Tôi Cư Nhiên Bị Một Tên Nô ng Dân Cưỡng Gian

Chương 16


Bạn đang đọc Tôi Cư Nhiên Bị Một Tên Nô ng Dân Cưỡng Gian – Chương 16

Ngày thứ hai Chu Vũ mang giấy bút về cho Nhiếp Ân Tây, còn có một khối cao su nhỏ. Giấy là loại mà học sinh tiểu học dùng để tập viết chữ, trên mặt bìa có hình sói và dê, bút chì cũng là loại bình thường viết chữ. Thời điểm Chu Vũ đem những đồ này cho hắn, Nhiếp Ân Tây có chút kinh hỉ, tuy rằng hắn không phải họa sĩ chuyên vẽ phác họa hay kí họa, thế nhưng kiến thức cơ bản cũng không kém, thỉnh thoảng sẽ vẽ chơi một chút.

Hắn thật tâm cười sờ sờ vở: “Cảm tạ Vũ ca, em rất thích.”

Chu Vũ tỉ mỉ xem phản ứng của hắn, xác định hắn là thật sự yêu thích, mặt mày cũng thư giãn lên: “Chờ em dùng hết anh lại đi mua, thuốc màu em nói, anh chạy một vòng trong thị trấn không thấy, lần sau gọi người mang.”

Tâm lý Nhiếp Ân Tây có một loại cảm xúc kỳ quái lần hai dâng lên, hắn biết kinh tế Chu Vũ túng quẫn, hai người lúc thường ăn cơm đều phân ra. Buổi sáng Nhiếp Ân Tây không dậy nổi, buổi trưa Chu Vũ ở trong bếp ăn, cho nên hai người chỉ cùng nhau ăn cơm tối, có lúc sáng sớm hắn ngủ mơ mơ màng màng, thấy Chu Vũ ở trong phòng thu thập bữa trưa, cơ hồ chỉ là hai ba cái bánh cao lương cùng một bình nước sôi lớn. Nhưng gã cực lực cung cấp cho Nhiếp Ân Tây đồ ăn tốt nhất, tuy rằng đối với Nhiếp Ân Tây thì không đáng giá được nhắc tới.

Vô số việc nhỏ không đáng kể một chút lại một chút khiến tâm lý Nhiếp Ân Tây lên men, làm cho hắn vốn tâm ngũ vị tạp trần càng thêm mấy phần đắng cay ngọt bùi lẫn lộn, thân ảnh Chu Vũ ở trong lòng hắn càng ngày càng mơ hồ, làm cho hắn một chút cũng nhìn không rõ ràng.

Nhiếp Ân Tây khe khẽ lắc đầu: “Không có chuyện gì, dùng thuốc màu vẽ rất phiền phức, nhất thời không chuẩn bị đủ đồ cũng không tiện vẽ.”


Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Chu Vũ, đối phương cũng đang cúi đầu nghiêm túc nhìn hắn, lông mi vừa dài vừa dày, lợp nơi mi mắt thành một bóng râm mơ hồ. Nhiếp Ân Tây tâm trạng hơi động, ôm cổ gã kéo xuống, ngậm môi trên Chu Vũ.

Chu Vũ sửng sốt một chút lập tức thành thục ngăn chặn thân thể đơn bạc của đối phương, lè lưỡi cùng đối phương quấn quýt.

Gã thậm chí vô sự tự thông học cách làm sao lưu lại vết tích trên người Nhiếp Ân Tây. Nhiếp Ân Tây đoán gã ngay cả ” dấu hôn” cũng không biết là gì, có đêm Chu Vũ vừa mới phóng thích xong, cấp thiết hôn hắn, đem miệng Nhiếp Ân Tây đều cắn phá, liền bao hàm dục vọng mãnh liệt thuận theo cằm hắn một đường hút liếm, ở trên xương quai xanh và cổ của hắn lưu lại không ít vết tích phiến tình.  Ngày hôm sau thời điểm rời giường Chu Vũ lúng túng không nói một tiếng với Nhiếp Ân Tây liền bỏ chạy, buổi trưa đưa cơm cho hắn đôi mắt không ngừng đảo loạn, không dám nhìn trên cổ Nhiếp Ân Tây dấu hôn xanh xanh tím tím.

Tối đến gã ôm lấy Nhiếp Ân Tây nghiêm túc nói xin lỗi, nói mình lần sau sẽ không như vậy nữa, hỏi Nhiếp Ân Tây có đau không, có cần mời thầy lang không.

Nhiếp Ân Tây không nhịn được, phì một tiếng bật cười, không nói hai lời cắn cằm Chu Vũ, cũng cho gã một dâu tây.


Ở lâu trong tối, Nhiếp Ân Tây dĩ nhiên cũng sẽ vì chút hiểu lầm ấu trĩ này mà thoải mái cười to.

