Tôi Đã Nói Rồi! Tôi Là Con Gái

Chương 38


Bạn đang đọc Tôi Đã Nói Rồi! Tôi Là Con Gái – Chương 38

Nó phóng xe đến quán bar, cả 8
người kia đều có mặt đầy đủ. Trần Duy tuy là con của ông Trần nhưng vẫn
là cấp dưới của nó, cậu lại đang ở cùng nhà với Kỳ nên cũng ra đây.
Hoàng Kỳ biết hôm nay sẽ gặp “ông ta”, nửa muốn đi, nửa không muốn. Ông
ta bỏ rơi mẹ con cậu hơn chục năm nay, đâu ngó ngàng gì đến. Nhưng cái
làm cậu băn khoăn nhất chính là tại sao ngày đó, người mà ông ta chọn
lại là Duy…..

Tụi nó đến nơi, Trần gia vẫn đang ngồi trên chiếc ghế quen thuộc ở cuối
dãy bàn họp. Nhìn thấy Kỳ, ông ta thoáng chau mày 1 chút. Nhưng đây là
cuộc gặp mặt giữa người đứng đầu tổ chức “S” và 9 thủ lĩnh trẻ của giới
học sinh, ông không thể vì chuyện cá nhân mà làm ảnh hưởng được, đành
vào thẳng vấn đề:

– Dark Moon. Tôi muốn giao cho các cô cậu một nhiệm vụ đầu tiên vô cùng quan trọng. Các cậu sẵn sàng chứ?

Tụi nó mỉm cười:

– Đương nhiên rồi, Trần gia!

– Vậy thì tất cả nghe cho rõ đây. Ở Hồng Kông có 1 băng đảng mafia rất
mạnh, luôn đối đầu với S, gần đây chúng luôn gây sự với ta, chặn các
đường vận chuyển và làm nhiễu hệ thống cũng như hành hung người của ta.
Bây giờ, với tư cách người lãnh đạo của S, ta ra lệnh cho Dark Moon cùng 1 số anh em qua Hồng Kông để giải quyết. Mong các bạn sẽ hoàn thành
tốt.

Nó ngẫm nghĩ 1 chút rồi hỏi:

– Đối đầu với một băng đảng như vậy, chúng tôi cần 1 số thứ……..

Trần gia mỉm cười:

– Tất nhiên rồi. Các cậu có thể sử dụng 1 số trang thiết bị, chúng tôi
sẽ đưa tất cả đi luyện tập và đến Hồng Kông trong 3 ngày tới.

Tùng cũng hỏi:

– Chắc hẳn S có đầy đủ dữ liệu về băng đảng đó hơn chúng tôi rồi. Chúng
tôi muốn được truy cập vào trang web của tổ chức để khai thác thông tin.

– Được, trợ lí của tôi sẽ giúp đỡ các cậu. Không còn câu hỏi nào nữa chứ?

White và Duy cùng hỏi:

– Chúng tôi được gì sau vụ này?

Trần gia nhoẻn cười. Không những Duy mà còn cả tên White này cũng có
những toan tính của một con sói, rất thích hợp để làm người của S……

– Các cô cậu sẽ chính thức trở thành một trong những người lãnh đạo S,
được chia 15% lợi nhuận khi triệt phá được băng đảng kia, và hơn hết, là để chứng minh với S lòng trung thành của mình…..

Ánh mắt ông ta rất sâu. Ánh mắt xoáy vào tâm can người khác 1 cách đáng
sợ. Tụi nó hiểu nhiệm vụ lần này chính là để lấy tụi nó làm vật tế, mà
tụi nó không thể chối từ. Nếu thành công thì sẽ được tin dùng, còn không thì sẽ là tấm lót đường cho người của ông ta đi xử lí băng đảng kia một cách dễ dàng hơn. Nhưng như đã nói, tụi nó KHÔNG THỂ chối từ.

Nó tiến lại gần Trần gia, người của ông ta cảnh giác đứng lên trước
nhưng bị ông ta giơ tay ngăn lại. Nó mỉm cười, đưa tay ra bắt:

– Nhất định chúng tôi sẽ thành công!

Ông ta cũng cười, bắt tay nó. Quả nhiên nó không hề ngu ngốc chút nào.
Cái bắt tay đó như chứng minh nó đã là đối tác, là người của tổ chức,
tức là chuyến đi lần này giống như một vụ làm ăn chứ không phải một thử
thách. Đồng thời cũng muốn khẳng định với ông là không thể làm khó được
tụi nó bởi tụi nó nhất định thành công.

Kỳ nãy giờ luôn chăm chú theo dõi con người đối diện. Trước đây cậu chỉ
tình cờ nhìn thấy ông ta 1 lần, chưa bao giờ nhìn gần như lúc này. Ông
có khuôn mặt góc cạnh, cứng nhắc nhưng lại có 1 đôi mắt sáng, đôi mắt mà cả Duy và cậu đều có. Ông ta đuổi mẹ cậu ra khỏi nhà với lí do “phụ nữ
chỉ làm vướng chân mà thôi”. Đối với ông ta, sự nghiệp và tiền mới là
tất cả, những thứ khác đều là rác rưởi, là vật cản. Người thừa kế ông ta chọn chỉ có một, và đó là Trần Duy.

Không thể phủ nhận rằng cậu có ganh tỵ với anh trai mình, bởi quãng đời
tiểu học, cậu bị bạn bè xấu trêu chọc, gọi là thằng con hoang. Tuổi thơ
sống trong tủi nhục và cay đắng với máu và nước mắt, 8 tuổi, cậu đã đánh cho lũ trẻ đó thừa sống thiếu chết. Cậu học võ và trở thành người của
giang hồ cũng là để bảo vệ mẹ mình, bảo vệ chính mình. Nhưng cậu không
thích dùng võ để đánh nhau giống như Duy. Bởi cậu….. không muốn giống
ông ta……

Tất cả ra về, Trần Duy cũng ra tiễn. Hoàng Kỳ vẫn nán lại, nhìn ông ta. Nhưng Trần gia chỉ coi cậu là không khí, lặng lẽ đứng dây, quay
đi……

– Tại sao……… ngày đó ông lại chọn Duy?

Ông ta khựng lại, quay nhìn cậu với ánh mắt không dễ chịu chút nào:

– Mày muốn tao chọn mày?

Cậu nhếch mép:

– Tôi chỉ muốn biết tại sao thôi. Tôi không muốn làm một con cáo già như ông.

Ông ta hừ 1 cái, lại quay đi, bước tiếp:

– Chính là vì điều đó đấy. Mày không giống tao!

Kỳ cảm thấy lồng ngực căng tức, khó thở. Tất cả những điều trước đây cậu nghĩ ra để biện hộ cho hành động của ông ta đều sai hết. Ngay cả việc
ông ta muốn con là 1 siêu mẫu cũng sai. Cậu cố gắng làm một người mẫu
chuyên nghiệp để chứng minh với ông ta rằng cậu hoàn toàn xứng đáng làm
con của ông ta, ông ta sẽ phải hối hận vì đã đá cậu và mẹ ra khỏi nhà.
nhưng rốt cuộc đó chỉ là hỏa mù ông ta tung ra để làm người khác không
chú ý, dọn đường cho Duy đi.

Nuốt tất cả vào tim, cả sự nghẹn ngào đang ứ lên trong lồng ngực, cậu
phải ra khỏi nơi này, ra khỏi cái “nhà” mà cậu đã từng sống mấy năm đầu
hạnh phúc nhưng lại khiến cậu đau suốt hơn chục năm trong nỗi bứt rứt và thắc mắc. Giờ thì đã rõ rồi. Cậu không giống ông ta, điều đó thật tốt,
nhưng vẫn khiến cậu đau. Có thể không đau ư khi mà bị cha mình hắt hủi
và nói mình không giống ông ta…..

Duy đứng nép bên cửa nhìn Kỳ ra khỏi nhà. Cậu biết lúc này không nên
đứng trước mặt Kỳ và cũng rất tức giận khi nghe ba mình nói. Tại sao ông lại nhẫn tâm như thế? Cậu vào phòng ba:

– Ba không thể chọn cách nào diễn đạt nhẹ nhàng hơn được sao? Nó cũng là con của ba đấy?

