Bạn đang đọc Tôi Đã Nói Rồi! Tôi Là Con Gái – Chương 36
Sáng, Angus gọi cho nó từ 5h. Nó để điện thoại réo đến lần thứ 3 mới chịu nhấc lên:
– A…lô.
– CẬU DẬY NHANH ĐI! Hôm nay là ngày cuối đấy.
– Tên khùng! Mới có 5h thôi. Im đi cho tôi ngủ.
– NÀY, CẬU DÁM NÓI VỚI ĐÀN ANH THẾ À? À mà tôi còn là bạn trai cậu nữa
đấy. Nói năng cho cẩn thận. Này, alô? Alô? Vũ Hoàng Minh!!!
-……
– Chết tiệt!
Hắn quăng cái điện thoại lên ghế sofa, bực bội ngồi nguyền rủa nó. Nhưng đáng tiếc là trình nguyền rủa của hắn còn thua xa nó nên chẳng có tác
dụng gì. Còn nó sau khi tắt nguồn điện thoại, quăng lên đầu giường
rồi…. ngủ tiếp. Trong mơ, nó thấy hắn bị rách quần, làm nó ôm bụng
ngồi cười lăn lộn. Cười đến nỗi nước mắt nhòe nhoẹt và tỉnh dậy luôn.
Thức giấc, nó nghĩ đến cái vẻ mặt cứng đơ của hắn và cảnh hắn xấu hổ thì lại bịt miệng, vai rung lên, và không chịu nổi, nó cười ha hả:
– HA HA HA HA HA!!!!
Chim chóc bên ngoài tưởng có động đất, ngã hết khỏi cành cây!! Hoàng Anh đang xỏ giầy để chạy bộ rồi đến nhà Uyên Uyên thì giật mình đá cả giầy
ra ngoài. Bà Năm đang dọn dẹp nhà cửa cũng phải chạy lên xem nó có bị
làm sao không. Nó vẫn nằm trên giường, lăn qua lăn lại mà đập đập tay
xuống gối, cười điên dại…..
Nhưng cũng bõ công nó bị Linh Lan chạy sang dội cho một gáo nước vào
mặt. Angus ra khỏi cửa nhà thì đá chân vào nhau, líu ríu rồi ngã xuống
đất, làm chiếc xe máy đổ nghiêng về phía hắn. Hắn vội lăn qua một vòng
để tránh nhưng chiếc quần của hắn….. đã không còn lành lặn. Dù chỉ bị 1 chút ở đầu gối nhưng cũng đi tong chiếc quần mới may cách đây 2 tuần,
hôm nay mới mặc. Hắn vuốt mặt ngồi dậy, thấy nhóc Nam đang bịt miệng
cười khúc khích. Hắn bực mình nói:
– Cười gì hả? Em không đỡ anh dậy được à?
Nam như nhớ ra, vội vàng chạy đến. Hắn đưa 1 tay ra, tư thế chuẩn bị ngồi dậy. Nhưng nhóc Nam lại…… đến đỡ cái xe máy:
– Anh đừng làm hỏng xe nữa, mất công làm lại giấy tờ.
Thằng bé hồn nhiên phủi phủi chiếc xe trong khi hắn ngồi hóa đá. Sao hắn lại có thằng em “thương anh” đến thế cơ chứ???
Nó ra trước cửa nhà đợi thì Brown gọi:
– Hôm nay là ngày cuối, đi với tôi nhé.
– Tối đi, sáng đến chiều tôi bận rồi.
– Không bỏ được sao?
– Không.
– Vậy khoảng 6h tôi sẽ đến đón cậu.
Nó đang mỉm cười vui vẻ thì Hoàng Kỳ phóng xe đến:
– Chào buổi sáng! Lên xe nào!
Nó mỉm cười lên xe, nhẹ nhàng đặt điện thoại ở chế độ im lặng rồi đi với Kỳ. Nó không muốn lại như hôm trước đâu….
