hát lắm, nhất là trước mặt người
khác, giờ được hát cùng Brown, tự dưng cảm thấy…… thích hát hơn.
Nhưng cái bài hát mang tâm trạng cố gắng, kìm nén, nuốt nước mắt mà mỉm
cười chúc phúc cho người yêu, điều đó khiến nó có chút lo sợ……
Brown cũng khẽ mỉm cười. Không ngờ nó cũng hát hay như vậy. Nếu sau này
đạt được sự nghiệp, chắc chắn hắn sẽ mời nó hát với mình một bài. Định
chất vấn nó về vụ đi với Hoàng Kỳ nhưng vì nó đã hát cùng hắn nên hắn
tạm chưa nhắc đến.
Nó cười:
– Cậu hát hay thật, làm ca sĩ được đấy.
– Vậy à…
– A, hay cậu vào MZ đi, ở đó đào tạo cả ca sĩ nữa đấy.
– Mai…… là ngày đầu tiên tôi bắt đầu.
– Hả?
– Tôi đã được nhận vào đó rồi.
– Trời! Vậy là từ nay cậu cùng công ty với tôi……
Mới có Kỳ và Angus cùng công ty nó đã thấy mệt vì hai tên đó cãi nhau
suốt ngày rồi, giờ còn thêm hắn….. Tuy hắn không nói nhiều bằng 2 tên
kia nhưng theo tính cách của hắn thì nó có thể nhận thấy được….. hắn
chính là hạt giống của tranh cãi. Có hắn thì chỉ có ồn ào hơn mà thôi.
Hắn hỏi:
– Sao? Không vui à?
– Ha…. không, à ừm, không phải. Tôi vui mà, rất vui. Vỗ tay luôn.
Nó ngồi sau vỗ tay lia lịa, thầm gào lên trong lòng: “Vui quá, vui muốn
chết luôn! Vừa mới thoát khỏi Nhã Nhã thì lại thêm mấy tên phiền phức
này…… Đến bao giờ Hoàng Minh này mới có bình yên đây trời ơi!!!???”
Brown đưa nó đến một quán ăn nhỏ theo phong cách Nhật Bản. Có lẽ hắn có
chuẩn bị trước rồi, nó vừa bước vào là “được” 2 cô gái nhỏ nhắn dẫn đi
tắm và thay 1 bộ Kimono cách điệu. Ra bàn ăn, nó ngồi xuống:
– Cậu mặc đồ Nhật cũng hợp đấy. Oa, món gì đây?
Brown nhìn nó giơ đũa gắp rồi ăn ngon lành, thở dài:
– Từ từ được không? Để tôi chuẩn bị đã chứ!?
Nó vừa nhai vừa hỏi:
– Chuẩn bị? Gì?
Brown vỗ tay 1 cái, đèn điện tắt hết. Nó giật mình, đang ngó xung quanh
trong bóng tối thì một cây nến bừng sáng lên. Rồi lần lượt các cây nến
sáng thành từng tầng xung quanh chỗ nó và Brown ngồi. Nó vui vẻ:
– Oh, đẹp nhỉ.
Hắn mỉm cười:
– Chưa hết đâu.
Hắn vỗ tay hai cái, tiếng đàn từ đâu cất lên, nhẹ nhàng, du dương. Brown đi về hướng phát ra tiếng đàn, ánh sáng của chiếc đèn trên cao rọi vào
người hắn và cây đàn. Người đánh đàn nhường chỗ cho hắn ngồi. Hắn vừa
đàn vừa hát:
“Những ngày qua, anh đã luôn đi tìm tiếng nói của trái tim
Anh ngốc nghếch nghĩ rằng nó có thể là sai trái
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt em ngoảnh lại
Anh biết, mình mới là kẻ sai.
Trái tim có thể không phải bao giờ cũng đúng
Nhưng cả anh và em đều biết rằng nó luôn nói thật
Trái tim anh đã từng bị đánh mất
Nhưng em, là em đã khiến anh nhận ra nó vẫn đang nằm nơi lồng ngực căng tràn sức sống. Anh biết yêu……
tình yêu, anh không nói được bằng lời một cách trọn vẹn
đứng trước em anh chỉ là tên ngốc
anh luôn kiếm tìm em trong biển người, luôn dõi theo từng bước chân em, muốn bên cạnh em cho đến những tháng ngày hạnh phúc
Nhưng anh chưa thể nói ra.
Nếu có thể coi đây là một bản tình ca
Anh muốn khắc tên em lên từng nốt nhạc
Anh muốn em nghe cùng anh lời trái tim đang hát
Để em nhìn thấy nụ cười anh.