Ông Trần ngồi trầm ngâm bên điếu thuốc, chậm rãi:

– Ta chỉ có một đứa con thôi.

– BA……

– Con đừng gắt gỏng lên như thế. Nghe cho rõ đây, con nhất định phải là
thủ lĩnh của Dark Moon. Ta không cần biết con làm cách nào nhưng con
nhất định phải là thủ lĩnh của đám học sinh xốc nổi đó.

Duy kinh ngạc:

– Ba nói gì? Tại sao chứ? Không phải ba rất hứng thú với cửu linh của Dark Moon sao? Chín người thì có gì không tốt chứ?

Ông rít 1 hơi thuốc, nhả ra từ từ:

– Hứng thú…… rồi sẽ sớm hết…… Chín người là quá nhiều. Con phải là một người duy nhất. Vì thế…… ĐÁNH BẠI tụi nó đi!

Duy sợ hãi nhìn ánh mắt sắc lạnh của ông đang nhìn về phía mình. Vẫn
biết ông ta là một con sói gian manh, nhưng cậu chưa nghĩ đến việc ông
ta muốn thâu tóm quyền lực để nắm vững S cũng như Dark Moon trong tay.
Ông muốn cậu phản bội những người đã đồng hành với cậu suốt thời gian
qua, những người cậu coi là bạn ư?

– Không! Ba muốn thì đi mà làm, con là người của Dark Moon, con sẽ trung thành với hội đến cùng.

Cậu quay bước, đi nhanh ra cửa nhưng Trần gia, như đã nói, vốn là một con sói già, ông ta đâu dễ dàng để Duy chống đối lại mình:

– Tiêu Dương.

Duy đứng khựng lại. Cậu sợ hãi quay mặt lại, hy vọng mong manh rằng mình mới nghe nhầm. Nhưng Trần gia đã dập tắt hy vọng ấy:

– Ta không quan tâm con bé Tiêu Dương ấy có quan trọng với con không, nhưng nếu con muốn trái lời ta……….

Ông lạnh lùng nhìn Duy đang siết chặt nắm tay. Cậu nghiến răng:

– Ba dám đụng vào cô ấy…….. con nhất định sẽ không để yên đâu!

– Vậy thì con biết mình phải làm gì rồi đấy.

Ông thầm cười nhìn cậu ra khỏi phòng, nói:

– Ta đã nói rồi, đàn bà chỉ làm vướng chân, cản trở đại nghiệp của đàn ông mà thôi……

Tụi nó ra khỏi biệt thự, trở về quán bar của Tùng nhậu nhẹt. Lần này
Tùng cẩn thận không cho mang bia ra để nó khỏi say. Brown ngồi cạnh nó,
nói:

– Chuyện hôm qua…….. xin lỗi.

Nó nâng ly rượu lên, nói:

– Chuyện gì? Tôi không nhớ.

Brown gãi đầu:

– Vậy à.

Nó chẳng muốn nhớ làm gì, quay sang chỗ Yellow và Tùng. Yellow vừa xách tai Tùng vừa nói:

– Quyến rũ đủ chưa? Tha cho mấy bé gà con đó đi trước khi tôi không đủ khả năng kiềm chế nữa nghe chưa?

Nó suýt sặc. Mọi người đều ngạc nhiên nhìn. Green thì hơi cau mày 1 cái. Tùng kêu oai oái:

– Đừng, rồi mà, anh không cua em nào nữa hết là được chứ gì? Thả anh ra…… á……

Nó chỉ chỉ tay:

– Hai người……….

Blue cười:

– Hai người là 1 cặp từ bao giờ thế?

Mọi người đều há hốc miệng. Nó lắp bắp:

– M… Một cặp?

Tùng cười cười nhẹ nhàng gỡ tay Yellow ra:

– Cũng mới thôi mà, hì hì.

Nó và Blue nhảy lên tán thưởng:

– Là thật à? Chết nhé, hai anh chị này……. Mau khao cả làng đi!

Yellow nhấp 1 ngụm rượu:

– Thì đang khao đây thôi?

Blue nhăn mặt:

– Không được. Nhóm có mình chị là con gái, anh Tùng cướp mất rồi thì phải đền cho cả nhà chứ. Phải không thủ lĩnh?


Nó hưởng ứng:

– Đúng rồi, khao đi!

Brown cũng nói chen vào:

– Lẩu.

Tất cả cùng quay lại nhìn hắn. Tùng ngập ngừng:

– Cậu…… cũng biết nói à?

Nó bật cười:

– Tưởng chỉ có mình tôi mới nghe được tiếng cậu chứ, ha ha. Có vẻ như Brown rất có hứng với món lẩu. Vậy chúng ta đi nhậu nào!

Mọi người đều đứng dậy hưởng ứng. Chỉ Green là không mấy vui vẻ. Có lẽ cậu ta…… thích Yellow. Hừm, rắc rối thật đấy.

Mà Kỳ với Duy còn ở lại nhà Trần gia, vậy……… White đi đâu rồi?

Trong lúc đó, tại biệt thự Trần gia………

– Lần này đi cậu nhớ hỗ trợ cho Duy, đừng để xảy ra chuyện gì. Cuối mỗi
ngày hãy báo cáo tình hình cho tôi. Cậu tất nhiên sẽ được hưởng
lợi………

Người thanh niên khuất trong bóng tối khẽ mỉm cười:

– Rõ, Trần gia!

Đó…….. là ai?

Người thanh niên khuất trong bóng tối khẽ mỉm cười:

– Rõ, Trần gia!

Đó…….. là ai?

Nó đang ngồi thi tửu lượng với Blue và Green thì có điện thoại. Đang
định tắt nguồn để đấu tiếp thì nó giật mình nhìn số điện thoại người
gọi……. Là mẹ nó:

– Alô, m… mẹ ạ?

– Con đang ở đâu giờ này?

– Dạ con……

– Về nhà ngay!

– D…dạ!

Nó vội vã vào lấy ba lô, cả nhóm hỏi sao lại về mà nó chẳng kịp giải thích gì thêm, chỉ nói:

– Thánh chỉ!

– Hả???

Nó phóng xe vèo vèo. Về đến nhà thfi mới té ngửa ra…….. Mẹ nó chưa hề đến. Nó gọi cho mẹ:

– Sao mẹ bảo con về?? Con tưởng mẹ ở đây chứ?

– Thế ta k ở đó là con đi chơi đến tận 1h thế này à? Lâu nay ta không quản nên con bắt đầu hư hỏng rồi đúng không?

– Dạ, con…..

– Thôi, nghe cho rõ đây. Ngày mai con sẽ phải đi gặp mặt Tiểu Thiên với
thân phận…… con gái. Ta đã nhờ người đến rồi, lo mà làm cho tốt, ta
chưa nói ra con là con gái đâu.

– Cái… cái gì cơ ạ? Gặp mặt???

– Đúng vậy, nó là con rể tương lai, ta thì chỉ có 1 đứa con gái. Con không định chống đối ta đấy chứ?

– Hơ….. nhưng đó là mẹ tự nhận anh ta làm con rể mà…… TẠI SAO CON LẠI PHẢI ĐI???

– Tốt nhất con nên đi ngủ đi. Mai phải dịu dàng 1 chút, ta đã quyết rồi đấy, nó sẽ làm con rể ta.

– HẢ????????? Mẹ có nhầm không đấy? Alô? Alô??? Asssshhh!

Nó vò đầu bứt tóc ngồi phịch xuống sofa. Linh Lan ngồi gọt táo, hỏi:

– Sao thế?

Nó nhăn nhó:

– Mẹ chị bắt đi gặp mặt tên Angus. Làm sao bây giờ???

Chợt nó “a” 1 tiếng, nhìn Linh Lan tràn đầy hy vọng:

– Linh Lan, em giúp chị nha!!!

Linh Lan hơi ngả người ra sau, đề phòng:

– Giúp?? Angus biết mặt em rồi mà?

Nó vỗ trán 1 cái:

– Ừ ha, chị quên. Làm sao làm sao làm sao bây giờ????

Hoàng Anh bước từ trên nhà xuống, nhìn thấy nó thì nhảy chồm lại, hét:

– Con kia!! Mày đã nói gì với Uyên Uyên hả?????