Kỳ đưa nó đến một tiệm thời trang của chị Liên, định bắt nó mặc đồ nữ
lần nữa. 1 tháng qua nó toàn tự ý mặc đồ khi đi chơi với cậu, nhất quyết không chịu mặc cái gì cho ra dáng con gái 1 tí. Nhưng hôm nay là ngày
cuối rồi, cậu muốn nhìn thấy nó…… là một người con gái.
Mà tại sao lại cứ phải mặc đồ con gái, cậu cũng chẳng biết nữa. Nó là
con trai mà lại bắt nó làm con gái. Chẳng phải vì để được mọi người chấp nhận và chính lòng cậu chấp nhận tình cảm với nó 1 cách tự nhiên nhất
sao? Nhưng nó mặc như thế…… trông còn rất xinh nữa.
Nhưng nó chẳng chịu hiểu cho cậu, cứ khăng khăng đòi tự chọn đồ. Mà cái
kiểu chọn đồ của nó phải nói là tệ dưới mức yếu. Ai đời 1 người mẫu 17
tuổi đầu của Angels nằm trong top của công ty MZ mà lại chọn 1 bộ dành
cho người 35 – 40 tuổi để đi chơi với “bạn trai” bao giờ. Cậu đành nhờ
chị Liên giúp sức để nó đóng được 1 chiếc quần sooc và 1 chiếc áo váy
cho ra dáng con gái 1 chút.
Kỳ lái ô tô đưa nó ra ngoại ô thành phố. Nó ngồi im lặng trên xe ngắm
nhìn khung cảnh xung quanh một cách thích thú. Những cánh đồng lúa xanh
rì, những dãy núi xa xa, những dòng sông êm đềm…… Nó đòi Kỳ mở cửa
kính để cảm nhận “thực” hơn về khung cảnh xung quanh. Kỳ nhìn nó cứ như
người trên trời rơi xuống:
– Cậu chưa bao giờ thấy những thứ đó à?
Nó nguýt dài:
– Thấy nhiều, nhưng mỗi nơi mỗi khác, và tôi cũng không biết chán.
Kỳ lắc đầu nhìn nó mỉm cười giơ máy ảnh lên chụp lách tách. Nó vừa chụp vừa hỏi:
– Đi đâu đây?
Kỳ nhoẻn miệng cười nhếch 1 cái:
– Đi rồi biết.
– Cậu định làm gì mờ ám đấy à?
Nó né người sang bên cảnh giác còn cậu thì bật cười:
– Làm gì? Làm gì là làm gì? Tôi làm gì cậu?
– Cậu định đưa tôi đến nơi nào đó vắng vẻ để……… thủ tiêu đúng
không? Tôi biết mà, cậu sợ tôi sẽ nổi tiếng hơn cậu chứ gì? Ha ha ha, dù chết tôi cũng nổi tiếng hơn cậu cho coi!
Nó lè lưỡi trêu Kỳ. Cậu bật cười:
– Không! Tôi sẽ bí mật đưa cậu đến một nơi nào đó hoang vu, vắng vẻ,
rừng núi âm u, không một bóng người, sẽ dễ dàng thực hiện hơn……….
Nó vỗ bộp tay 1 cái:
– Tôi biết ngay mà! Nhưng…. cậu định làm gì??
Khuôn mặt cậu chợt trở nên gian tà, ánh mắt hơi chùng xuống liếc nhìn nó với vẻ mặt mà theo nó diễn tả là “không – thể – đểu- giả – hơn”:
– Đến nơi rồi………
Nó giật mình nhìn ra ngoài………
– Nhưng…. cậu định làm gì??
Khuôn mặt cậu chợt trở nên gian tà, ánh mắt hơi chùng xuống liếc nhìn nó với vẻ mặt mà theo nó diễn tả là “không – thể – đểu- giả – hơn”:
– Đến nơi rồi………
Nó giật mình nhìn ra ngoài……… Nó mắt chữ A mồm chữ O chỉ tay về phía trước rồi quay sang Kỳ, lắp bắp:
– Đây…… cánh đồng bồ công anh???
