Tôi Cư Nhiên Bị Một Tên Nô ng Dân Cưỡng Gian

Chương 15(hạ)


Bạn đang đọc Tôi Cư Nhiên Bị Một Tên Nô ng Dân Cưỡng Gian – Chương 15(hạ)

Một ngày trôi qua rất nhanh, mục tiêu Nhiếp Ân Tây rất rõ ràng nên hành động cũng đơn giản.

Hắn chỉ cần vờ làm bé ngoan ngốc trong phòng, tình cờ thỉnh cầu Chu Vũ một hai việc nho nhỏ, khiến Chu Vũ không thấy hắn quá phận là tốt rồi.

Lúc Chu Vũ không ở hắn vẫn bị nhốt trong phòng, thế nhưng hắn có trò tiêu khiển mới —– Chu Vũ ở dưới núi mua cho hắn hai quyển sách, một quyển là sách báo cũ, một quyển là tập truyện ngắn, Nhiếp Ân Tây cũng không biết tác giả là ai.

Nhiếp Ân Tây rất quý trọng, bởi vậy xem rất chậm, hai quyển sách chỉnh chỉnh đọc một tháng.


Bọn họ nhìn bề ngoài càng ngày càng thân mật. Ánh mắt Chu Vũ nhìn hắn vĩnh viễn mang theo nóng bỏng cùng sủng nịch, bọn họ trên chiếc giường nhỏ hôn môi âu yếm, môi răng tinh tế quấn quýt, như một đôi tình nhân yêu nhau chân chính.

Chu Vũ dẫn hắn ra ngoài ngày càng nhiều nhưng rất ít đi xuống chân núi. Gã sợ người khác phát hiện giới tính của Nhiếp Ân Tây, bởi vậy thường mang Nhiếp Ân Tây lên đỉnh núi.

Đây là thời điểm Nhiếp Ân Tây vui sướng nhất. Hắn đã có thể vạch ra đường chạy trốn trong lòng. Chu Vũ nắm tay hắn, một khi hắn lộ ra chút dấu hiệu uể oải, Chu Vũ sẽ ôm hắn lên, Nhiếp Ân Tây úp sấp nằm trên người gã, híp mắt nhìn núi ngàn trước mắt, phảng phất có thể xuyên thấu qua đường nhỏ uốn lượn này nhìn thấy ngôi nhà đã lâu không gặp.

Một lần đi ra ngoài lâu nhất, Chu Vũ dẫn hắn đến một hồ nước. Nói là hồ nước cũng không đúng, coi như là một hồ nhỏ, lau sậy xum xuê, phản chiếu trên mặt nước coi như vui tai vui mắt. Nhiếp Ân Tây ngày thường thích nhất ở cạnh bờ sông vẽ thực vật, lúc này lại cảm thấy dường như đã cách một thế hệ, hắn thì ra đã lâu chưa cầm qua bút vẽ.


Hắn thật sự không có cách nào che giấu, lông mày hơi nhăn lại. Chu Vũ lập tức cảm nhận được tâm tình bi thương của hắn, nghiêng người ngồi xổm xuống một chân hướng mặt hồ đánh tới.

Nhiếp Ân Tây bị âm thanh đánh nhẹ nhàng gọi về hiện thực, hắn ngẩng đầu mới thấy Chu Vũ vứt đá xuống mặt hồ, không biết dùng kỹ xảo gì, cục đá liên tục nhảy bốn năm vòng mới rơi xuống nước. Hắn lập tức bị thu hút lực chú ý, đi quanh bờ đầm hai bước, hỏi Chu Vũ: “Vũ ca, chơi thế nào vậy? Dạy em!”


Chu Vũ suy nghĩ một chút, vừa bắt đầu dùng tiếng địa phương nói một từ Nhiếp Ân Tây không hiểu, sau đó mới cất tiếng nói phổ thông: “Cái này gọi là lia đá, trò vặt thôi, khi còn bé anh rất thích chơi.”

Gã khom lưng tìm cục đá, giải thích với Nhiếp Ân Tây: “Tìm đá dẹt một chút, tốt nhất là như vậy, chơi mới được.”

Nhiếp Ân Tây cũng ngồi chồm hổm nghiêm túc tìm.


Tuổi thơ hắn cơ hồ tất cả đều dâng cho các lớp ngoại khóa về vẽ vời, điềm đạm hơn con trai cùng lứa, cho nên sau đó lên cấp ba mới bắt đầu mê các loại đồ vật hình vẽ cùng xếp gỗ mà người khác xem là ấu trĩ này, nhiều lần bị cười nhạo mới âm thầm vụng trộm chơi, nội tâm kỳ thực đối với những trò chơi con nít này phi thường thích.