Chu Vũ rõ ràng không đau, trái lại càng làm trầm trọng lên, gã khát cầu tất cả của Nhiếp Ân Tây, hận không thể đem đối phương ăn vào bụng, bây giờ xem ra ở trên người đối phương để lại chút vết tích mặc dù không thể thỏa mãn nhưng cũng có thể giải chút khát trong lòng gã.

Vì vậy trên cần cổ, cánh tay, thậm chí cổ tay lúc nào cũng sẽ có một ít vết tích ám muội, có lúc còn chưa tiêu xuống lại có dấu mới, dưới lớp vải thô ráp vô ý lộ ra, khiến người đỏ mặt.

Tổng ở trong phòng ngốc thực sự rất ngộp, Chu Vũ lại không thể nhiều lần mang Nhiếp Ân Tây ra ngoài đi dạo, gần đây là thời điểm nhà nông bận rộn, Chu Vũ bỏ ra thời gian đưa cơm cho Nhiếp Ân Tây đã không dễ dàng, càng không nói dẫn hắn ra ngoài tản bộ.

Nhưng gã không nhìn thấy Nhiếp Ân Tây, tâm lý lại như có một cục đá đè lên, một chút tin tức cũng không có.

Sáng sớm trời mới tờ mờ sáng, Chu Vũ đã ra ngoài làm đồng, Nhiếp Ân Tây vẫn đang ngủ ngon, cuộn tròn trên giường ôm chăn. Chu Vũ đi tới hôn hắn một cái, hôn tới hắn không thể ngủ tiếp, mơ mơ màng màng mở mắt: “Vũ ca, phải đi à?”


Trước khi đi nhất định phải nói với Nhiếp Ân Tây một tiếng, chuyện này quả thật trở thành chấp niệm của Chu Vũ.

Nhiếp Ân Tây duỗi cánh tay ra, Chu Vũ liền đem hắn ôm lên, cùng hắn trao một nụ hôn tạm biệt ngọt ngào, đột nhiên nhìn thấy Nhiếp Ân Tây dù cho nhắm hai mắt cũng đẹp quá trớn liền không chút nào muốn buông tay.


Gã cà cà trán Nhiếp Ân Tây: “Tây Tây, ngày hôm nay đi làm đồng với anh được không?”

Nhiếp Ân Tây nghe câu này thân thể chấn động một cái, trong nháy mắt tỉnh táo lại, nhưng hắn vẫn không mở mắt, mà đem đầu chôn vào vai Chu Vũ, nhỏ giọng lầu bầu : “Được.”


Chu Vũ có lẽ cực kỳ hối hận quyết định này của chính mình.

Ngắn ngủi sau năm tiếng, không thấy Nhiếp Ân Tây.

Lúc đầu hết thảy đều bình thường, giống như thường ngày, Chu Vũ cứng rắn đội cho Nhiếp Ân Tây một cái mũ cỏ nhỏ xấu xí, nắm tay hắn hướng vùng đất giữa núi mà đi. Chu Vũ cũng không sợ người khác nhìn thấy, đất đai của gã không cùng chỗ với đa số người trong thôn, chỉ cùng một chỗ với Vương lão bá, ông lão kia đã sớm hoa mắt, có lẽ không nhìn ra Nhiếp Ân Tây là nam hay nữ.

Gã đem cho Nhiếp Ân Tây một cái ghế nhỏ, dẫn hắn chào hỏi Vương lão bá rồi để hắn ngồi dưới một gốc cây liễu.

Vương bá là dân quê ít nói điển hình, gầy gò ngăm đen, râu ria xồm xoàm, thấy Nhiếp Ân Tây cũng không biết nói gì, liền liên tiếp khen cô gái này xinh đẹp.

Nhiếp Ân Tây ngược lại ngồi không yên, một chốc lại ngó xung quanh, một chốc lại đi dạo.


Chu Vũ nhìn bóng lưng tựa hồ rất vui vẻ của hắn, tâm tình cũng khá hơn nhiều, không có cảm giác khó chịu như dĩ vãng, làm việc càng thêm tích cực.

Nhiếp Ân Tây chơi với cái cuốc, đồ chơi này nặng đến đòi mạng, hắn hai tay cơ hồ không nâng lên được, chớ nói chi là cuốc. Hắn lúc này minh bạch tại sao Chu Vũ lại một thân bắp thịt, tập thể hình kiểu này khiến thân thể gã tự nhiên đẹp lên thôi.


Nhiếp Ân Tây xem qua thân thể Chu Vũ rất nhiều lần, hắn không thể không thừa nhận đối phương ưu tú, một thân tinh tráng không chút mỡ thừa, mỗi bắp thịt đều ưu mỹ trôi chảy, sờ vào càng là tuyệt hảo. Nhiếp Ân Tây cũng rất nhiều lần bất đắc dĩ nghĩ, nếu như Chu Vũ không phải thân phận này…

Nhưng mà không có nếu như.