Cậu mỉm cười, chạy sang mở cửa xe cho nó:
– Chỉ mình cậu thôi đấy. Đây là nơi tôi thích nhất.
Nó ùa chạy xuống cánh đồng, cười thật tươi như không tin vào mắt mình.
Cả một cánh đồng trải dài toàn là hoa bồ công anh. Màu trắng mịn màng và xinh đẹp của bông hoa làm nó ngây ngất. Kỳ chậm rãi đi về phía nó:
– Đừng có bứt hoa đấy. Tôi chỉ cho cậu ngắm thôi.
Nó đang vui thì mất hứng:
– Xì, cánh đồng này của cậu đấy à mà cấm!?
Kỳ gật đầu chắc nịch:
– Đương nhiên. Đây là khu “vườn” của gia đình tôi. Mẹ tôi và tôi đều rất thích bồ công anh.
Cậu mỉm cười chạm vào 1 bông hoa, từng cánh hoa bay nhẹ theo làn gió thoảng. Nó hỏi:
– Mẹ cậu…… thế nào?
– Thế nào là thế nào? Đang sống tốt, sống khỏe, làm tổng giám đốc hãng nước hoa lớn thứ 4 thế giới, có gì phải bận tâm đâu chứ?
– Tôi thật tò mò bà ấy là người thế nào mà lại sinh được cậu con quý tử như cậu, vừa bất lịch sự vừa nhăn nhó như khỉ…..
– Còn cậu thì lắm mồm y như con gái ấy!
– Tôi lắm mồm bao giờ? Khi nào? Ở đâu?
– Đó, vừa mới xong đó.
– Cậu muốn chết rồi…….
Nó đuổi theo Kỳ chạy dọc trên cánh đồng, từng cánh hoa mỏng manh tung
lên trên không, rơi bám vào cái bộ tóc ngắn cũn ôm vào cổ và quần áo của nó. Kỳ cũng bị cánh hoa dính lên tóc. Cậu ta vừa chạy vừa vơ lấy 1 nắm
hoa và tung vào người nó, cười tươi. Nó bực mình túm lấy mấy bông hoa
bên cạnh, ném phũ phàng váo mặt cậu. Kỳ đứng như trời trồng. Nó thật
chẳng biết lãng mạn chút nào. Nhìn cái mặt là….. muốn oánh.
Thế là 2 đứa xông vào dúm tóc nhau, giằng co 1 hồi. Nó dùng tay trái vơ
lấy một ít cả hoa cả lá rồi nhân lúc Kỳ không chú ý, nhét thẳng vào
miệng cậu. Kỳ nhăn nhó vội vàng buông tóc nó ra, móc họng để nôn hết cái mớ nó vừa nhét vào:
– ..Ồ… ết… iệt….. (đồ chết tiệt).
Nó ôm bụng cười ha hả:
– Phó tướng, cậu không bao giờ thắng nổi tôi đâu!
Kỳ nôn hết ra ngoài rồi quay sang nó, ánh mắt hằn học:
– Để xem ai thua ai!
Rồi cậu phóng bàn tay sát mặt nó. Nó tránh được theo phản xạ và mỉm cười đắc thắng. Nhưng mục tiêu của cậu đâu phải…… cái mặt nó, mà là đám
hoa phía sau nó kia kìa. Cậu nhoẻn cười gạt tay sang bên trái, cùng
hướng nó đang nghiêng người, buộc nó phải tiếp tục nghiêng người để
tránh. Và cậu nhân cơ hội đó gạt chân nó để nó ngã xuống đất. Cậu vơ vội vàng cả vốc hoa và lá, thả xuống mặt nó:
– Thua chưa nào? Đây gọi là trong kế có kế.
Nó có nên tuyên dương cái chiêu vừa rồi của cậu ta không nhỉ? Nhưng bảo nó thua thì……. chưa chắc!