Hắn chọn chọn bỏ bỏ mãi mới tìm được cục đá ưng ý, giơ lên cho Chu Vũ xem, lớn tiếng nói: “Vũ ca! Anh xem cái này được không!”

Chu Vũ lập tức đi tới nhìn cục đá trong lòng bàn tay hắn, có chút lớn hơn nữa mặt ngoài không tính là bóng loáng, nhưng gã không nói với Nhiếp Ân Tây mà chỉ gật gật đầu.

Nhiếp Ân Tây lập tức cười, đôi mắt lông mày đều cong lên.


Chu Vũ dẫn hắn đi lia đá, tự mình làm mẫu cho hắn, hai người song song đứng bên hồ, Chu Vũ dạy hắn bày tư thế, phải nghiêng người xổm xuống, sau đó tìm góc độ, tay phát lực ném cục đá ra ngoài.

Nhiếp Ân Tây làm theo, không biết là do khí lực không đủ hay tư thế không đúng, cục đá tỏm một tiếng rơi vào trong nước, Nhiếp Ân Tây “A” lên một tiếng. Chu Vũ bên cạnh cũng ném cục đá ra, bất đồng với hắn, cục đá trên mặt nước nhảy 5 lần.


“Không sao, đây là lần đầu tiên.”

Chu Vũ đưa cho hắn một cục đá, lần này tốt hơn, nhảy hai lần.


Dục vọng thắng bại trong Nhiếp Ân Tây dâng lên, hắn cuối cùng cũng tìm được chút gọi là thành công. Chu Vũ phụ trách tìm đá cho hắn, hắn một lần lại một lần không biết mệt mỏi vứt đá xuống hồ, cuối cùng thành công lia được một lần ba vòng, cao hứng hoan hô, khuôn mặt đỏ bừng. Chu Vũ lần đầu thấy hắn cười vui vẻ như vậy, cơ hồ nhìn đến nóng mắt.

Chu Vũ bảo hắn nghỉ ngơi một hồi, hai người tìm tảng đá ngồi xuống, Nhiếp Ân Tây đang hưng phấn, không chút nào thành thật, khom người nằm nhoài trên đầu gối mình dùng gậy đâm đâm trên mặt đất chơi.

Hắn đâm một hồi liền tạo thành một hình vẽ hoàn chỉnh. Chu Vũ thấy được, hỏi hắn: “Đây là ai?”

Nhiếp Ân Tây quả thật vẽ người, hắn cười rồi cuối cùng vẽ một lỗ tai, trả lời: “Là anh nha, không nhìn ra sao?”

Kỳ thật có vài nét nên không nhìn rõ được, Nhiếp Ân Tây vẽ rất giản lược, chỉ có điều có thể nhìn ra đường nét của một người. Chu Vũ nhìn chằm chằm hình vẽ kia rất lâu, nói: “Tây Tây, em rất thích vẽ vời sao?”

“Ừm. Em lần này tới đây là để vẽ.”

“Vậy em thích chơi du hí sao?”

“Du hí?”

“Điện thoại di động.”

Nhiếp Ân Tây phản ứng lại “Em không thích chơi điện thoại di động, em bình thường đều thích xem phim và vẽ vời.”


“Trong thôn cũng có chiếu phim, nhưng không dễ nhìn.”

Nhiếp Ân Tây gật gật đầu.

Hai người nghỉ ngơi một hồi liền đi quanh hồ nước, đi tới cạnh một cây liễu to, Chu Vũ tiện tay ngắt một chiếc lá, đặt giữa môi thổi lên.

Gã thổi rất êm tai, Nhiếp Ân Tây tập theo gã cũng ngắt lá cây, bĩu môi ra sức thổi, kết quả thổi ra âm thanh phốc phốc. Chu Vũ bị hắn chọc cười, lần đầu lộ ra biểu tình như vậy, cơ hồ là mặt mày đông lạnh hiếm thấy buông lỏng ra, thật giống như tất cả vui mừng của gã đều từ Nhiếp Ân Tây mà ra.

Nhiếp Ân Tây cũng cười rộ lên, ánh mắt không dám nhìn sang, xoay tròn chuyển loạn, hắn đang định nói gì đó đánh vỡ không khí này thì Chu Vũ lên tiếng:

“Tây Tây, em không vui sao?”

Nhiếp Ân Tây sửng sốt một chút, cuối cùng chầm chậm nói: “Không có. Chỉ là có chút nhớ vẽ vời.” 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.