Bạn đang đọc Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống – Chương 48: Hồi Xuân Đường
– Trần lão ca! Quần Hiệp bảng, coi như ta đã có nhận thức, sau này đi lại cố gắng kết giao cũng là việc nên làm. Nhưng thôi chúng ta quay lại chuyện chính, bây giờ hãy ăn xong điểm tâm, sau đó đi tìm Lưu đại phu, không nên chờ quá lâu.
– Lão đệ nói đúng, càng sớm càng tốt, ha ha!
Lăng Huyền Phong cùng Trần Thương nhanh chóng giải quyết chỗ điểm tâm trên bàn, sau đó đến phía Tây thành tìm Lưu gia dược đường. Trên đường làm cho Lăng Huyền Phong thấy kì lạ, đó chính là cư dân ở đây quá thiếu sức sống! Ai ai trông cũng mệt mỏi, khu chợ cũng không náo nhiệt như nơi khác. Vất vả lắm mới tìm được một cụ già hỏi vị trí của Lưu gia dược đường, 2 người nhanh chóng đi tìm. Mất tầm 10 phút thì 2 người cũng tới nơi. Phía mặt tiền là một biển hiệu khá to, ghi là Lưu gia Hồi Xuân Đường.
– Hẳn là ở nơi này, lão đệ, chúng ta cùng đi.
– Được!
2 người bước qua cổng, tiến vào một khoảng sân rộng, trong sân đang có 3 người. 2 đứa trẻ, một áo đen một áo trắng, có vẻ như đang tập võ, người còn lại là một trung niên mặc áo màu nâu, đang cầm cây roi đốc thúc đứa trẻ áo đen:
– Hai bàn chân mở rộng sang hai bên, bàn chân song song, gập đầu gối lại, hạ thấp người xuống!
Vừa nói ông vừa dùng cây roi vỗ vỗ vào 2 bên cẳng chân của đứa bé, lực đạo có lẽ khá lớn, khiến đứa trẻ nhăn mặt, kêu đau:
– Ai nha! Lưu gia gia! Cho con nghỉ một lát đi, 2 chân con đau quá rồi!
– Không được, đứng thêm một lúc nữa, còn càu nhàu thì không cho nghỉ!
Đứa trẻ còn lại thấy có 2 người đứng ngoài cửa liền nói:
– Gia gia! Có 2 người đến khám bệnh!
Vị trung niên kia ngẩng đầu lên, đúng là có 2 người đang đứng chờ, liền nói:
– Thôi được rồi, tạm nghỉ, mau vào trong mang trà ra đãi khách
– Vâng!
Trung niên họ Lưu nhanh chóng bước tới, chào Lăng Huyền Phong và Trần Thương:
– Xin chào 2 vị, ta là Lưu Trấn, lão bản của Hồi Xuân Đường, chẳng hay 2 vị đến đây để khám bệnh chăng?
– Lưu lão bản khách khí! Hôm nay ta cùng lão đệ đây đến gặp ngài có một truyện quan trọng cần nói.
– Ồ? Có việc gì quan trọng mà liên quan đến lão phu?
– Ngài có biết sự việc của thôn trang ngoại vi Ngọa Đương chứ?
Lưu Trấn vừa nghe tới đó, lập tức nghiêm mặt, trầm giọng hỏi:
– Chẳng hay 2 vị là….?
– Lưu lão bản đừng hiểu nhầm, tại hạ Trần Thương, đây là huynh đệ của ta họ Lăng, lần này chúng ta gặp rắc rối ở đó, đầu mối lại chỉ thẳng đến ngài, cho nên muốn tìm ngài để hỏi cho ra lẽ.
Lưu Trấn nghe thấy người tới là Trần Thương, cũng dịu mặt xuống. Có lẽ danh tiếng của hắn trên giang hồ khá tốt.
– Được, vậy thì mời 2 vị vào trong thư phòng của lão phu.