Khi ngã xuống, nó đã kịp với lấy mấy ngọn cây bồ công anh. Bây giờ chỉ
cần……. buông ra! Ngay lập tức ngọn cây bật qua mặt Kỳ làm cậu phải
nhắm mắt theo phản xạ tự nhiên. Nó nhanh chóng xoay người dậy và dùng
đòn vật trong nhu đạo để vật ngã cậu, vơ mấy cánh hoa và lá đang dính
trên mặt mình, thả xuống:
– Cậu mới là kẻ thua!
Nó mỉm cười tung tăng bước tiếp giữa cánh đồng, Kỳ thở dài ngồi dậy, đi
theo. Cả một cánh đồng mênh mông toàn hoa là hoa có hai cái đầu nhấp
nhô. Nó vui vẻ đi trước Kỳ và đùa nghịch với những bông hoa. Bỗng một
trận gió thổi ào qua, cuốn những cánh hoa li ti mong manh bay tung vào
khoảng không. Nó quay lại nhìn, Kỳ cũng đang ngước theo cơn gió hoa
trắng muốt tinh khôi, lòng cậu đang nghĩ mông lung điều gì đó, khóe môi
khẽ nhoẻn 1 nụ cười. Nó hơi choáng váng vì nụ cười đó đột nhiên tỏa sáng dù trời hôm nay rất mát, không có mặt trời. Kỳ quay lại nhìn nó, thấy
nó đang nhìn mình, tim cậu chợt ấm nóng. Tiến lại gần nó, cậu nhẹ cầm
tay nó áp vào ngực mình, nơi trái tim đang đập dồn dập đầy mạnh mẽ nhưng cũng rất đa cảm. Cậu nói:
– Tôi yêu cậu. Cậu sẽ chấp nhận tôi chứ?
Hoàng Kỳ tự mắng mình là một thằng ngốc. Cậu đã biết câu trả lời của nó qua những hành động, lời nói của nó. Cậu biết trái tim nó chưa bao giờ
có chỗ cho tình yêu với cậu. Nó năng động, mạnh mẽ, nó thu hút, đặc
biệt, nó cũng có biết bao cô gái yêu mến, chẳng thể nào lại chấp nhận
cái thế giới thứ 3 mà cậu đang tồn tại trong đó. Nhưng trong lòng
cậu……. thật sự có chút hy vọng…… dù là mong manh……
Nó im lặng nhìn Kỳ. Nó thấy trong ánh mắt ấy tất cả sự nồng nàn và tình
cảm dồn nén. Phải kìm nén trong mình một tình yêu mà dư luận không chấp
nhận, người đó cũng gần như là không có tình cảm với mình, cậu chắc hẳn
đã rất đau khổ. Nó còn bắt gặp trong ánh mắt ấy một phần của chính mình. Đó là sự hy vọng mong manh. Một tia hy vọng, một sự chờ đợi dù biết gần như là vô nghĩa, nhưng vẫn trông mong, vẫn hy vọng, vẫn……. yêu!
Nó vẫn luôn đợi chờ Kỳ Anh, và vẫn luôn yêu anh, chưa bao giờ thay đổi.
Chính vì thế mà nó càng không thể chấp nhận tình cảm này của cậu. “Hoàng Kỳ, tôi thật sự xin lỗi. Cảm ơn tình cảm cậu đã dành cho tôi….”
Nó cau mày:
– Đừng đùa nữa, tôi mà tin cậu thì tôi đi đầu xuống đất!
Đúng vậy, nó mà nói rằng nó tin, nó chấp nhận……. sẽ tạo cho cậu thêm ảo vọng. Những ảo vọng vĩnh viễn không bao giờ thành hiện thực…..
Hoàng Kỳ cười toe:
– Ha ha……. cậu khó dụ thật đấy. Người gì đâu mà vừa gầy vừa nhỏ, cái miệng thì lúc nào cũng xoen xoét như con vịt. Tôi còn chẳng thèm ưa chứ nói gì đến yêu với thích!