Nó bịt tai lại, hét theo:

– Nói gì? Em không nhớ!!!

Hoàng Anh cốc vào đầu nó:

– Khai đi, mày nói gì mà làm cô ấy vừa khóc vừa xin lỗi anh rồi đồng ý đi nước ngoài điều trị hả???

– Không nhớ thật mà……. Người ta đang sắp chết đây……..

– Vậy để anh giúp 1 tay.

Mắt nó sáng lên, nhìn Hoàng Anh:

– Anh nói thật chứ???

– Đương nhiên……. yaaaaa!!

Hoàng Anh vừa cười vừa bóp cổ nó, trong khi nó với Linh Lan nhìn anh
trong im lặng. Anh vẫn giữ nguyên nụ cười, bắt đầu cảm thấy nguy hiểm:

– Sao 2 đứa nhìn anh ghê thế???

Nó nuốt nước bọt cái ực, cầm tay Hoàng Anh:

– Hoàng Anh! em nhờ anh 1 chuyện, anh nhất định phải giúp em đấy!

– Anh vừa nói là sẽ giúp chị ấy rồi. _ Linh Lan chêm vào.

Anh có cảm giác mình đang bị dụ vào tròng nhưng đã không còn đường lui nữa:

– Chu… chuyện gì?

Sau 1 hồi giải thích, khua tay múa chân, cộng với sự hỗ trợ phiên dịch
đắc lực của Linh Lan, nó cũng đã nói xong cơ bản vấn đề. Hoàng Anh ngồi như tượng tiếp nhận thông tin một cách chậm chạp. Nó hỏi:

– Vậy đấy, anh hiểu chưa?

– KHÔNGGGGGGGGGGGGGGGGG!!!!!!

Anh hét lên, quay sang nó lắc lắc:

– Anh mày đã có người yêu rồi đấy, biết không hả??? Anh đã trút bỏ cái lốt con gái rồi, mày tha cho anh có được không???

– Nhưng ai tha cho em?? Anh không giúp em thì ai giúp được chứ???

Hoàng Anh đành chấp nhận giúp nó. Anh cũng phải cảm ơn nó vì đã giúp Uyên Uyên………..

Hoàng Anh đành chấp nhận giúp nó. Anh cũng phải cảm ơn nó vì đã giúp Uyên Uyên………..

Sáng, một người của mẹ nó đến nhà từ sớm. Nó lôi Hoàng Anh dậy để cho
người thợ trang điểm đó bôi tro trát trấu, à, bôi son trát phấn. Nó nói với người thợ:

– Chị ơi, chị trang điểm….. xấu xấu 1 tý nhé. À mà không, càng xấu càng tốt!

Hoàng Anh hét:

– CÁI GÌ??? Mày đi mà trang điểm xấu, anh đã làm con gái thì phải làm gái xinh!

Anh đưa tay lên vuốt cằm, mặt vênh vênh tự đắc. Nó bực mình:

– Chị làm cho anh ấy thành ma hộ em, càng đáng sợ càng tốt.

Hoàng Anh giãy nảy:

– Không!! Anh không làm nữa, mày đi mà làm!!!

– Trật tự! Anh đã hứa rồi, đừng hòng nuốt lời.

– Đùa à???

Hoàng Anh đau khổ nhìn chị gái kia lôi ra hộp phấn trắng phau. Những
tưởng phải bôi cái đó vào mặt nhưng Linh Lan đã cứu anh 1 bàn thua trông thấy:

– Làm thế chỉ xấu mặt mẹ chị thôi.

– Đúng đúng!!_ Hoàng Anh gật đầu lia lịa, quay sang nó:

– Hơn nữa anh trang điểm kiểu khác nhìn sẽ khác em mà………

Nó cau mày nhìn ánh mắt long lanh của Hoàng Anh, đành nói:

– Vậy tùy anh. Hắn mà nhận thấy anh giống em thì……….

Nó giơ nắm đấm lên đe dọa, Hoàng Anh cười toe:

– Hì hì, anh biết rồi!

Nó đang ngồi xem Hoàng Anh được trang điểm thì……….. Angus gọi tới:

– Alô.

– Cậu bảo sẽ đáp ứng 1 yêu cầu khác của tôi đúng không?

– Hừ, đúng vậy, anh nói nhanh đi.

– Bất cứ yêu cầu nào chứ?

– Ừm….. c…. có lẽ.

Nó chợt thấy hơi lo lắng, hình như có mùi nguy hiểm phảng phất trong lời nói của hắn. Quả nhiên:

– Vậy ngay bây giờ, cậu chạy bộ đến nhà tôi……


– Ha, tưởng gì……. Quá đơn giản!

– Ồ, vậy thì tốt, hãy chạy bộ đến nhà tôi với duy nhất 1 chiếc khăn tắm trên người nhé!

– HẢ?????????

Hắn….. vừa mới nói cái gì thế??? Chạy bộ……. với duy nhất 1 chiếc khăn tắm?????

– Anh…………. ANH ĐÙA À??? KHÔNG BAO GIỜ!!!

– Hừ, vậy đấy…….

– Trừ những điều làm ảnh hưởng tới danh dự, nhân phẩm, đạo đức, pháp luật ra, cái gì cũng được!

Angus chỉ chờ có thế:

– Vậy hôm nay tôi đi gặp mặt con gái giám đốc, cậu cũng phải đến!

– Hả???

– Đừng nói là cậu định từ chối……

– Tôi…….. Thôi được. Ở đâu?

Nó tắt máy, thấy Hoàng Anh và Linh Lan đang nhìn mình, thở dài:

– Hắn bắt em đi cùng!

Hoàng Anh bật cười:

– Thế thì vui đây……..

Nó hơi nhíu mày không hiểu, lôi cái địa chỉ ra đọc:

– Nhà hàng Rizzo?

…………….

Đúng 10h, sau khi trang điểm cho Hoàng Anh xong, nó lôi anh đi, mặc cho anh cố níu lại:

– Từ đã!! Để anh mày ngắm dung nhan 1 tý đã!!

– Ngắm cái con khỉ, anh mà làm hỏng việc là em xử đẹp đấy.

– Hừ, anh ra tay mà lại không được à?

– Thôi em biết rồi! Anh muốn những bức ảnh……….. “xinh xắn” của
mình được chuyển tới điện thoại của Uyên Uyên thì cứ việc làm hỏng đi,
em sẽ không cản đâu.

Nó nhún vai đi trước, mặc cho Hoàng Anh đứng như hóa đá. Anh tức giận kéo tay nó lại……. khóa môi:

– Ây da, lâu không hôn em gái ngoan, anh cũng không muốn đưa cái ảnh này cho thằng Tùng đâu……

Quả là nguy hiểm, Hoàng Anh học được cái tính láu cá này từ bao giờ
thế? Đúng là anh em với nhau có khác. Nó lắc đầu đi theo anh, không
biết bên kia đường, có một người vừa làm rơi đôi găng tay xuống đất…..

Kỳ đứng thẫn thờ nhìn theo dáng nó, trong lòng nhói lên 1 cảm giác vừa
thất vọng vừa bất ngờ, đau đến khó thở. Dù vẫn biết sẽ có 1 ngày nó sánh bước bên 1 người con gái khác, nhưng khi nhìn nó hôn cô gái kia, lòng
cậu vẫn không kìm chế được nỗi đau quặn thắt trong lồng ngực này……
Cậu quay mặt đi, nuốt nước mắt, chợt thấy 1 đôi chân đang đứng im, cậu
ngước lên nhìn…..

Linh Lan đứng khoanh tay đăm chiêu suy nghĩ về những biểu hiện mà cô
thấy ở Kỳ. Còn đang đoán già đoán non thì cô chợt giật mình nghe Kỳ nói:

– Cô…….. làm bạn gái tôi nhé!?

– Hả?

Cô ngạc nhiên nhìn Kỳ. Ánh mắt cậu đang tràn ngập nỗi đau, chỉ có u ám
những màu đen xám xịt. Cô cảm nhận rất rõ trong đó có 1 tia hy vọng mong manh mà cô đang có cơ hội nắm giữ để kéo cậu lên khỏi bờ vực của sự đau khổ. Ánh mắt ấy……. khiến trái tim cô thêm 1 lần nữa đập thịch 1 cái khi đứng trước cậu…….