Đến bên anh……”
Nó vừa xúc động, vừa ngỡ ngàng. Brown đứng dậy, cầm một bông hoa đến tặng cho nó:
– Chính thức làm bạn gái anh nhé!?
Nó bối rối tránh ánh mắt và nụ cười mỉm xinh đẹp của cậu ta. Lần đầu
tiên nhận ra cậu ta đẹp trai đến vậy…. Nó ngại ngùng buông từng lời:
– Anh…….. CÁI CON KHỈ!
Brown lặng người……… Nó tiếp:
– Nếu cậu có ý định tập trước để tỏ tình với bạn gái thì thành công rồi
đấy. Chắc cô ta sẽ đồng ý thôi. Nhưng đừng xưng anh với tôi. Cậu hơn
tuổi ai mà đòi làm anh hả???
Nó……. thật chẳng còn gì để nói…… Brown vẫn cố gắng nói:
– Người tôi muốn tỏ tình là cậu.
– TÔI…… Đói rồi, ăn cơm thôi, ha ha….. Nhanh lên nào, cậu không thấy đói à?
Nhưng hắn kéo nó lại:
– Trả lời tôi đi!?
Nó nhắm mắt nhe răng:
– Trả lời? ha ha, trả lời cái gì? Tôi…….. có người yêu rồi!
– Ừm.
– Vậy ăn được rồi chứ?
– Trả lời đã.
– Trả lời cái gì nữa????
– Tôi chỉ cần biết cậu có thể làm bạn gái tôi không thôi. Người cậu yêu…….. hắn đã làm cậu khóc, không xứng đáng………..
– CẬU IM ĐI! CẬU KHÔNG BIẾT THÌ ĐỪNG CÓ NÓI!
Nó tức giận nhìn hắn bằng ánh mắt giận dữ và hằn học. Hắn có quyền gì mà nói Kỳ Anh không xứng đáng? Chính nó mới là đứa chẳng xứng với anh.
Anh tài giỏi, đẹp trai, tốt bụng, anh quan tâm, yêu thương và chiều
chuộng nó trong khi nó chẳng xinh, chẳng tốt đẹp gì, lại còn gây cho anh biết bao rắc rối và cả nỗi đau….. Không ai hết, không ai được phép
nói anh như thế!
– Xin lỗi, tôi…….
– Tôi xin lỗi, tôi muốn về bây giờ. Cảm ơn cậu vì bữa tối.
Nó nhanh chóng thay đồ rồi chạy ra ngoài. Brown chạy theo, nó gắt:
– Tôi tự về được!
Hắn đứng lại, nhói đau. Kỳ Anh là ai? Tại sao nó phải đau vì anh ta rồi
cả hắn cũng đang phải đau vì anh ta…… Bao giờ…… có bao giờ…… Trái tim nó có thể dành cho hắn…….. 1 tình yêu?
Nó đi về trong bóng tối. Những hạt mưa vương trên đường tạo một mùi nồng nồng khó chịu. Nó bỗng ghét cơn mưa, ghét màn đêm, ghét những con ma,
ghét tất cả………
Kỳ Anh, chính vì anh có thể làm nó khóc nên cũng mới có thể khiến nó
cười. Không có Kỳ Anh thì chưa chắc đã có Red, cũng chưa chắc đã có Vũ
Hoàng Minh ngày hôm nay.
Lại nhắc đến anh, lại đau……
Vết thương lòng đã quá sâu…..
Cứ chạm vào là buốt giá
Đó là tình yêu…..
Nó lại nằm trên giường, khóc…. Đã là đêm thứ bao nhiêu từ ngày anh đi…… Nó khóc cho tới mệt và chìm vào giấc ngủ.
…….Nó đang đứng trên vỉa hè….. Con đường đông đúc xe cộ. Nó đang
cười rất tươi……. Chợt nhìn sang bên kia đường, nó nhìn thấy Kỳ Anh.
Vẫn khuôn mặt ấy, hình dáng ấy, nụ cười ấy…….. Anh bước về phía nó.
KKKKEEEEEEEEEEEEETTTTTTTTTTTT, “Hự”
Máu…… tất cả toàn là màu đỏ của máu…… nhưng nó không thích thú……. bởi anh đang nằm trên vũng máu đó, lặng im……..
Nó đứng thẫn thờ, bàng hoàng, chạy đến…….
Nó lại nằm trên giường, khóc…. Đã là đêm thứ bao nhiêu từ ngày anh đi…… Nó khóc cho tới mệt và chìm vào giấc ngủ.