Lưu Trấn dẫn 2 người vào trong nhà, tiện thể nhắc nhở hạ nhân không ai được làm phiền, sau đó mới nói:
– Nếu như 2 vị đây đã biết chuyện gì xảy ra, thứ cho Lưu mỗ cũng không giải thích nhiều nữa, đúng là ta có một chút manh mối. Hơn nữa, Lưu mỗ cũng đang nghi ngờ rằng, chuyện ở thôn trang có khả năng đang xảy ra ở Ngọa Đương thành!
– Cái gì?
2 người kinh hãi bật dậy, đây chẳng khác nào tiếng sét giữa trời quang, một tin tức động trời.
– Đúng vậy, 2 vị có lẽ mới tới nên chưa biết, trong vài tháng gần đây, cư dân ở Ngọa Đương giảm xuống rõ rệt, chỉ riêng tháng vừa rồi số người mất tích lên tới con số gần 5 ngàn người! Dương Tướng quân thủ thành đã cho phong tỏa Ngọa Đương, thiết quân luật, quân lính tuần tra khắp nơi. Ông ta cũng đã từng gửi thư đi các thành khác yêu cầu trợ giúp, nhưng tất cả chỉ như trâu húc xuống biển, không còn tin tức, bầu không khí vô cùng ngột ngạt, ai ai cũng mệt mỏi. Cho tới 1 tháng trước, Lưu mỗ có gặp một người bệnh, hắn nói hắn tới từ thôn ngoại vi Ngọa Đương, cảm thấy trong người không ổn, nhờ lão phu chữa bệnh. Căn bệnh của hắn rất kỳ quái, hắn đến gặp ta lúc đó đã sốt rất cao, ăn nói mơ màng không rõ sự việc xung quanh, sau khi gặp ta thì hắn lâm vào hôn mê sâu. Tuy nhiên, ta thấy tình trạng cơ thể của hắn càng ngày càng suy yếu, ta đã thử mọi cách, từ châm cứu cho tới dùng thuốc, tất cả đều vô dụng. Rồi cho tới một ngày, cơ thể của hắn trở nên lạnh toát, lúc đó ta cứ nghĩ hắn đã chết, chuẩn bị đưa hắn đi chôn, thì bất ngờ “hắn” tỉnh dậy. Ta cảm thấy vô cùng bất ngờ, đang tính hỏi thăm hắn, thì bỗng nhiên hắn gào thét inh ỏi, sau đó túm lấy một hạ nhân của ta rồi cắn đứt cổ của nàng, rồi nhai ngấu nghiến miếng thịt trong cái miệng đầy máu, nàng kia bị hắn cắn một cái chết ngay lập tức.
Nghe tới đây, Lăng Huyền Phong cùng Trần Thương cảm thấy rợn người, không hẹn mà cùng nghĩ tới 2 chữ “Cương thi”!
– Hắn đã biến thành một cương thi sao?
– Đúng thế, sau khi nuốt miếng thịt kia, hắn lao tới cắn xé thi thể của hạ nhân kia của ta. Lúc đó ta vô cùng kinh hãi, muốn chạy tới đẩy hắn ra, nhưng khi tới gần, hắn quay mặt lại, 2 trong mắt trắng dã nhìn ta, lao tới muốn cắn ta, ta lập tức đánh hắn một chưởng vào tim, đẩy hắn ra, những tưởng hắn sẽ gục xuống, nhưng lại nhanh chóng đứng dậy tấn công ta. Lúc đó ta mới nhận ra hắn đã chết, điều khiển cơ thể là một cái gì đó vô cùng tà ác, ngay lập tức ta dùng đấu khí đánh nát đầu hắn, lúc đó coi như mới kết thúc.
– Sau đó thì sao?
– Sau đó, ta bí mật mang 2 cái xác đi ra khỏi thành tiêu hủy đồng thời cũng bắt đầu để ý cư dân trong thành. 3 ngày trước cũng có một nhóm nông phu trong thành tới tìm ta khám bệnh. Ta hoảng hồn phát hiện bệnh trạng của bọn hắn giống y hệt tên tiểu tử nọ, cho nên đã ra lệnh cho hạ nhân đưa ra hậu sơn ngoài thành tiến hành cách ly, hơn nữa còn nhờ Dương tướng quân cho binh lính canh chừng nữa.