– Thôi bỏ đi, coi như tôi chưa nói gì……_ cậu định quay bước đi…..

– Không! Tôi đồng ý!

Kỳ quay mặt lại, hơi bất ngờ nhìn cô gái đang đứng đó, đầy tự tin và
kiêu hãnh, ánh mắt cô chứa đựng sự mạnh mẽ mà cậu đang tìm kiếm…….
ánh mắt của nghị lực vượt qua nỗi đau…..

………………

Nó đến nơi thì Angus đã ngồi đợi trong nhà hàng. Hắn tặng 1 bó hoa hồng, lịch sự kéo ghế mời Hoàng Anh ngồi và nhìn nó với ánh mắt khiêu khích. Nó lúc đầu còn đang thấy khó hiểu, nhưng giờ nó biết tại sao hắn lại
muốn nó đến rồi đấy. Hắn nghĩ……… nó thích Hoàng Anh!! Mà nói
chính xác hơn là con gái của giám đốc – tức là chính nó. Nhưng Hoàng
Anh đang đóng giả nó nên giờ cứ coi như anh ấy là “con gái” của mẹ
vậy……

Angus cười mỉm:

– Em là Hoàng Anh? Trông em rất xinh!

Hoàng Anh cũng cười đáp lại:

– Vâng, chắc mẹ em chưa nhắc với anh. Thật vinh hạnh khi được gặp siêu mẫu Angus của MZ, anh có bí quyết gì để cao đến như vậy?

Angus mở to mắt tự nhiên:

– Ồ, có lẽ là do ăn nhiều rau!

– Oa, vậy em cũng phải ăn nhiều 1 chút mới được.

– Thế thì hôm nay tôii sẽ chọn món cho em, ok?

Cả 2 cùng cười vui vẻ, nó chỉ ngồi im như tượng nhấm nháp ly rượu. Angus tuy nói chuyện với Hoàng Anh nhưng ánh mắt cứ liếc sang nhìn nó đầy tự đắc. Nó liếc lại với ánh mắt: “Nhìn cái gì mà nhìn?”

Đang nói chuyện với Hoàng Anh, hắn tự dưng quay sang nó:

– Không biết em và Minh quan hệ thế nào?

Nó và Hoàng Anh liếc nhìn nhau, Hoàng Anh vội kéo tay nó lại, ôm lấy cánh tay nó:

– Ha ha, đây là……. người yêu của em!

Nó suýt sặc. May cho hắn là nó chưa phun nước vào mặt hắn. Hoàng Anh nhéo nó 1 cái, nói qua kẽ răng:

– Hợp tác chút đi!

Nó cũng khoác 1 tay lên vai anh, ôm vào lòng:

– Đúng vậy, vì thế anh từ bỏ chuyện cướp cô ấy từ tay tôi đi. Chúng tôi là của nhau!

Nói xong mà nó sởn cả da gà, còn Angus hơi nhếch mép 1 chút, mỉm cười nói với Hoàng Anh:

– Ồ, thế sao? Nhưng anh rất muốn theo đuổi em. Nếu như không thể cướp
được em thì anh theo đuổi em cũng chẳng ảnh hưởng gì đâu, phải không?

Hoàng Anh lúng túng nhìn nó rồi nhìn hắn:

– A….. ừm. Ha ha, tùy anh thôi!

Nó nhìn Hoàng Anh cảnh cáo, nó biết thể nào anh cũng sẽ xiêu xiêu mà…….

2 tuần sau, Hoàng Anh, không ngoài dự kiến của nó, đã nói:

– Hắn thật biết cách cua gái. Anh học được nhiều thứ lắm, cũng không tệ đâu em, rước nó về cho anh học thêm nữa đi.

– Rước cái đầu anh, anh đi mà rước!!!

Vậy đấy, hắn nghĩ rằng chiếm hữu người nó yêu sẽ khiến nó tức giận, mà
hắn thì rất thích chọc giận nó. Ai bảo nó khi giận trông rất……..
đáng yêu làm gì…..

………………..

Hắn cười nhoẻn nhìn nó bực tức suốt mấy hôm nay. Từ sáng tới giờ cũng
thế, cứ đụng hắn là lại cau mày khó chịu. Hắn còn định chọc cho nó gây
chiến luôn nhưng cũng tối rồi, đành để nó về, mai tính tiếp. Hắn vui vẻ
bước ra phía ô tô, chợt khựng lại vì cái dáng quen thuộc của 1 cô gái.
Hắn ngước lên nhìn, lòng bỗng nhói đau….. Hóa ra hắn vẫn chưa hoàn
toàn quên được………

Cô gái tiến về phía hắn………….

Hắn vui vẻ bước ra phía ô tô, chợt
khựng lại vì cái dáng quen thuộc của 1 cô gái. Hắn ngước lên nhìn, lòng
bỗng nhói đau….. Hóa ra hắn vẫn chưa hoàn toàn quên được………

Cô gái tiến về phía hắn………….

– Tiểu Thiên…….

Cô ta nhìn hắn với ánh mắt hy vọng, cố kiếm tìm 1 chút hơi ấm còn sót
lại dành cho mình, nhưng tất cả chỉ là vô vọng. Đôi mắt ấy thản nhiên
nhìn cô với tất cả sự lạnh lùng băng giá….. Đã không còn như xưa…..

Hắn nhận thấy được sự thất vọng trong ánh mắt ấy, vừa muốn nhẫn tâm
khiến cô ta đau, vừa không thế kiềm lòng khi nhìn thấy điều đó, mở lời
trước:

– Có chuyện gì không………. Hải Băng?

Cái tên ấy, đã lâu rồi hắn chưa thốt ra, thật ngượng ngập và khó khăn.
Phương Hải Băng ngước lên nhìn lần nữa, ánh mắt lại ngập tràn hy vọng
khiến đồng tử của hắn khẽ dao động:

– Tiểu Thiên, em…… xin lỗi.

– Xin lỗi ư? Chuyện gì?

Hắn cười khẩy. Đây chẳng phải điều hắn mong muốn sao? Trước đây khi
biết cô lừa dối tình cảm của hắn để mưu lợi , phản bội hắn để đến với
thần tượng thực sự của cô ta, hắn đã từng khao khát ngày cô ta trở về
trong bộ dạng thê thảm nhất và nói lời xin lỗi. Bây giờ cô ta không thê
thảm, nhưng nét mặt ấy giấu đi đâu được những muộn phiền, mệt mỏi.
Và……… hắn cũng đâu cần nghe lời xin lỗi của cô nữa…..

Hải Băng tiến thêm 1 bước:

– Em…….

– Đứng đó đi!_ Hắn nói_ Đừng lại gần tôi quá kẻo tôi sẽ đá cô như đá 1 con chó đấy.

Hải Băng thấy như có nhát dao đâm vào tim. Câu nói đó đã từng thốt ra từ miệng cô, để rồi giờ đây lại quay lại đâm vào tim cô. Cảm giác đau đớn

này……… hắn đã từng chịu……. bây giờ cô mới hiểu…….

Nhưng Hải Băng làm sao hiểu được bây giờ hắn còn chịu thêm 1 nỗi đau
khác, đè lên vết thương vừa khép miệng của quá khứ. Hắn có thể không đau ư khi mà người con gái hắn từng tin tưởng và dành trọn tình cảm đang
đứng trước mặt hắn đầy đau khổ, mà hắn lại phải nói ra những lời cay
nghiệt để tìm lối thoát cho chính mình, cho tình yêu từ lâu đã bị chôn
lấp.

Hải Băng nuốt giọt lệ cay nơi khóe mi, cố nói ra những lời từ tận đáy lòng:

– Em xin lỗi! Chỉ đến kh rời xa anh, em mới nhận ra mọi thứ em theo đuổi đều chỉ là trống rỗng. Không có anh em không biết phải làm thế nào. Em
yêu anh, em cần anh……. Em xin lỗi……

Không kiềm chế được, cô bật khóc. Hắn siết chặt nắm tay, giọng run run:

– Tôi tha lỗi cho cô……. Nhưng chỉ thế thôi, đừng mong gì hơn nữa. Giữa tôi và cô đã chẳng còn gì nữa rồi.

