Bạn đang đọc Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống – Chương 49: Hậu sơn
Trần Thương và Lăng Huyền Phong 4 mắt nhìn nhau. Không ngờ sự việc lại có phần nghiêm trọng đến như vậy. 2 người nghĩ đến điều gì đó, lập tức hít một ngụm khí lạnh. Nói như vậy là bệnh dịch này có khả năng lây lan giữa người với người, vậy thử nghĩ xem Ngọa Đương thành có mấy chục vạn nhân khẩu… Nghĩ đến đây, 2 người không tự chủ mồ hôi lạnh túa ra như tắm.
Phải ngăn chặn bệnh dịch này, nếu không trừ được tận gốc, ít nhất cũng phải kiềm chế được nguồn gốc lây lan! 2 người trong lòng có cùng quyết định.
– Đa tạ Lưu lão bản, lão Trần ta nghĩ chúng ta lập tức tới hậu sơn xem qua như thế nào. Lão đệ, chúng ta đi!
Ra khỏi Hồi Xuân Đường, 3 người nhanh chóng chạy về phía hậu sơn phía sau thành Ngọa Đương. Không khó để tìm ra hang động đó, chỉ có một con đường độc đạo dẫn tới sau núi. Theo như lời Lưu đại phu nói thì hậu sơn có người của quan binh canh gác. Nhưng khi tới nơi, chỉ tìm thấy một vài mảnh vụn quần áo cùng binh khí, trên nền đất còn có vài vệt máu.
– Trần ca! Chúng ta đã đến chậm!
Lăng Huyền Phong nhìn thấy hiện trường, sắc mặt trở nên khó coi
– Đúng vậy, xem ra 2 binh lính kia lành ít dữ nhiều. – Trần Thương thở dài..
– Không còn thời gian nữa, Lưu lão bản, ngài hãy quay về trong thành báo với Dương tướng quân, điều thêm binh lính tới nơi này, phong tỏa hiện trường, Trần ca, chúng ta vào bên trong xem thử!
– Ta hiểu rồi, 2 vị, chúc may mắn!
Lưu đại phu không nghĩ nhiều, lập tức đáp ứng rồi nhanh chóng chạy ngược về phía Ngọa Đương, trong khi đó Trần Thương và Lăng Huyền Phong chạy vào trong hang. Bên trong thông đạo tỏa ra một mùi ẩm mốc khó chịu, thi thoảng có một vài cây đuốc lập lòe, thông đạo không dài lắm, chỉ vài chục mét. 2 người chạy một lúc thì đi tới điểm cuối. Ở trước mặt 2 người là một không gian vô cùng rộng lớn, cao hơn chục mét, khá rộng rãi. Phía cuối hang là một bức tượng Phật cao hơn 2 mét, xung quanh có rất nhiều nến thắp sáng, ở phía dưới bức tượng có một nhóm người, xem chừng là nhóm bệnh nhân theo lời Lưu đại phu.
– Khụ! Khụ! Khụ! Trời ơi! Đau quá!!!!!
Trong nhóm người, một cụ già rên lên từng hồi, 2 tay ôm ngực.
– Cha! Cha! Cố gắng lên! Ngài đợi một lát, hài nhi đi tìm đại phu!!
Một thanh niên đang ôm lấy lão giả, khuôn mặt đẫm nước mắt, hắn vừa khóc vừa an ủi lão.
Được một lúc thì lão giả lịm đi, người thanh niên ôm lấy cha mình khóc lớn. Bên cạnh 2 người là một cặp vợ chồng, người chồng có vẻ như đã chết, người vợ vừa ôm thi thể của chồng vừa khấn vái:
– Nam mô a di đà Phật! Cầu xin Bồ Tát rủ lòng từ bi, hãy cứu lấy trượng phu của con….
Người phụ nữ vừa ôm chồng vừa khấn trong nước mắt. Cách đó không xa, là 2 mẹ con nông phụ, đứa bé tầm 8-9 tuổi, đang nằm trong lòng mẹ, hô hấp yếu dần, người mẹ hoảng sợ kêu lên:
– Tam Bảo! Con đừng dọa mẹ mà! Tỉnh lại con ơi! Tỉnh lại đi!
Cảnh tượng trông thật thê lương. Trần Thương quay sang phía Lăng Huyền Phong nói nhỏ:
– Lão đệ, chuyện này….
– Trần ca! Chúng ta đến quá muộn rồi, không thể làm gì được nữa. Chỉ một chốc lát nữa thôi họ sẽ biến thành cương thi, đệ nghĩ chúng ta hãy chấm dứt cơn thống khổ của họ ngay bây giờ. – Lăng Huyền Phong trầm giọng nói.