…….Nó đang đứng trên vỉa hè….. Con đường đông đúc xe cộ. Nó đang
cười rất tươi……. Chợt nhìn sang bên kia đường, nó nhìn thấy Kỳ Anh.
Vẫn khuôn mặt ấy, hình dáng ấy, nụ cười ấy…….. Anh bước về phía nó.
KKKKEEEEEEEEEEEEETTTTTTTTTTTT, “Hự”
Máu…… tất cả toàn là màu đỏ của máu…… nhưng nó không thích thú……. bởi anh đang nằm trên vũng máu đó, lặng im……..
Nó đứng thẫn thờ, bàng hoàng, chạy đến…….
Kỳ Anh nằm đó, khuôn mặt trắng bợt hiện rõ mồn một giữa màu đỏ tươi của
máu. Lần đầu tiên nó buồn nôn khi nhìn thấy máu như thế…. Lần đầu tiên nó thấy sợ hãi đến thế…. Khuôn mặt Kỳ Anh cứ đập vào mắt nó, làm nó
không thể nhìn thấy gì xung quanh nữa. Đôi mắt anh nhắm lại, vô cảm, mái tóc dính máu…. máu….. máu……….
Anh chết thật ư?
Không, không, không thể nào………..
– KHÔNGGGGGGGGGGGG!!!!
Nó choàng tỉnh.
Thở dốc nhìn xung quanh, nó biết mình vừa mơ thấy 1 cơn ác mộng kinh
hoàng. Lấy tay quệt mồ hôi và nước mắt trên khuôn mặt, nó bước xuống
giường, vào nhà tắm, không thể ngủ được nữa…….
Để cho vòi sen phun lên mặt, lên tóc, nó cảm thấy dễ chịu hơn. Dòng nước lạnh làm đầu óc nó muốn đóng băng, không suy nghĩ được nhiều nữa.
Nó thức cho tới sáng, xuống nhà ăn mấy miếng bánh bà Năm chuẩn bị và xỏ
giầy vào, đợi Hoàng Anh xuống là chạy bộ với anh luôn. Hoàng Anh mấy hôm nay rất ít nói, khuôn mặt anh buồn và có phần mệt mỏi. Có lẽ anh đã
không ngủ mấy đêm rồi, đôi mắt thâm lại trông càng gầy gò, ốm yếu, im
lặng chạy trước nó. Nó buồn bã chạy theo anh, cảm nhận rất rõ anh đang
dần trưởng thành cả về thể xác lẫn tâm hồn.
Đến nhà Uyên Uyên, ngôi nhà xinh xắn nằm trên 1 đường mới, nó ngước lên
nhìn, thấy cửa ra ban công tầng hai không đóng. Có lẽ mới có người rời
khỏi lan can trên đó…. Ngôi nhà sơn một màu trắng tinh khiết, đẹp như
chủ nhân của nó, tự tin mà không kiêu ngạo, nhưng sao lúc này lại đượm
buồn u ám….
Hoàng Anh mở cánh cổng đi vào, khuôn mặt vẫn cứ buồn đến vô cảm. Mẹ Uyên Uyên thường dậy rất sớm mở cửa sẵn cho anh vì sáng nào anh cũng đến rất sớm. Anh nghỉ học trên trường rồi đến nói chuyện với Uyên Uyên. Cô biết anh đã nghe về bệnh của mình nên không chịu nói chuyện và tránh gặp mặt anh, luôn miệng nói chia tay.
Hoàng Anh vừa bước vào phòng là thái độ thay đổi 1 cách chóng mặt. Anh cười toe:
– Chào buổi sáng, Tiểu Uyên! Em xem hôm nay có ai đến này! Hoàng Minh bảo hôm nay được nghỉ nên đến chơi với em cho vui đấy.
Uyên Uyên ngước lên nhìn nó 1 giây với ánh mắt có lỗi rồi nói:
– Tôi không cần các người đến. Tôi chưa chết. Anh về đi, sao ngày nào
anh cũng đến? Chẳng lẽ anh rảnh rỗi tới mức đó? Nếu thực lòng muốn tôi
vui thì mấy người làm ơn đừng đến nữa!!
– Uyên Uyên à…….
– Cậu về đi! Tôi chẳng có gì để nói với cậu cả. Tôi cũng không muốn chơi bời gì hết! Tôi không cần lòng thương hại của mấy người!!
– Tôi…..