Hắn bước lên xe, đóng sập cửa lại, bảo tài xế lái đi. Phải rồi, đã chẳng còn gì nữa….. 1 từ “giữa” đã cảm thấy khoảng cách, hắn lại còn chia
ra hai phần rõ rệt: “tôi” và “cô”. Khoảng cách đã quá lớn, không thể
thay đổi được nữa.

Qua gương chiếu hậu, hắn đau đớn nhìn người con gái ấy quỵ gối xuống
đường, khóc như mưa. Cô gầy đi nhiều quá, xanh xao hơn, đôi mắt trong
veo ngày nào giờ đã phủ bụi truân chuyên. Hắn biết Băng đã phải chịu
nhiều khổ cực từ khi theo kẻ vũ phu tầm thường đó, cũng biết cô nói yêu
hắn là thật, ánh mắt ấy đã nói lên tất cả. Nhưng để làm gì đây khi tình
cảm của hắn với cô đã không còn vẹn nguyên mà đã bị thời gian, xa cách
và lòng hận thù che lấp. Hơn nữa, người hắn nghĩ đến nhiều nhất bây giờ, đã không còn là cô………

Nó vui mừng thông báo cho cả nhóm biết đã làm xong con dấu của hội, sẽ
dùng phổ biến để tất cả đều biết. Con dấu có hoa văn lồng xoắn vào chữ S ở giữa, trên viền là chữ “Dark Moon”. Và 1 tin vui nữa là Trần gia rất
hài lòng về vụ bên Hồng Kông. Tuy có 1 vài sự cố nhỏ nhưng không đáng
kể, mọi người đều hoàn thành xuất sắc, đặc biệt là Duy. Cậu ta đã chặn
đường tẩu thoát của các thủ lĩnh bên địch khi chúng bại trận và định
trốn đi theo đường thủy. Nhóm của nó gồm 9 người:

Red (nó) – Black (Tùng) – Brown – Yellow – White – Green – Blue – Hades (Duy) – Silver (Kỳ)

đã trở thành huyền thoại trong giới giang hồ. Dark Moon chính thức trở
thành cánh tay phải của tổ chức S. Những tin đồn thổi về tụi nó nhiều vô kể, đặc biệt là nó. Nhưng làm nó hoảng nhất chính là: “Red là 1 gã đầu
trâu mặt ngựa, cao 2 mét, to như đô vật, búng tay 1 cái làm người bay
lên trời rồi rơi xuống đất, nát bét………..” Hic, nó là con gái cơ
mà…….

Thời cơ đã chín muồi, nó gặp gỡ với rất nhiều đảng phái, tổ chức khác,
thay mặt Trần gia, làm đại sứ ngoại giao với bên ngoài. Dần dần cho cả
giang hồ biết Red là thủ lĩnh Dark Moon với chiếc kính đen không rời, là 1 chàng trai với nét lãng tử, quyết đoán, sức mạnh……. Bởi có ai đó
đã từng nói: “Anh muốn làm 1 người trong giới giang hồ……. để thay
đổi bộ mặt của nó. Tất nhiên là phải bí mật mới vụi. Lúc đó anh sẽ lấy
tên là Red, màu em thích nhất, đúng không, và tên hội sẽ là…… Dark
Moon…….. “

Angus trở về nhà với ánh mắt lạnh đến sởn da gà, nhóc Nam cũng chẳng dám đến gần. Hắn xuống hầm lấy cả thùng rượu rồi chui vào phòng ngồi uống.
Càng uống càng nhớ về ánh mắt đau khổ của Hải Băng khi nãy. Vẫn biết là
làm cô đau thì hắn cũng chẳng dễ chịu chút nào nhưng hắn không thể làm
khác. Tình yêu dành cho cô, những nụ cười, những lời quan tâm, cái nắm
tay, nụ hôn, lời hẹn ước………. Tất cả đều đã vỡ tan rồi từ cái ngày
cô lạnh lùng, tàn nhẫn ra đi…….

Hắn cũng không hiểu sao mình lại phải đau khổ thế này, rõ ràng là đã
không còn yêu Băng nữa. Trái tim hắn nguội lạnh rồi…… Vậy mà hắn vẫn không chịu đựng được khi nhìn cô quỵ gối xuống đường trong nước
mắt………

Trước đó rất lâu, hắn chỉ là 1 con rối bị giật dây, sống lạnh lùng với
hầu hết mọi người. Nhưng trong 1 buổi họp fan, hắn gặp Băng, cô đã dùng sự trong sáng của mình để phá vỡ tấm kính vô hình hắn bao quanh, đem
cho cuộc sống của hắn 1 luồng sinh khí mới, khiến hắn choáng ngợp……

Hắn và cô, như cô nói: ” ……. giống như trời và biển, ôm lấy nhau,
mặt kề mặt với nhau. Trời mỉm cười dang tay che chở, biển soi rọi từng
đám mây qua…….” Đã từng rất đẹp như thế…….. vậy mà……

Có lẽ cô nói chưa đủ. Trời và biển tưởng như gần nhau nhưng lại cách
vời, không có 1 điểm nối. Hắn và Băng tuy hiểu nhau nhưng lại quá khác
nhau trong cách sống, cách suy nghĩ. Những lời cô nói, với hắn, tuy rất ý nghĩa, nhưng……… đã quá muộn rồi!

Bà Triệu Tú Cầm ngồi xoay xoay trên chiếc ghế tổng giám đốc, im lặng suy nghĩ. Vốn dĩ, bà định để Hoàng Kỳ và Angus đấu đá nhau vì nó để cùng
tiến bộ, nhưng có vẻ như Hoàng Kỳ đang bỏ cuộc. Tuy Angels đã trở thành
nhóm người mẫu nổi tiếng hàng đầu, không ai không biết, thu về tới 35%
lợi nhuận cả quý của MZ, có tới hàng tỷ fan, hợp đồng cũng tới tấp gửi
đến, nhưng điều mà bà muốn là sự phấn đấu và trưởng thành của tụi
trẻ……….. Mà khoan, Angus chưa biết nó là con gái, có khi nào vì
thế mà chưa tiến triển được gì không???

Bà cầm điện thoại lên, gọi cho Angus:

– Alô, con rể à? Con đang trên đường đến công ty hả?

– Vâng, thưa nhạc mẫu. Mẹ gọi con sớm thế có việc gì không ạ?

– À, ta định hỏi con xem con đã gặp con gái ta – Hoàng Minh chưa ấy mà.
Con thấy con bé thế nào? Trông cao cao thế thôi chứ nó cũng còn trẻ con
lắm.

– Dạ?? Hoàng….. Minh??

– A…. ý ta là…..

Hắn biết tỏng chiêu này của bà Triệu, cứ vờ như nói hớ ra, nhưng thực chất là để hắn phải hỏi:

– Mong nhạc mẫu đừng giấu con…… Con gái mẹ là Hoàng Minh chứ không phải Hoàng Anh?

– Thôi được, ta đành nói ra vậy. Đúng thế, và Hoàng Anh là…….. anh trai song sinh của con bé. Cả hai đứa đều là con ta.

Hắn há hốc miệng. Vậy đấy, rốt cuộc thì vẫn là hắn bị lừa từ đầu tới
cuối. Hai người họ giả vờ cũng giỏi thật. Gì chứ, “chúng tôi là của
nhau”. Thật hết biết……

Mà khoan, nó…… LÀ CON GÁI????

Hắn giật mình 1 chút, ngạc nhiên rất nhiều và vui vui. Nó là…… con
gái thật sao? Nếu vậy……. Hắn nhớ lại từ lần đầu tiên gặp nó, nụ hôn
vừa cay vừa rát, hic, lần gặp lại ở công ty,….. Nó là con gái…….
vậy thì hắn quá bất lịch sự rồi……

Trong lòng hắn cảm thấy có chút tội lỗi, mà không, rất tội lỗi. Nó bây
giờ đang ở đâu? Hắn muốn gặp nó ngay, dù hắn cũng không biết mình muốn
gặp nó để làm gì. Đúng lúc hắn bước xuống khỏi ô tô, quay sang bên trái, chợt thấy nó đang đi bộ với 1 tên mặt lạnh như tiền, trông khó ưa hơn
cả Hoàng Kỳ…..