Nhiếp Ân Tây hôm nay thật sự rất may mắn.


Ở đây mặt trời phi thường chói chang, Nhiếp Ân Tây sớm có lĩnh hội, da dẻ bị hun đỏ lên. Hắn đi chung quanh một chút liền toàn thân ra mồ hôi, mũ rơm cùng da  không ngừng cọ tới cọ lui, đâm đến hắn có chút khó chịu, vì thế hắn đặt mũ rơm ở dưới gốc cây, sang đây xem Chu Vũ trồng trọt.


Chu Vũ thấp giọng giới thiệu cho hắn một hồi, nhìn thấy Nhiếp Ân Tây bị phơi có chút ủ rũ, đau lòng nghiêng người cản ánh mặt trời cho hắn, tay dính đất cũng không dám lau mồ hôi cho Nhiếp Ân Tây, đành lấy cổ tay dán vào hai bên đầu Nhiếp Ân Tây che nắng cho hắn, hỏi: “Đừng phơi nắng được không? Hay là đến dưới gốc cây ngồi đi.”


Nhiếp Ân Tây không lên tiếng, ngẩng đầu nhìn gã, đuôi lông mi hơi nhếch lên. Chu Vũ đang cân nhắc có một lão đầu ở đây, không phải rất minh mẫn, vừa tiếp xúc với ánh mắt Nhiếp Ân Tây liền không nhịn được nữa, từ trán hắn một đường hôn đến môi.


Nhiếp Ân Tây rất nghiêm túc ngoẹo cổ đáp lại gã, lúc đôi mắt mở ra trong cổ họng phát ra tiếng thốt kinh ngạc.


“Làm sao vậy?”

Nhiếp Ân Tây lướt qua Chu Vũ hướng phía sau gã chỉ, “Vương bá té xỉu!”


Hai người cấp tốc chạy qua bờ ruộng, Vương bá quả nhiên nhắm hai mắt té xỉu xuống đất, cái cuốc trong tay ngã bên cạnh.


Chu Vũ hiếm khi lộ ra biểu tình  kinh hoảng, lông mày sâu sắc nhăn lại, lập tức quỳ trên mặt đất thăm dò hô hấp, xác định người chưa chết mới thở phào nhẹ nhõm.


Vương bá từ lúc gã một mình ở riêng đã giúp đỡ gã rất nhiều, nói là cha nuôi cũng không quá đáng, Vương bá thân thể vẫn luôn cường tráng, đột nhiên té xỉu là chuyện chưa bao giờ xảy ra.


Gã vô cùng lo lắng đem Vương bá cõng trên người liền định đi vào thôn, hậu tri hậu giác mới nghĩ đến Nhiếp Ân Tây còn ở đây.


Vào thôn phải qua một sơn đạo rất dài, gã nhất định phải khẩn trương chạy về, Tây Tây nhất định theo không kịp —— đoạn đường núi này càng gian nan, lúc thường mang Tây Tây đi cũng phải một đoạn kéo một đoạn dìu.


Nhưng mà Vương bá hít thở càng ngày càng nhẹ, bây giờ không thể do dự, Chu Vũ cắn răng một cái, nói: “Tây Tây, em ở đây chờ anh, anh đưa xong Vương bá liền trở về tìm em.”


Gã không phải không lo lắng Nhiếp Ân Tây chạy trốn, mà đây là lần đầu mang Nhiếp Ân Tây đến đây, hơn nữa đường khó đi cũng khó nhớ, coi như chạy hẳn là cũng đi không xa.

Đương nhiên, nội tâm gã chân thực hi vọng chính là, Tây Tây thật sự nguyện ý ở lại chỗ này, cùng gã thành người một nhà, hết thảy tuyệt đối sẽ không chạy trốn.


Nhiếp Ân Tây ngốc trệ một giây, nội tâm mừng như điên cơ hồ muốn nhảy lên, hắn gật gật đầu, “Hảo, em sẽ chờ anh ở đây.”


Chu Vũ nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, quay người cõng lấy Vương bá liền chạy xuống núi, Nhiếp Ân Tây đối với gã hô một tiếng, “Cẩn thận một chút!”


Chu Vũ cũng xoay người lại, cơ hồ dùng hết khí lực toàn thân, dùng linh hồn kêu.


Gã kêu lên: “Tây Tây, nhất định phải ở đây chờ anh!”


Nhiếp Ân Tây bị ngữ khí cường liệt khó giải thích được của gã lây, phút chốc thậm chí có cảm giác muốn rơi lệ.


Hắn hướng Chu Vũ phất phất tay.


Vì vậy Chu Vũ không lưu luyến nữa chạy đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.