Hoàng Anh lại gần cô, vẫn cười:
– Này này, sau này nó sẽ làm em chồng em đấy, hai chị em phải thương yêu nhau nghe chưa. À, anh nghe mẹ em bảo em không chịu ăn gì cả. Phải ăn
uống đầy đủ thì mới có sức để còn đi du lịch với anh chứ? Anh…..
– ANH THÔI ĐI!! Tôi không nghe, tôi không nghe, tôi không cần gì hết!! Anh đi khỏi đây nhanh lên!
– Tiểu Uyên…….
– ANH ĐI ĐI!!!
Cô hét lên, ném gối vào người anh. Nó lặng người nhìn Hoàng Anh đứng im như tượng, anh chợt mỉm cười:
– Nhà em nhiều gối nhỉ?
Cô gần như gào lên, nước mắt ửa ra trên khóe mi, ném tất cả những gì có thể cầm được vào người Hoàng Anh:
– TÔI BẢO ANH ĐI ĐI!!! CÚT ĐI!!
Nó thấy Hoàng Anh hơi giật mình 1 cái. Có lẽ những lời cô nói đã làm anh tổn thương rất nhiều. Anh vẫn cố gượng cười nói:
– Vậy em nghỉ đi. Anh ở dưới nhà, có gì thì cứ gọi anh nhé.
Uyên Uyên bặm môi nhìn anh vừa cười mỉm vừa ra khỏi cửa phòng, lòng quặn thắt, nước mắt cô rơi không ngừng, cô gục đầu xuống, vừa ôm lấy ngực
vừa khóc. Hoàng Anh ra khỏi phòng, loạng choạng dựa vào tường, ngồi
phịch xuống. Anh lấy bàn tay vuốt ngược tóc lên, vừa thở dài bất lực,
vừa đau đớn. Tại sao cô vẫn cứ thế……. Anh phải làm thế nào?…….
Nó cứ đứng im đấy, nhìn dáng người mỏng manh yếu đuối của cô gái đang
ngồi khóc trên giường. Dạo này trông cô gầy đi nhiều quá. Da dẻ xanh
xao, nhợt nhạt, khuôn mặt hốc hác có lẽ đã mất ngủ khá nhiều. Nó thật
muốn biết trên đời có cái gì là vẹn tròn không? Đôi lứa đang yêu nhau mà cứ phải chịu những nỗi bất hạnh ập xuống, chia rẽ, xa lìa…….
Uyên Uyên nói trong nước mắt:
– Cậu còn….. đứng….. đó làm gì?
Nó nói nhẹ:
– Tôi muốn biết cậu đang suy nghĩ cái gì. Bệnh của cậu có chết được ngay đâu, chỉ cần điều trị và tĩnh dưỡng thì còn lâu mới chết được. Cậu cứ
xua đuổi Hoàng Anh như thế, cậu nghĩ là sẽ tốt cho anh ấy ư?
Uyên Uyên càng khóc nhiều hơn:
– Cậu không hiểu, cậu sẽ không bao giờ hiểu. Cậu có biết cảm giác lúc
này của tôi không? Cậu có biết ranh giới giữa sự sống và cái chết mong
manh đến chừng nào không? Cậu có biết khi nhìn người mình yêu phải chăm
sóc, thương hại một kẻ sắp chết là mình, cảm giác đó khó chịu và đau đớn thế nào không? Cậu có hiểu được không???
Nó hơi nheo mắt lại:
– Tôi chỉ thấy cậu thật ích kỷ. Cậu chỉ nghĩ đến cảm nhận của riêng mình mà không đứng ở vị trí của anh ấy để suy nghĩ. Cậu buồn, cậu đau, vậy
anh Hoàng Anh thì không à? Cậu có biết anh ấy cũng không ngủ được suốt
mấy hôm nay, ăn rất ít và sáng sáng đến nhà cậu từ sớm. Cậu có thấy anh
ấy đang gầy đi không? Làm thế này, không những cậu đang tự hành hạ mình
mà còn khiến anh ấy đau khổ hơn, mệt mỏi hơn.
Uyên Uyên hơi ngước đôi mắt mọng nước lên nhìn nó. Nó quay lưng đi:
– Nếu còn yêu nhau thì hãy trân trọng thời gian ở bên nhau, đừng để đến lúc mất nhau rồi mới hối hận, đau khổ.
Nó bỏ ra ngoài, để Uyên Uyên suy nghĩ. Nó cứ liên tưởng tới chuyện của mình, lại thấy mình trở nên yếu đuối. Nó vò đầu:
– Assh, đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa………
Bây giờ phải về ăn cơm để đến bar. Tối nay tụi nó được Trần gia triệu tập.