Nó không biết có cơn bão đang tới, vẫn cứ vừa đi vừa nói chuyện với
Brown. Chợt thấy hình như có “vật cản”, nó không nhìn, tránh qua 1 bên
để đi. Hắn gọi:

– Vũ Hoàng Minh!!!

Nó và Brown cùng dừng lại. Nó nhận ra hắn, hơi cau mày:

– Anh còn chưa đến công ty à?

Hắn mỉm cười:

– Thế còn cô? Giờ này mà cô còn ở đây sao?

Nó và Brown trố mắt ra nhìn, lo lắng:

– C…. Cô????

Hắn mỉm cười:

– Thế còn cô? Giờ này mà cô còn ở đây sao?

Nó và Brown trố mắt ra nhìn, lo lắng:

– C…. Cô????

Angus rất khoái cái vẻ mặt thộn ra của nó lúc này, trong lòng thầm cười, nói:

– Mẹ cô – giám đốc Triệu đã nói hết rồi.

– Hả?

Angus và nó quay sang kẻ vừa phát ngôn: Brown. Cậu ta không ngờ nó là
con của giám đốc. Cậu mới được tuyển vào làm 1 trong 3 người của nhóm
nhạc MJ, dự kiến sẽ được MZ tung ra vào đầu năm sau. Vì thế mà cậu chưa
biết nhiều về quan hệ trong công ty. Nó là con của giám đốc, còn
Ang….. cái gì gì đó, cậu đã từng thấy đi với nó mấy lần, ngoài việc là đồng nghiệp ra, hắn….. có quan hệ thế nào với nó?

Nó làu bàu nói xấu mẹ nó làm bà hắt hơi liên tục, phải quay mặt ra khỏi
máy tính kẻo nước bọt bắn vào màn hình. Nó khoanh tay hỏi:

– Ừ đấy, thì sao?

Hắn chợt thấy hơi bối rối khi đứng trước nó:

– Thì…. thì hóa ra cô mới là vị hôn thê của tôi….

Brown kinh ngạc nhìn nó, thầm mong nó sẽ nói là không phải. Angus thì
hơi đỏ mặt khi nói ra câu đó. Hắn nghĩ tới hôm nó “đóng giả” con gái,
trông nó cũng….. xinh đấy chứ.

Nó lạnh lùng:

– Đó là mẹ tôi muốn thôi, tôi có người yêu….. rồi…….

Nó chợt sững người. Angus và Brown đều cảm thấy hụt hẫng. Nó…… có người yêu rồi sao? Angus hỏi:

– Cô….. không định nói đó là……. Hoàng Anh đấy chứ?

Nó im lặng, mắt nhìn trân trân về phía sau Angus….. Brown và Angus
nhìn theo ánh mắt nó….. Một chàng trai mặc vest trắng với mái tóc màu
hạt dẻ đang nở nụ cười tỏa nắng khiến tất cả mọi người xung quanh đều
phải ngoái nhìn:

– Tiểu Minh, anh về rồi đây!

Angus và Brown quay lại nhìn nó với tâm trạng khác nhau. Angus không
hiểu quan hệ giữa 2 người đó, còn Brown đang mường tượng nhớ lại về 1
thông tin nào đó đã từng xuất hiện, có lẽ là liên quan đến người này. Nó vẫn chưa hết kinh ngạc, lùi 1 bước, lùi 1 bước nữa, lùi tiếp bước nữa
và quay đầu chạy thục mạng. Chàng trai đó đuổi theo:

– Tiểu Minh! Tiểu Minh! Chờ anh!….

2 tên kia không hiểu gì, nhìn nhau rồi vội chạy theo nhưng không kịp vì hai người đó chạy quá nhanh.

Nó cứ nhắm mắt lại mà chạy, suýt đâm cả vào cột điện, dù lòng không hiểu tại sao mình lại phải chạy. Đó là Kỳ Anh, là người nó luôn mong đợi,
nhớ nhung…. Nó cũng đã biết bao nhiêu lần nghĩ đến ngày gặp lại anh,
nó sẽ đánh cho anh 1 trận và bắt anh mua kem cho nó, hoặc khóc lóc ôm
chầm lấy anh, hay giận dỗi để anh phải làm lành. Nhưng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bỏ chạy….. Phải chăng là vì trực giác mách bảo rằng bao hy
vọng nó nuôi có nguy cơ sẽ tan vỡ….

Gặp lại anh làm nó hạnh phúc, hạnh phúc tới nỗi nước mắt cứ thế tuôn ra, miệng mỉm cười. Cuối cùng anh cũng đã trở về. Sau bao nhiêu tháng ngày
nó chờ đợi mòn mỏi, Kỳ Anh cũng đã trở về. Nó không biết dùng lời nào để diễn tả cảm xúc của mình lúc này. Nó dừng lại, thở dốc…..

– Em…. vẫn chạy nhanh như ngày nào…..

Kỳ Anh bật cười, chạy lại chỗ nó, thở. Nó quay nhìn anh, nước mắt vẫn
đang nhòe ướt đôi mi. Kỳ Anh quệt tay lau nước mắt trên khuôn mặt nó,
cười:

– Sao lại khóc nhè? Anh về rồi đây.

Nó òa lên, ôm chầm lấy anh mà khóc, trách anh đã để nó đợi quá lâu mà
không liên lạc gì, để nó biến thành 1 Red máu lạnh khiến ai cũng khiếp
sợ, để trái tim nó đóng băng, ôm bóng hình anh và lạnh giá, và thương
tổn…… Anh định vòng tay ôm lấy nó nhưng chợt khựng lại…… dùng 1
tay vỗ vỗ lên vai nó:

– Ngoan nào, ma thích bắt những người hay khóc nhè lắm đấy….

Nó thả anh ra, đấm nhẹ vào ngực anh 1 cái. Anh cười cười:

– Em giỏi hơn anh rồi đấy, vừa làm người mẫu nổi tiếng vừa làm đại ca xã hội đen bí mật. Anh ở bên Nhật mà còn được nghe danh em nữa. Cả mấy tin đồn…..

Nó buồn cười nhưng vờ như còn dỗi:

– Hóa ra lâu nay anh ở Nhật. Em mà biết thì em đã đem quân sang xới tung đất Nhật để túm cổ anh rồi.

– Hả? Anh đâu phải phạm nhân……

– Còn không à? Tưởng anh không về nữa chứ………..

– Có đâu, anh về rồi mà._ cười.

Nó lại khẽ ôm lấy anh:

– Đừng đi nữa nhé!

– Ha ha, Tiểu Minh đang sợ đấy à?

– Ai thèm sợ chứ? Anh mà đi, em cũng sẽ bám theo anh đến cùng!


– Trời, em càng ngày càng dễ sợ đấy!

Nó hừ 1 cái, nhéo vào hông anh, vẫn không chịu buông ra, dụi vào lòng
anh như 1 con mèo nhõng nhẽo. Anh khẽ đưa tay lên vỗ vỗ, nụ cười trên
môi bỗng tắt dần……… lạnh giá………

Một tin nhắn gửi đến:

>Anh đang ở đâu?

Kỳ Anh nhắn lại:

>Em chờ anh 1 lát. Anh sẽ quay lại ngay.

>Nhanh lên.

Nó và Kỳ Anh kéo nhau đi ăn kem. Nó vui vẻ và rộn ràng nhắc lại chuyện
ngày trước, nói về những đổi thay của thành phố, kéo Kỳ Anh đi hết từ
nơi này sang nơi nọ. Nó vui đến nỗi không nhận ra Kỳ Anh có vẻ không
hứng thú với mấy chuyện này. Anh chỉ khẽ cười, đi theo nó. Khuôn mặt
tưởng như tươi roi rói ấy lại đang trầm mặc, vô cảm………

Trong lúc đó, Angus và Brown đã quay lại chỗ khi nãy:

– Chiếc xe mà “gã đó” đi vẫn đang nằm im lìm ở đây, chắc chắn hắn sẽ quay lại.