Trần Thương cảm thấy việc này vô cùng ác độc, nhưng hắn không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn. Thà rằng bây giờ kết thúc mạng sống của họ, còn hơn để họ chịu cảnh đau đớn tột cùng, sau đó hóa thành một lũ cương thi vô hồn.
– Ta biết, nhưng mà, haizzz….
Đấu tranh suy nghĩ một hồi, cuối cùng không còn cách nào khác, Trần Thương cũng phải đồng ý với Lăng Huyền Phong. Đang lúc 2 người định tiến lên, thì đằng sau bức tượng, một bóng hình khổng lồ hiện ra, giọng nói the thé:
– Hi hi hi ha ha! Xem ra dịch bệnh đã lây lan một cách thuận lợi! Như vậy kế hoạch cũng đã thành công được một phần….
Giọng nói có vẻ như tiếng kim loại va chạm vào nhau, nghe vô cùng chói tai. Đến khi chủ nhân của giọng nói đó đi ra, Lăng Huyền Phong và Trần Thương đều cảm thấy một trận khủng bố. Đó là một nữ nhân, làn da nhăn nheo, tái xám, Trên người khoác một bộ áo bào màu tím, đôi tròng mắt vô hồn. Trông mụ ta không khác gì một cương thi, nhưng khác ở chỗ là mụ vẫn còn nói được và còn ý thức.
– Địch nhân! Tên: Không rõ. Tu vi: Võ Tôn hậu kì. Chức nghiệp: Ma pháp sư.
Lăng Huyền Phong cảm thấy trong người một trận ác hàn! Ma Pháp sư! Con mẹ nó mụ già này là một ma pháp sư! Hơn nữa tu vi của mụ là Võ Tôn. Xem ra hôm nay bản thiếu gia ăn quả đắng rồi!
– Trần ca! Cẩn thận! Mụ ta là một Ma pháp sư!
– Cái gì?!
– Ồ? Ở đây có 2 con chuột chạy loạn à? Không vấn đề, ta liền biến các ngươi thành cương thi cũng không sao!
Lăng Huyền Phong cùng Trần Thương 2 người lập tức quay đầu rút lui. Nếu để mụ ta bắt được chắc chắn 2 người sẽ biến thành cương thi, nghĩ đến đây, Lăng Huyền Phong cảm thấy không rét mà run.
– Hắc hắc! Chạy sao? Muốn mật báo tin tức hả? Đừng hòng!
Lăng, Trần 2 người chạy ra đến cửa hang thì va phải một bức tường vô hình, lập tức ngã ra đằng sau.
– Không xong! Là kết giới!
– Ha ha ha ha ha! Các ngươi hãy ngoan ngoãn ở lại đây, trở thành một thành viên của bọn chúng đi! Ha ha ha ha ha!
Giọng nói the thé cất lên, sau đó thân ảnh nữ nhân khủng bố kia chìm vào bóng tối. Đúng lúc này, lão giả cufngchafng thanh niên, cặp vợ chồng cùng 2 mẹ con kia lảo đảo đứng dậy, cặp mắt của họ đã trở nên trắng dã, trong miệng chỉ có tiếng thở dốc, cả 6 người cùng chậm rãi tiến đến.
– Hừ! Chỉ là 6 tên cương thi nhãi nhép, tưởng dọa được lão Trần ta hả? Có giỏi thì mang đến thêm vài chục con nữa cho lão Trần ta giải buồn!
Trần Thương vừa dứt lời, phía dưới mặt đất liền động đậy: Vài chục cánh tay phá mặt đất dựng lên, kéo theo đó là một lũ cương thi. Tên nào tên đấy thịt đã thối rữa, lộ ra cả xương. Kinh tởm hơn là có tên chỉ có một nửa người, đang lết trên mặt đất, ruột gan lòi hết cả ra trông buồn nôn cực kỳ. Trong số những tên cương thi mới tới, có thấp thoáng 2 thân ảnh áo quần rách nát, thân thể mất một vài miếng thịt, dáng người cao lớn, nhìn ký hiệu trên áo, không ngờ là 2 người lính canh giữ hang động!
– Ta kháo!!
Lăng Huyền Phong chỉ kịp phun ra một câu, sau đó quay sang cười khổ nhìn Trần Thương:
– Lão ca a! Ngài có cần thiết phải mồm thối đến như vậy không a? Huynh chưa ngại phiền sao?
Trần Thương trên trán nổi vài vạch đen, lúng túng nói:
– Ách! Lão Trần ta chỉ muốn nói cho vui miệng thôi mà, ai ngờ chúng nó đến thật.
Lăng Huyền Phong liền tắt tiếng…