Cậu khinh khỉnh bỏ đi, nó tức xì khói đầu:
– NÀY, ĐỨNG ĐÓ! LẦN NÀY CẬU CHẾT VỚI TÔI!
– Hừ, có giỏi thì chết một mình đi. Tôi còn phải làm 1 siêu mẫu nổi tiếng cái đã.
– Cậu có mà siêu nạc thì có, siêu mẫu cái con khỉ!
– Còn cậu là siêu xương!
– Đồ siêu nạc!
– Siêu xương!
Nó bực mình hét to hơn:
– Đồ khỉ nhăn nhó!!
Kỳ cũng không kém cạnh, hét:
– Đồ lắm mồm!
Nó cự lại:
– Tôi có một cái mồm chứ mấy hả? Cậu mới là đồ lắm lời! Con trai gì mà lắm lời thế không biết!?
– Cậu không phải con trai chắc? Cậu còn lắm mồm hơn tôi!_ Kỳ khoanh tay khinh khỉnh.
– Tôi…… hừ!
Nó bực bội bỏ ra xe. Kỳ chợt buông thõng đôi tay, nhìn theo nó với ánh
mắt buồn xa xăm…… Vậy là hết thật rồi….. Tình yêu thật ngớ
ngẩn….. Nó khiến cậu điên đảo, khiến cậu không còn là chính mình, hoặc thực sự là chính mình….. Nó mang đến cho cậu nụ cười, niềm vui, sự
mong nhớ, làm trái tim cậu rạo rực, xốn xang rồi lại đâm vào tim cậu
bằng những mũi tên đau xé lòng. Tình yêu với nó cần được ngủ yên, trái
tim cậu cần được ru để ngủ quên, để chôn vùi hình bóng nó. Hy vọng cũng
từ đây chấm dứt!
Nó ra xe, yên lặng ngồi, lòng cũng buồn man mác. Tại sao cứ phải là tình yêu…… Nó chỉ muốn được làm một người bạn với cậu. Tại sao cuộc đời
cứ mãi trớ trêu, người này đuổi theo người kia, người kia có đuổi theo
một ai hay không không biết nữa. Nó đã làm Nhã Nhã đau lòng, giờ lại đến cậu…… Thật sự, nó bối rối chẳng biết phải làm thế nào……
Kỳ ra đến xe, ngồi phịch vào ghế lái, quăng cái điện thoại sang chỗ nó, lái xe đi:
– 132 cuộc. Anh ta thật thiếu kiên nhẫn đấy.
Nó há hốc miệng nhìn chiếc điện thoại của mình đang sáng lên số của Angus rồi lại nhìn Kỳ:
– Từ…. từ bao giờ……
– Tôi cầm để đảm bảo không bị phá vào phút quan trọng. Cậu biết mà…..
Nếu đã không có chỗ cho tôi thì cũng đừng bao giờ nghĩ đến chuyện với
anh ta.
Nó tự dưng lại thấy bực, không thèm nói nữa. Kỳ thì đã lấy lại tinh
thần. Nếu cậu không có được nó thì nó có thể với bất kì ai, trừ Angus
ra! Nhưng bây giờ mà đưa nó đi thì nó cũng ủ dột cau có, đành mang nó về vậy. Cậu sẽ đá hết mọi vệ tinh rác bay xung quanh nó. Nó chỉ được đến
với một cô gái bình thường mà mọi người đều thấy hợp thôi. Dù biết nó
mới là người có quyền quyết định nhưng cậu nhất định sẽ làm như vậy.
Nó ngồi nhăn nhó suy nghĩ. Kỳ đã đưa nó về gần tới nhà rồi, tức là cậu
ta sẽ không càu nhàu gì nữa. Nhưng thấy nó đi về với cậu, Angus chắc
chắn sẽ…..