Angus tự lẩm bẩm rồi ngồi đó đợi. Brown cũng ngồi theo. Cậu ta để ý
chiếc xe ô tô màu trắng bạc trước mặt, tuy không nhìn được vào bên trong nhưng cậu biết chắc chắn có người ở trong đó. Angus quay sang Brown,
nghĩ ngợi 1 lát rồi lên tiếng:

– Này, tôi không biết cậu có mục đích gì, nhưng hiện tại thì tôi với cậu có vẻ đang chung 1 phương hướng thực hiện. Bắt tay chứ?

Brown nét mặt không thay đổi, có lẽ là……. đang suy nghĩ. Angus cảm
thấy hơi sốt ruột với cái nét mặt đó của cậu ta, đã ngỏ lời hợp tác mà
cậu ta không đồng ý thì thật mất mặt. Nhưng cũng may là Brown đưa tay ra để bắt, thy cho lời đồng ý, có vẻ rất quyết tâm. Angus cười tươi, bắt
tay cậu:

– Hay lắm! Tôi là Lục Tiểu Thiên, nghệ danh là Angus, còn cậu?

– Hạ Tử Vinh – Brown.

– Vậy cậu và tôi trao đổi thông tin chứ?

Brown liếc sang hắn, trao đổi thông tin ư? Cũng thú vị đấy chứ………

Kỳ Anh lại nhận được tin nhắn:

>Anh mau về đi, 2 tên khi nãy cứ đứng trước xe ngồi nhìn thôi

Kỳ Anh ngước nhìn nó đang tung tăng phía trước, nhắn lại:

>Anh về đây

Rồi kéo nó lại, anh nhìn thẳng vào mắt nó, tay siết chặt bàn tay nó. Nó
ngạc nhiên nhìn lại, anh đặt lên bàn tay nó 1 nụ hôn phớt như kiểu các
quý ông vẫn làm, nói:

– Đi nào, anh sẽ giới thiệu cho em một người.

Nó thấy hơi hụt hẫng, lòng cảm thấy lo lo, không muốn đi. Nhưng nó lại
không từ chối quyết liệt. Liệu nó có phải hối hận khi đi theo anh không? Người đó…….. là ai?

– Đi nào, anh sẽ giới thiệu cho em một người.

Nó thấy hơi hụt hẫng, lòng cảm thấy lo lo, không muốn đi. Nhưng nó lại
không từ chối quyết liệt. Liệu nó có phải hối hận khi đi theo anh không? Người đó…….. là ai?

Kỳ Anh dẫn nó quay lại chỗ khi nãy, Angus và Brown vẫn đang ngồi nhìn
chằm chằm vào chiếc xe của anh. Anh đến mở cửa xe, tim nó nghe “thịch” 1 cái. 2 tên kia cũng đứng lại chỗ nó. Một chàng trai dáng người cao dong dỏng, gầy gò bước xuống. Cậu ta có nước da trắng, khuôn mặt thanh thoát và một đôi mắt buồn rất đẹp. Nó có phần yên tâm……. Mà tại sao lại
phải lo lắng nhỉ? Có khi nào Kỳ Anh lại phản bội nó chứ? Nó thầm mắng
mình vì đã không tin tưởng anh, lại gần hỏi:

– Ai vậy anh Kỳ Anh?

Brown nghe đến cái tên đó, lòng đã chắc chắn được tên đang đứng trước
mặt chính là người yêu của nó. Còn Angus, không hiểu sao hắn có cảm giác cái thằng nhóc vừa từ trên xe xuống sẽ là người gây ra tai họa gì đó.
Liệu có phải đó là trực giác, hay vì cái ánh mắt buồn như gộp hết cả
trời thu vào kia hắn đã từng nhìn thấy ở đâu đó……

Cậu trai có vẻ hơi nhút nhát, cứ đứng sau Kỳ Anh, anh phải kéo lên mới chịu đứng trước. Anh giới thiệu:

– Tiểu Minh, đây là……..

Angus vội dùng cả 2 tay bịt tai nó lại. Linh tính nói cho hắn biết hắn
cần phải làm như thế……. Để làm gì? Để nó không phải nghe thấy những
điều mà hắn nghĩ là gây tổn thương cho nó. Tên hạt dẻ (Kỳ Anh) kia chắc
hẳn phải là người vô cùng quan trọng đối với nó. Cứ nhìn cái mặt nó lúc
trở lại đây với cậu ta thì biết…..

Nó khó chịu hất tay hắn ra, bực mình gắt:

– Anh làm cái gì vậy hả?

Mọi người quay nhìn hắn, hắn cũng tự thấy mình dư hơi, linh tính cũng có thể sai mà, ha ha….. Kỳ Anh mỉm cười hỏi:

– Đây có phải siêu mẫu Angus của MZ? Ở Nhật có rất nhiều fan của anh,
tôi cũng rất ngưỡng mộ anh. Tôi tên Trương Kỳ Anh, rất vui được làm
quen.

Angus lạnh lùng nhìn lại, không mấy thiện cảm. Kỳ Anh bèn quay sang Brown để chữa quê:

– Còn đây là…….

Nó hơi lườm Angus 1 cái rồi giới thiệu với Kỳ Anh:

– Đây là Brown, là một trong cửu linh của Dark Moon. Cậu ấy cũng đang chuẩn bị làm ca sĩ của MZ đấy.

Kỳ Anh cười, đưa tay ra bắt nhưng Brown cũng học Angus, không bắt. Nó
muốn đá cho mỗi tên 1 phát cho nằm lăn hết ra đường cho rồi. Tại sao lại thiếu thân thiện thế chứ? Nó bèn quay sang cậu bạn đi cùng Kỳ Anh:

– Mình tên là Hoàng Minh, còn bạn?

Cậu ta bối rối nhìn Kỳ Anh rồi lại nhìn nó. Kỳ Anh bèn nói:

– Tiểu Minh, đây là Haru, là……….. bạn gái của anh.

– HẢ????

Cả nó và 2 tên kia đều trố mắt ra nhìn. Nó lắp bắp:

– B… ba…. bạn gái?

Ánh mắt nó hướng lên tìm một chút hy vọng nơi mắt anh nhưng anh quay mặt sang phía cậu ta:

– Haru, đây là Hoàng Minh, là……. bạn gái cũ của anh, anh đã kể với em rồi đấy.

Haru gật đầu, khẽ mỉm cười với nó. Nhưng nó làm sao có thể mỉm cười được chứ? Nó nhìn Haru rồi nhìn Kỳ Anh, đôi chân cứ lùi dần:

– Anh đang đùa phải không? Là đùa thôi, nói với em là đùa thôi, em sẽ không trách anh đâu…..

Kỳ Anh nhìn nó, khẳng định:

– Không, Tiểu Minh, cho tới khi gặp Haru, anh mới nhận ra tình yêu đích thực của mình. Anh xin lỗi và cũng cảm ơn em…..

– ĐỪNG NÓI NỮA!!_ Nó gào lên, nước mắt không hiểu đã tuôn ra từ bao giờ…….

Angus và Brown đứng sang 2 bên nó, nhìn anh với ánh mắt căm giận, đôi
tay cả 2 siết chặt như muốn bảo vệ nó. Kỳ Anh định tiến tới nhưng chạm
ánh mắt của 2 tên, bèn lùi lại. Mắt anh nhìn vào mắt 2 tên đó, cảm thấy
được sức nóng tỏa ra như muốn phanh thây mình, con ngươi anh khẽ dao
động.

Còn nó, nó không thể kiểm soát được nước mắt của mình nữa…. Ra là thế, cái cảm giác đau đến không thở được này…… Cái cảm giác bao nhiêu hy vọng, bao nhiêu cố gắng chờ đợi, cố gắng nổi tiếng, cố gắng vượt qua
những nỗi buồn,….. tất cả đều đang đổ vỡ, tan nát…. Trái tim nó như
bị ai bóp nghẹt, đau nhói. Vậy là những kỉ niệm, niềm vui, nỗi buồn,
nhưng hứa hẹn ngày xưa đều đã tan biến như chưa từng xuất hiện. Kỳ
Anh….. giá anh đừng trở về thì tốt biết mấy….. Nó có thể chờ đợi,
chờ suốt đời cũng chẳng sao….. Tại sao lại về, để cướp đi cả tia hy
vọng cuối cùng của nó….

Nó gạt vội hai hàng nước mắt, chạy vụt đi. Angus và Brown vội đuổi theo. Kỳ Anh nhìn theo bóng nó và 2 người kia khuất xa, loạng choạng tìm 1
điểm bám víu. Haru vội đỡ lấy anh:

– Anh!……

Ánh mắt Kỳ Anh chợt trở nên đau khổ, khác hắn với khuôn mặt tươi cười và hờ hững khi nãy. Đôi tay siết chặt, anh cúi đầu lên vai Haru, giọng run run:

– Anh phải làm sao đây?……

Haru vỗ nhè nhẹ lên bờ vai run rẩy của người đàn ông cao hơn cậu tới 1
cái đầu. Anh có 1 vẻ ngoài lãng tử và cũng có 1 tâm hồn mong manh dễ vỡ. Anh không giỏi nói dối, chỉ là cô ấy quá đau nên không nhận ra
thôi…… Cậu cũng chỉ có thể cầu chúc cho cô được hạnh phúc….

– Anh à, cô ấy đã có 2 chàng trai đó ở bên rồi. 1 trong 2 người đó, chắc chắn sẽ khiến cô ấy hạnh phúc…..

Cậu đưa Kỳ Anh vào xe, chiếc xe từ từ chuyển bánh……. Brown đứng nhìn theo, suy nghĩ……

Angus chưa bao giờ biết ơn những thầy dạy võ của mình đến thế. Họ bắt
hắn phải học và luyện tập ngày đêm để cải thiện sức khỏe. Cho tới khi
hắn đi làm người mẫu thì họ có thêm lí do là giúp hắn tự vệ và giữ vóc
dáng. Nhờ thế mà lúc này hắn mới có thể đuổi theo nó đến tận bờ sông. Nó dừng lại bên bờ sông, thở dốc. Hắn chỉ đứng cách đó 1 đoạn, đủ để nó có 1 không gian riêng, nhưng cũng đề phòng để nó không làm điều gì dại
dột.

Hắn nhìn nó đang thở, khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi và nước mắt, trong lòng
cảm thấy có gì đó….. đau lắm! Chợt nó hét lên thật to, hét như muốn
dùng âm thanh để lấn át suy nghĩ, để giải tỏa hết những điều đang quấn
lấy tâm trí nó lúc này. Tình yêu……. nó tự cười chính mình. Nó cứ
tưởng tình yêu là mãi mãi, ít nhất là giữa nó và anh….. Nhưng nó không ngờ rằng tình yêu hoàn toàn có thể thay đổi, anh có thể thay đổi, chỉ
có mình nó là ngốc nghếch đợi chờ, thương yêu….. Nhưng lời anh nói khi nãy…… “tình yêu đích thực” ư? Vậy với nó, anh chưa từng coi đó là
tình yêu?

Nó cười lớn, cười thật vang, giống như con sói đứng kiêu ngạo trên vách
núi, hú lên những tiếng dài cô độc, cay đắng. Suốt 7 năm, 4 năm yêu và 3 năm đợi chờ. Nó chưa lúc nào nghĩ mình sẽ thôi yêu anh. Chưa bao giờ
thôi nhớ về anh. Đối với nó, tình yêu dành cho anh đã trở thành 1 món
ăn, 1 nguồn nước khiến trái tim nó đập, khiến nó biết giữ mình khỏi
những cám dỗ, khiến nó biết cố gắng vươn lên trong học tập và công việc
để đợi ngày gặp lại anh. Cũng đã có lúc nó mệt mỏi, muốn buông xuôi tất
cả, muốn đi tìm anh dù ở chân trời góc bể nào. Nhưng nó đã tin vào câu
nói “Anh sẽ trở về.”, và nó đợi, im lặng chờ đợi.

Đúng là anh đã trở về, nhưng trở về với 1 người con trai và 1 tin sét
đánh: anh là gay. Nó đang đứng trên đỉnh cao của sự hy vọng, đột ngột
rơi xuống vực thẳm của sự thất vọng, đau đớn nhìn anh dành nụ cười cho 1 người khác, không phải mình, và lại còn là 1 người con trai……. Bây
giờ thì nó đã hiểu được nỗi đau của Nhã Nhã…… Đời thật là hài!

Hắn siết mạnh hơn nữa 2 nắm tay, chỉ muốn chạy đến đó bắt nó ngừng cười
như thế, tiếng cười của sự đau khổ tột bậc. Làm sao một con người mạnh
mẽ như hắn từng thấy lại có thể yếu đuối đến mức này….. Tên đó là ai?

Hắn chợt nhớ ra, lấy điện thoại gọi:

– Alô, Hoàng Anh à? Tôi có 1 số chuyện muốn hỏi……….

Brown chạy theo không kịp, để mất dấu nó và Angus nên mới quay lại, tình cờ chứng kiến cảnh Kỳ Anh đang dựa vào Haru. Cậu có nhiều thắc mắc chưa biết phải giải thích như thế nào, đành tìm Yellow nhờ trợ giúp.

Nó đang cười thì lại đột ngột khóc, khóc òa lên, ngồi phịch xuống cỏ mà
khóc. Hắn tiến lại gần, khẽ vòng tay ôm lấy nó rồi siết nó trong vòng
tay mình. Nó vẫn khóc nấc lên, nhớ đến Kỳ Anh……

Angus thấy lòng mình cồn cào. Người con gái này……. sao giờ đây lại
mong manh đến thế…. Hắn đã truy hỏi Hoàng Anh, kịp hiểu qua mối quan
hệ giữa nó và tên Trương Kỳ Anh đó. Cậu ta trở về để làm gì cơ chứ…..
Làm như vậy có khác nào đùa cợt trên tình cảm của nó. Chưa bao giờ hắn
thấy nó đau khổ thế này, cũng chưa bao giờ nhìn thấy nó yếu đuối thế
này, và chưa bao giờ…….. hắn nghĩ…… rằng mình cũng đau khi thấy
nó đau thế này………

“Yêu 1 người là vui khi người đó vui, đau khi người đó đau”. Hắn đang
đau khi nhìn nó đau, hắn cũng biết vui khi nhìn thấy nó cười, dù hắn
luôn tỏ ra khó chịu, bởi hắn không thể bộc lộ được cảm xúc thật, và cũng không thể để cho mình chấp nhận tình cảm giữa 2 thằng con trai. Nhưng
hắn biết, chỉ cần để thêm 1 thời gian nữa, dù mẹ nó không nói nó là con
gái, hắn cũng sẽ chấp nhận rằng mình đã……. yêu nó.

Tại sao? Đó có phải là những tình cảm nhất thời? Hắn đã từng yêu Hải
Băng, và tình yêu đó không hề giống với tình cảm giữa hắn và nó. Vì vậy
mà hắn chưa bao giờ nghĩ mình có thể yêu nó. Nhưng giờ hắn biết, khi ôm
người con gái này trong vòng tay của mình, hắn đã biết trái tim hắn đang đập vì nó. Lớp vỏ kiêu ngạo, đầy tự tin, cả vẻ lạnh lùng và những lời
nói châm chọc trước mặt nó……. đã vỡ vụn!

Hoàng Minh, kể từ giờ phút này em sẽ là 1 người con gái, người con gái
đặc biệt nhất, quan trọng nhất trong trái tim tôi, là người con gái Lục Tiểu Thiên này yêu nhất trên đời. Dẫu tình yêu của em dành cho người đó chưa thể nguôi ngoai, tôi sẽ chờ…… Bởi hơn bao giờ hết, tôi hiểu,
sau tất cả, người tôi cần nhất chính là em. Tôi yêu em.

Nhưng phải làm sao để em có thể vui cười trở lại, khi mà trái tim em
đang chịu tổn thương sâu sắc như thế. Cảm giác bị phản bội này hắn đã
từng trải qua…. Thời gian và nó đã khiến hắn vượt qua được, còn nó thì sao……..

Hắn chợt nhớ đến bản nhạc nó và hắn đàn hôm nó đến nhà hắn….. Chợt
nghĩ ra 1 ý định quái gở nhất mà hắn có thể nghĩ. Hắn chép miệng, vì nó, hắn có thể làm những điều ngốc nghếch nhất………


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.